Editor: Vện Nếu ngươi là tu chân giả sống sót kia, ngươi sẽ làm gì? Mãi đến lúc Tiểu Thạch Đầu dựng xong một gian nhà nhỏ đơn sơ, sắp xếp chỗ nghỉ ngơi cho A Nam và Ếch tiên sinh, mây đen ùn ùn kéo đến phủ mờ bầu trời sơn cốc, mưa phùn lác đác khuấy động gợn sóng trên mặt đầm nước tĩnh lặng, Tiểu Thạch Đầu vẫn chưa biết phải trả lời như thế nào. Chẳng lẽ phải tiếp tục dẫn tảng đá thành tinh bỏ trốn? Nhưng… làm sao để trốn? Nếu sơ ý, liệu có bị phát hiện rồi bị đuổi giết như kiếp trước không? Hay là ra tay trước, giết hết tất cả tu chân giả đã thương tổn tảng đá thành tinh và bạn đời của nó? Nhưng trên đời này, khó đoán nhất là lòng người, không chịu nổi thử thách nhất cũng là bản chất con người. Đám tu chân giả kiếp trước đã truy sát hai người họ, liệu kiếp này có lại thực hiện hành vi đó hay không? Còn những tu chân giả kiếp trước không tham gia vào, liệu kiếp này vẫn sẽ là người tốt hay không? Tiểu Thạch Đầu nghĩ ngợi ngày đêm, suy nghĩ đến mức đầu phình ra mà vẫn không biết hắn nên làm gì nếu được trở lại quá khứ. Trong mấy ngày qua, tin vui lớn nhất của Tiểu Thạch Đầu là vết thương trên người A Nam đã dần chuyển biến tốt. Nhưng dù là thế, mỗi lần Tiểu Thạch Đầu nhớ lại những vết thương dữ tợn đó là đau thắt trong lòng. Vì muốn thương tích mau lành, mấy ngày nay A Nam rất thích ngủ. Tiểu Thạch Đầu đặt A Nam lên giường, chờ y uống hết thuốc rồi đỡ y nằm xuống, tém góc chăn cẩn thận. Từ đầu đến cuối, tâm ma rất nghe lời Tiểu Thạch Đầu, không phản đối bất cứ yêu cầu gì, gương mặt vẫn là nụ cười hiền hòa thường trực, đôi đồng tử sẫm màu luôn dán vào Tiểu Thạch Đầu. Tiểu Thạch Đầu nhăn mũi, “Đừng nhìn nữa, mau ngủ đi.” Tâm ma nhếch khóe môi, ngoan ngoãn nhắm mắt. Tuy tu chân giả không cần ngủ, nhưng vì muốn vết thương mau chóng khép miệng, mà quả thật, tâm ma cũng quá mệt mỏi. Tiểu Thạch Đầu ngồi bên giường một lúc, chắc chắn A Nam đã ngủ rồi mới rón rén ra khỏi nhà. Căn nhà gỗ nhỏ này thật sự rất đơn sơ, nhìn đâu cũng thấy khe hở. Vì muốn lấp kín khe hở mà Tiểu Thạch Đầu phải vắt óc tìm đủ cách. Hơn nữa bây giờ đã vào mùa mưa, ngày nào trời cũng đổ mưa. Mưa tuy không lớn, nhưng nếu ngủ trong căn nhà dột mưa lọt gió sẽ không thể nào thoải mái. Tiểu Thạch Đầu đã rất cố gắng. Hắn không muốn làm phiền A Nam đang suy yếu, thế là hắn thỉnh giáo Ếch tiên sinh cách xây và cải thiện nhà gỗ. Bây giờ Tiểu Thạch Đầu đang ở trên nóc nhà, dùng cỏ khô trộn đất sét lấp kín mấy chỗ dột. Hắn phải làm thật kỹ, như vậy thì nước mưa sẽ không nhỏ xuống người A Nam. Tiểu Thạch Đầu hiện là trụ cột gia đình, làm gì cũng phải cân nhắc chu toàn. Tuy so với lúc được A Nam chăm sóc thì hơi vất vả một chút, nhưng Tiểu Thạch Đầu thấy vui lắm. Chỉ cần nỗ lực là hắn cũng có thể chăm sóc A Nam mà. Hơn nữa, trong thời gian qua, tu vi của Tiểu Thạch Đầu không ngừng tăng lên. Vì thể chất Tiểu Thạch Đầu khác hẳn tu chân giả và yêu tu bình thường nên hắn không biết cách tu luyện, chỉ có thể đi bước nào hay bước đó. Cơ mà, tu vi tăng lên đúng là chuyện tốt. Được Ếch tiên sinh giúp một tay, cuối cùng Tiểu Thạch Đầu cũng lợp xong mái nhà, sau đó tất bật chuẩn bị cơm nước. Đối với Tiểu Thạch Đầu, cuộc sống chính là đơn giản như vậy đấy. Mỗi ngày nghĩ xem làm sao để nâng cao chất lượng và điều kiện sinh hoạt cho A Nam, rồi tự hỏi nấu món gì ngon cho A Nam. Những sự kiện trong bí cảnh cứ như đã xảy ra lâu lắm rồi. Trong lúc Tiểu Thạch Đầu bận rộn, tâm ma lẽ ra đang ngủ giờ khoác áo đứng ở một nơi không xa, Tiểu Thạch Đầu và Ếch tiên sinh đều không phát hiện. Tiểu Thạch Đầu và Ếch tiên sinh vừa làm vừa trò chuyện rôm rả, khí thế bừng bừng, tâm ma chỉ yên lặng đứng nhìn. Dù đang suy nhược nhưng ngày nào tâm ma cũng lén xuất hiện trong khu vực gần Tiểu Thạch Đầu, âm thầm giúp đỡ Tiểu Thạch Đầu. Thật ra… Y không thể nào nhìn Tiểu Thạch Đầu cực khổ vì mình, trong khi y chỉ nằm một chỗ hưởng thụ. Chỉ là, nhìn nụ cười rạng rỡ của Tiểu Thạch Đầu, cõi lòng như ứa đầy mật ngọt. Vì không bị phát hiện, tâm ma tiếp tục đi theo giúp Tiểu Thạch Đầu rồi quay về nhà trước khi Tiểu Thạch Đầu về, nằm xuống giường vờ như vẫn đang ngủ. Cuộc sống như vậy… thật không tệ chút nào. “Nếu ngoài kia không xảy ra chuyện gì, có thể sống ở đây mãi thì thật tốt.” Tâm ma nhìn Tiểu Thạch Đầu từ xa, lẩm bẩm như vậy. Sâu trong tiềm thức, Trọng Đạo Nam cũng mở to mắt nhìn Tiểu Thạch Đầu, không đáp lại. Đêm xuống, Tiểu Thạch Đầu ngồi trên sườn dốc ngắm sao. Chắc vì ban ngày vừa mưa xong nên bầu trời toàn là sao sáng rất đẹp. Ngắm sao trong sơn cốc hơi khác với bầu trời bên ngoài, nhưng vẫn rất đẹp. Đầm nước ở trung tâm phản chiếu hình ảnh những ngôi sao, hệt như cả bầu trời sao rơi xuống đầm nước vậy. “Đẹp quá…” Tiểu Thạch Đầu nói, “Y như bầu trời sao A Nam từng cho ta ngắm vậy đó.” Tâm ma ra ngoài tìm Tiểu Thạch Đầu nghe vậy, không tiếp tục ẩn mình trong bóng tối nữa. Nghe câu nói của Tiểu Thạch Đầu, tâm ma đáng lẽ phải đố kỵ với Trọng Đạo Nam, nhưng vì y biết rõ liên hệ giữa mình và Trọng Đạo Nam, cũng như kỳ vọng của bọn họ đối với Tiểu Thạch Đầu, cảm xúc trái khoáy đó khó có thể phát sinh. Tâm ma đến ngồi bên cạnh Tiểu Thạch Đầu, cùng hắn ngắm những vì sao in bóng trong đầm nước, “Đúng là rất đẹp.” “A Nam chịu xuất hiện rồi…” Tiểu Thạch Đầu quay sang nhìn y, “Nếu thân thể không thoải mái thì không được im lặng đó.” Tâm ma mỉm cười, “Ừ, đương nhiên rồi.” Tiểu Thạch Đầu nhích sát vào tâm ma, hai người cũng ngẩng đầu, yên lặng nhìn lên bầu trời. Lâu thật lâu sau, Tiểu Thạch Đầu đột ngột lên tiếng, “A Nam…” “Hửm?” “Về vấn đề kia, Tiểu Thạch Đầu vẫn không biết phải trả lời thế nào.” Tâm ma không bất ngờ khi nghe Tiểu Thạch Đầu nói vậy, y chỉ nhếch môi, không nói gì, Tiểu Thạch Đầu lại tiếp. “A Nam.” Hắn nhẹ giọng nói, “Tuy là Tiểu Thạch Đầu không biết phải làm gì, nhưng Tiểu Thạch Đầu biết… tảng đá thành tinh đã chết kia sẽ nghĩ gì.” “Hử?” Tâm ma thu hồi tầm mắt, quay lại nhìn Tiểu Thạch Đầu. Tiểu Thạch Đầu vẫn ngửa đầu nhìn trời, màn sao đêm in bóng trong đôi mắt hắn, dường như cả bầu trời đều nằm trong ánh mắt đó, long lanh mà ấm áp. “Nếu ta là tảng đá thành tinh kia, biết ái nhân mình quay về quá khứ… chắc chắn ta sẽ muốn ái nhân của ta quên hết những ký ức bi thảm, hy vọng người đó mau chóng tìm ra ta, chúng ta được gặp nhau sớm hơn, yêu nhau sớm hơn, sau đó sống cuộc sống bình yên hạnh phúc.” “Sinh mệnh của tu chân giả tuy là rất dài, nhưng sống vui vẻ sẽ thấy thời gian sao ngắn ngủi quá. Cho nên… ta muốn ái nhân của ta sống thật vui cùng những hồi ức hạnh phúc, trong tim toàn là mật ngọt… ít nhất là ta muốn vậy…” “Ta muốn A Nam được sống hạnh phúc… cho đến lúc chết, hai chúng ta sẽ nắm tay nhau, cùng ngủ say vĩnh viễn.” Tiểu Thạch Đầu nói, bất giác nở nụ cười vô ưu, “Ta không biết kiếp sau có tồn tại hay không, nhưng ta hy vọng sau khi chết, chúng ta sẽ biến thành tro bụi, hòa lẫn vào nhau, mãi mãi không chia lìa.” Mãi mãi, mãi mãi… Hạnh phúc bình yên. “Nếu ái nhân của ta không thể quên đi ký ức kiếp trước, ắt hẳn người đó sẽ đau khổ lắm… trái tim ta cũng sẽ đau lắm…” “Vậy nên A Nam… hãy quên đi.” Tiểu Thạch Đầu nói thật khẽ, nhìn thẳng vào y. Ánh mắt dịu dàng mà chăm chú, hệt như đôi bàn tay ấm áp ôm lấy trái tim y. Trong khoảnh khắc, tâm ma suýt chút nữa không thể khống chế tâm tình mà lộ vẻ thất thố, y đối diện ánh mắt Tiểu Thạch Đầu một lúc lâu, chậm rãi vẽ ra nụ cười bi thương, “Tiểu Thạch Đầu…” Tiểu Thạch Đầu nghiêng người ôm A Nam của hắn, nhẹ giọng trấn an, “A Nam đừng đau khổ nữa, Tiểu Thạch Đầu ở ngay đây mà.” “Tiểu Thạch Đầu biết hết rồi à…” Tâm ma gục lên vai Tiểu Thạch Đầu, âm thanh rất nhẹ, tầm mắt mơ hồ. Đau khổ chất chồng nhiều như vậy… Những ngày tháng đắm chìm trong hận thù, hận có hủy diệt tất cả cũng không thể cứu vãn những gì đã mất… Đau thương, thống khổ, căm thù… giờ như hoa tuyết ngày xuân, dần tan thành nước trong giọng nói và cái ôm ấm áp của Tiểu Thạch Đầu. Tâm sự không thể nói, khổ sở không thể biểu hiện, tất cả hoàn toàn sụp đổ. “Tiểu Thạch Đầu đương nhiên phải biết chứ, đau khổ trong lòng A Nam… Tiểu Thạch Đầu có thể cảm giác được mà.” Tiểu Thạch Đầu ôm siết A Nam của hắn, nhẹ giọng nói, “Bởi vì Tiểu Thạch Đầu và A Nam tâm linh tương thông mà, mỗi khi A Nam khổ sở, tim Tiểu Thạch Đầu cũng đau theo.” Không cần nói gì thêm nữa, tâm ma ôm Tiểu Thạch Đầu thật chặt, dùng sức rất mạnh, như muốn hòa Tiểu Thạch Đầu vào làm một với mình. Trong tích tắc, Tiểu Thạch Đầu cảm giác như A Nam đang khóc, nhưng A Nam chỉ siết lấy hắn, không phát ra bất kỳ âm thanh gì, Tiểu Thạch Đầu không thể, mà cũng không muốn thoát khỏi vòng tay y. Tiểu Thạch Đầu lặng lẽ ôm lại A Nam, mãi đến khi y bắt đầu thả lỏng vòng tay khiến hắn phát đau. Tiểu Thạch Đầu mỉm cười, “A Nam chỉ cần nghĩ đến Tiểu Thạch Đầu rồi vui vẻ lên là được rồi.” Tiểu Thạch Đầu vừa dứt lời, tâm ma từ từ nhắm mắt, lúc mở mắt ra đã là Trọng Đạo Nam trầm tĩnh dịu dàng.