Editor: Vện Nói cho đúng thì người xuất hiện là tâm ma chứ không phải Trọng Đạo Nam. Y im hơi lặng tiếng hiện ra bên cạnh Tiểu Thạch Đầu, lúc ấy Tiểu Thạch Đầu đang ngủ. Cái hang Tiểu Thạch Đầu tìm được vừa lạnh vừa ẩm ướt, dĩ nhiên không sánh bằng nhà mình. Nhưng hắn đã lót cỏ khô thật dày, nằm ngủ cũng không quá khó chịu. Từ khi đi theo Trọng Đạo Nam, Tiểu Thạch Đầu luôn được cưng chiều, thế mà hắn vẫn có thể nhanh chóng thích ứng với hoàn cảnh đơn sơ này. Ếch tiên sinh nằm kế Tiểu Thạch Đầu, giật mình thức giấc vì tia sáng pháp thuật. Nó mở to mắt nhìn chằm chặp tâm ma đứng cách đó không xa, mãi đến khi nhận ra người đến là ai, Ếch tiên sinh mới yên tâm. Dù trước đó không hề cảm giác được có người xuất hiện, Ếch tiên sinh vẫn đề cao cảnh giác. Sau khi xác định là Đạo Nam chân nhân, Ếch tiên sinh lại lờ đờ nhắm mắt, bộ dạng ngái ngủ. Ếch tiên sinh cử động bốn chân, chậm rãi bò ra, thức thời nhường lại hang động cho Tiểu Thạch Đầu và Đạo Nam chân nhân. Tuy trong lòng còn nhiều nghi vấn, nhưng Ếch tiên sinh biết Đạo Nam chân nhân đúng là Đạo Nam chân nhân, nó không nói gì, lẳng lặng bò ra ngoài. Sao mà… Nó thấy Đạo Nam chân nhân có gì đó khang khác với thường ngày. Chắc là thời gian vừa qua đã xảy ra chuyện gì đó rồi. Ra khỏi hang, Ếch tiên sinh tìm một tảng đá trơn tru tròn trịa, nằm sấp mà nghĩ ngợi, sau đó nhắm mắt ngủ tiếp. Trong hang, sau khi Ếch tiên sinh đi, tâm ma đến ngồi xuống bên cạnh Tiểu Thạch Đầu. Y đang mặc bộ y phục mà Tiểu Thạch Đầu tự tay may cho, vạt áo thêu hoa văn cá chép. Y cực kỳ quý trọng bộ y phục này, vậy mà bây giờ lại hết sức tự nhiên ngồi xuống cỏ khô. Cỏ khô bị y đè lún xuống một mảng, Tiểu Thạch Đầu mơ màng nhận ra, vươn tay mò sang, mò trúng chân tâm ma. Sau khi bắt được chân tâm ma, Tiểu Thạch Đầu khẽ mỉm cười, lẩm bẩm, “A Nam…” rồi nhích đến chỗ tâm ma, dán sát vào chân y mà ngủ. Tâm ma chỉ im lặng nhìn Tiểu Thạch Đầu, hắn cứ thế mà ngủ, chẳng chút đề phòng, ánh mắt y lộ nét cười thản nhiên. Y vươn tay vỗ nhẹ lưng Tiểu Thạch Đầu, động tác dịu dàng chẳng khác nào Trọng Đạo Nam, bất đắc dĩ nói, “Không biết cảnh giác gì cả, đúng là khiến người ta không thể yên lòng.” Nói thì nói vậy, tâm ma vẫn không nỡ đánh thức Tiểu Thạch Đầu, y dựa lưng vào vách hang, ngồi như thế đến lúc Tiểu Thạch Đầu tự thức dậy. Mỗi ngày Tiểu Thạch Đầu dậy rất đúng giờ, hắn đang kẹt trong bí cảnh, lòng không yên nên chất lượng giấc ngủ giảm đi nhiều. Tiểu Thạch Đầu dậy sớm hơn lúc ngủ cùng A Nam nhiều lắm. Nhưng hôm nay là ngoại lệ, Tiểu Thạch Đầu ngủ một mạch no giấc, sảng khoái duỗi người một cái, mắt chưa mở đã nhận ra bên cạnh có người, còn cảm giác được hơi ấm từ người đó nữa. Tiểu Thạch Đầu bàng hoàng, thử sờ soạng, đúng là con người, hắn còn thấy người này vô cùng thân thuộc… Tiểu Thạch Đầu mở mắt, sau khi thấy rõ gương mặt người đó, hắn trợn to mắt, lắp ba lắp bắp, “A… A Nam?” “Ừ, là ta.” Tâm ma rũ mắt đáp lại. “…Là A Nam thật sao?!” Tiểu Thạch Đầu bật dậy, nhào vào lòng tâm ma. Bao nhiêu ấm ức bỗng chốc tràn ra như nước lũ, “A Nam A Nam… Ta tìm ngươi lâu lắm mà không tìm được, Tiểu Thạch Đầu buồn lắm!” Rõ ràng Tiểu Thạch Đầu đang khóc mà tâm ma lại muốn cười, khóe môi y cũng thật sự cong lên, cất giọng ôn hòa, “Thế nên ta đến tìm ngươi này.” “A Nam đã đi đâu vậy? Thiên Tẫn chân nhân có phải là ngươi không? Mọi người đang truy lùng ngươi đó, tu chân giả trong bí cảnh kỳ quái lắm, hình như họ đã quên…” “Tiểu Thạch Đầu.” Tâm ma ngắt lời Tiểu Thạch Đầu, nghiêm túc nhìn hắn, “Chuẩn bị đồ đạc, chúng ta đi thôi.” “Đi?” Tiểu Thạch Đầu thoáng nghĩ, lập tức nói, “Ừa, chúng ta đi khỏi đây thôi, nơi này nguy hiểm quá.” Coi như bây giờ đám tu chân giả tạm thời không có thời gian để ý Thiên Tẫn chân nhân và tinh hoa của đất, nhưng A Nam vẫn còn trong này, Tiểu Thạch Đầu không yên tâm. Ngay khi Tiểu Thạch Đầu xoay người định đi dọn đồ, tâm ma lại bắt lấy tay Tiểu Thạch Đầu, nhìn kỹ gương mặt mờ mịt của Tiểu Thạch Đầu, mỉm cười nói, “Biến về gương mặt của ngươi đi.” Y thích dung mạo vốn có của Tiểu Thạch Đầu. Nghe tâm ma nhắc, Tiểu Thạch Đầu mới nhớ hắn đang dùng diện mạo của Sóc Phương. Hắn vội vàng khôi phục diện mạo, chạy đi tìm Ếch tiên sinh. May mà Ếch tiên sinh không đi xa, ngay lúc Tiểu Thạch Đầu cất giọng gọi, Ếch tiên sinh đã lập tức xuất hiện ngoài cửa hang, mặt trầm trọng, “Đạo Nam chân nhân, Tiểu Thạch Đầu, chúng ta mau mau rời khỏi đây thôi.” Đồng hành với Ếch tiên sinh lâu như vậy, còn cùng chung hoạn nạn, Tiểu Thạch Đầu hiểu sự biến hóa nét mặt của Ếch tiên sinh, hắn hỏi, “Bộ đã xảy ra chuyện gì hả?” Đúng là đã xảy ra chuyện lớn. Một con quái vật khổng lồ xuất hiện, hiện đang khổ chiến với tán tiên Hạo Quân chân nhân, nhóm tu chân giả tu vi thấp hơn đều chịu ảnh hưởng nghiêm trọng. Vùng rừng núi bên ngoài sụp đổ tan nát, khu vực của bọn họ được tâm ma bảo vệ nên không bị ảnh hưởng. Ếch tiên sinh ra ngoài dạo một vòng nên mới biết. Con quái vật kia cực kỳ khủng bố, dù là Ếch tiên sinh cũng chưa từng thấy, hơn nữa con quái vật có thể đánh ngang ngửa với tán tiên, không… nó thậm chí có xu thế lấn át cả tán tiên. Vì cuộc chiến giữa quái vật và tán tiên, địa hình xung quanh đều bị san bằng, núi non biến thành bồn địa. Những tu chân giả sống sót không ngừng túa chạy, chỉ là bọn họ chưa kịp chạy đã bị dư chấn đòn đánh quật chết tại chỗ. Ếch tiên sinh chưa khi nào gặp quái vật nào có sức chiến đấu đáng sợ như vậy, dường như cả thế giới sẽ bị tán tiên và quái vật phá hủy. Ếch tiên sinh càng thêm khiếp sợ, chắc chỉ còn khu vực được Đạo Nam chân nhân bảo vệ của bọn họ là nguyên vẹn thôi. Ếch tiên sinh vừa quay lại hang động thì hoàn toàn không thấy cảnh tượng ác liệt bên ngoài, cũng không cảm giác được đã có chuyện động trời xảy ra. Đây là cuộc chiến đẳng cấp siêu việt, vậy mà Đạo Nam chân nhân vẫn có thể duy trì lớp màn phòng ngự dưới lực công kích của hai đối thủ cấp bậc tán tiên, đúng là không thể tưởng tượng nổi. Ếch tiên sinh lén quan sát tâm ma, tâm ma cũng phụ họa lời Ếch tiên sinh, nói với Tiểu Thạch Đầu, “Mau mau chuẩn bị kỹ càng, chúng ta lập tức rời khỏi đây.” A Nam và Ếch tiên sinh cùng nói như vậy, Tiểu Thạch Đầu cũng cuống lên, hắn không nói gì, vội kiểm tra lại túi càn khôn rồi mang Ếch tiên sinh theo Trọng Đạo Nam rời khỏi hang. Sau khi ra ngoài, Tiểu Thạch Đầu mới biết tình hình thật sự. Rừng rậm biến thành mảnh đất khô cằn, cứ như vùng đất khác, nếu không chứng kiến tận mắt chắc khó mà tin. Tiểu Thạch Đầu ôm Ếch tiên sinh vào lòng, tâm ma ôm Tiểu Thạch Đầu, họ nhanh chóng rời đi. Lúc họ ra khỏi khu vực hang động, tiến vào phạm vi cuộc chiếc của tán tiên và quái vật, Tiểu Thạch Đầu tức khắc bị luồng uy áp khổng lồ đè nặng, dù đã có A Nam che chắn mà Tiểu Thạch Đầu vẫn khó thở. Từng luồng tam muội chân hỏa và tia sét liên tục giáng xuống, trông cứ như tận thế. Đây chính là trận chiến cấp bậc tiên nhân. Tâm ma ôm Tiểu Thạch Đầu, lặng lẽ di chuyển dưới uy áp của hai cao thủ cấp tán tiên, đồng thời tránh né dư âm đòn đánh. Tán tiên và quái vật đương nhiên phát hiện sự tồn tại của Trọng Đạo Nam. Nhưng quái vật chỉ tập trung đánh bại tán tiên, tán tiên có muốn bắt người cũng không thể phân tâm. Trọng Đạo Nam cứ thế đưa Tiểu Thạch Đầu và Ếch tiên sinh chạy khỏi chiến trường. Chuyện này không hề dễ dàng, vậy mà từ đầu đến cuối biểu hiện của tâm ma vẫn rất thong dong, tốc độ càng lúc càng nhanh, nhanh đến mức cảnh tượng xung quanh biến thành bóng nhòa. Họ chạy rất lâu, Tiểu Thạch Đầu còn tưởng họ không còn trong bí cảnh nữa, rốt cuộc tâm ma cũng dừng chân. Họ đang ở trong một sơn cốc vô cùng yên tĩnh, vừa trông thấy sơn cốc này, vô vàn hình ảnh đứt đoạn đan xen chợt lướt qua trong đầu Tiểu Thạch Đầu. Hắn nhìn lối vào sơn cốc, đầm nước ở trung tâm và thác nước từ trên cao đổ xuống, sao cảm thấy… khung cảnh này quá đỗi quen thuộc. Tâm ma đưa Tiểu Thạch Đầu và Ếch tiên sinh chạy thẳng đến bên đầm nước mới ngừng lại. Y thả Tiểu Thạch Đầu xuống, dịu dàng cười với hắn, “Không sao nữa rồi, nơi này rất an toàn.” Tiểu Thạch Đầu ngửa đầu nhìn A Nam, cứ như muốn nhìn xuyên qua y để tìm kiếm thứ gì đó. Tâm ma được Tiểu Thạch Đầu nhìn mà vui vẻ, chỉ là giọng nói có hơi suy yếu, “Tiểu Thạch Đầu… ta muốn nghỉ ngơi một lát, ngươi sẽ canh giữ bên cạnh ta chứ?” Tiểu Thạch Đầu gật đầu, “Ta sẽ canh gác cho A Nam.” Nghe Tiểu Thạch Đầu nói thế, tâm ma mới yên tâm, “Trước khi ta tỉnh lại, nhất định không được chạy lung tung.” Y nhấn mạnh. “Nhất định sẽ không.” Thấy Tiểu Thạch Đầu nghe lời như vậy, tâm ma rất hài lòng, vươn tay nhẹ nhàng xoa đầu Tiểu Thạch Đầu, “Ngoan lắm…” Sau đó tâm ma nhắm mắt lại, ngã thẳng vào đầm nước. Ngay lúc tâm ma chao đảo, đầu óc Tiểu Thạch Đầu chợt trống rỗng, nhưng hắn lập tức phản ứng lại, không quan tâm Ếch tiên sinh mình đang ôm, vươn hai tay ôm lấy tâm ma. Chỉ là Tiểu Thạch Đầu sức yếu, lại quên mất nên dùng pháp thuật. Thế là hắn và tâm ma cùng ngã vào đầm nước.