Keng…. Tay tang thi mềm nhũn, phi tiêu ba nhánh khéo léo tinh xảo bị đánh rơi xuống. (X: giống phi tiêu của ninja trong naruto đó) Tia lôi quang nhảy nhót trong tay Cố Thần, ngón tay ngoắc ngoắc, phi tiêu trên mặt đất bị một cơn gió vô hình bay tới giữa lòng bàn tay. Lưỡi phi tiêu mỏng mà sắc cạnh, kim loại đen tuyền như hòa vào màn đêm, một tia sáng lóe cũng chẳng hiện, cực kỳ nguy hiểm. Mỉm cười, Cố Thần thu phi tiêu vào trong nhẫn. “Tôi nói rồi, cấm động mà?” Trang Thiển hơi giương cằm, Thiển Tích trong tay chạm vào đầu tang thi, hơi dùng lực, một cỗ hàn khí liền tuôn ra ngoài. Chỉ thấy tang thi chấn động, màu đỏ trong mắt hiện lên tia khổ sở. Lý Giai Văn cảm nhận được cỗ khí lạnh nọ chạy từ đầu gã xộc thẳng xuống lòng bàn chân, khiến cả người gã cứng còng, vũ khí trong tay áo cũng bị tịch thu, gã đành phải thành thật. Sau đó không khí liền ngưng đọng. Lý Giai Văn quyết tâm cẩn thận mở miệng: “Chúng ta bất động vầy cũng không phải cách….” Cố Thần đứng trước mặt gã híp mắt liếc gã một cái, khiến gã im bặt luôn, thiu thỉu lặng thinh. Nhưng gã do dự một hồi, vẫn tiếp tục e dè nói: “Lập tức sẽ có tang thi tới tuần tra.” “Mắc gì bọn tôi phải tin anh?” Thanh âm bình thản truyền tới từ phía sau, mũi kiếm trên đầu vẫn không chuyển dời, khiến Lý Giai Văn chẳng tài nào quay đầu nhìn được bộ dáng của Trang Thiển, trong lòng lại tò mò cực kỳ. Nhưng sắc mặt hắn cũng chả thể nào biểu hiện ra được cảm xúc nào, chỉ bình tĩnh nhìn thẳng Cố Thần: “Không sợ nhất vạn, chỉ lo vạn nhất.” (X: tính tới tính lui, chẳng tránh được chuyện chẳng ngờ) Lúc này gã cũng đã phục hồi lại tinh thần, nếu là nhân loại, cùng căn cứ N thị cũng chẳng có quan hệ tốt đẹp gì cho cam, nói cho cùng thì động tác của căn cứ N thị có chút lớn, tựa hồ đang tìm người nào đó, gã chính là nắm bắt kẽ hở này mới tới đây làm nhiệm vụ…. Cho nên vô luận ra sao, hai dị năng giả này cũng sẽ không đả thảo kinh xà, mà họ cũng không hẳn là kẻ địch của nhau. Nghĩ thế, trong lòng Lý Giai Văn âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Trang Thiển khẽ cười một tiếng, thu hồi Thiển Tích: “Dẫn đường đi, chúng ta phải trốn.” Lý Giai Văn quay đầu lại, đứng đó là một cậu con trai đoan chính, mái tóc màu trà mềm mại dán vào đôi gò má trắng nõn sạch sẽ xinh đẹp, con ngươi màu hổ phách như hồ nước trong vắt, lạnh nhạt không chút tạp chất, thoạt nhìn là một cậu ấm con nhà người ta, chẳng chút nào giống người hành tẩu trong mạt thế. Bất quá kẻ mạnh thì chẳng thể nào nghĩ theo kiểu thường, nghĩ tới cái đám biến thái trong khu an toàn kia, lại không phát hiện trong đôi tay trắng ngần thon dài của Trang Thiển có vũ khí gì, trong lòng Lý Giai Văn cũng không có một tia khinh thường, ngược lại càng thêm thận trọng. “Hừ.” Tiếng hừ nhẹ đánh vỡ cái nhìn chăm chú của Lý Giai Văn, sau đó gã cảm thấy sau lưng có uy áp khiến cả người gã không ngớt đề phòng. Cứng ngắc xoay người lại, liền trông thấy mặt Cố Thần lạnh te nhìn mình, trong mắt đầy vẻ bất mãn cùng uy hiếp, dường như còn có điện xẹt đùng đùng… Qủa nhiên chạy trốn không nhất định là lựa chọn tốt, Lý Giai Văn ngoan ngoãn hạ mi mắt: “Đi theo tôi.” Sau tảng đá lớn trong rừng cây, Lý Giai Văn ngừng bước. Nơi này chỉ cách đập chứa nước một đoạn ngắn, bị cành lá trùng trùng điệp điệp che đậy kín bưng, vô cùng bí mật, Lý Giai Văn nhìn nhìn đồng hồ trên tay, đợi một hồi, khởi động truyền thừa chi vật, lồng cả hai dị năng giả vào chung với gã. Gã cũng cân nhắc để hai người này bị bại lộ ra, nhưng như thế thì công sức hổm rầy của gã sẽ uổng phí. “Cố gắng đừng tạo tiếng động.” Lý Giai Văn tự nhiên tiến vào trạng thái, hô hấp thong thả mà kéo dài, khí tức cả người như có như không, hệt như giây tiếp theo sẽ biến mất. Cố Thần kết vài cái phát quyết, ẩn hơi thở, lắp âm thanh, ngăn cách tầm mắt, xong xuôi mới nhìn liếc ngó Lý Giai Văn một cái: “Khỏi cần.” Trước đó khi bọn họ bay trên không trung tới khu an toàn này cũng hay dùng mấy pháp quyết loại này, hiệu quả tuy có chỗ thiếu sót, nhưng còn tốt chán, giờ phối hợp cùng với truyền thừa chi vật của con tang thi này, tuyệt đối thiên y vô phùng. (X: áo tiên chả thấy vết khâu, tuyệt vời khỏi chê chỗ nào được) Lý Giai Văn âm thầm kinh hãi, trong đôi mắt đỏ sậm không che giấu được sự kinh ngạc, trong lòng cùn tăng thêm mấy phần may mắn cùng kiêng kị, nếu vừa rồi gã còn nghĩ muốn dựa vào truyền thừa chi vật lấy được chút địa vị, thì hiện tại đã giảm bớt tám phần. “Chúng ta trao đổi chút đi.” Trang Thiển cười cười, nhìn con tang thi cấp cao trước mặt. “Tôi tên Lý Giai Văn, là tang thi từ khu căn cứ M thị.” Nói xong Lý Giai Văn dừng một chút, thấy sắc mặt hai người bình thản, càng khẳng định phán đoán của bản thân, quả nhiên hai người này biết không ít. Gã vẫn cứ như chẳng phát hiện điều gì tiếp tục mở miệng: “Tôi tới đây làm nhiệm vụ, nhưng cụ thể thì không thể nói.” “Ừm, tóm lại tóm lại vẫn trốn không thoát đấu tranh nội bộ đôi bên của mấy người.” Cố Thần không hề gì nói. Lý Giai Văn dừng một chút, lúc ngày người tuần tra đã tới gần đập chứa nước, đang cẩn trọng quan sát xung quanh; sắc mặt gã đột nhiên biến đổi, có chút khẩn trương. (X: ngay dấu ; là chỉ LGV)  “Chúng ta đã xóa vết tích vừa rồi.” Trang Thiển nhắc nhở. Lý Giai Văn lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, gã vẫn luôn để tâm không lưu lại bất cứ vết tích nào, nhưng hai dị năng giả này, mùi rõ ràng thế kia, gã vừa nãy vì bị uy hiếp, quên mất tiêu lập trường cá nhân của hai người này, may mắn họ còn có đầu óc. “Không biết hai người tới đây làm chi?” Lý Giai Văn châm chước câu từ đôi chút, vẫn quyết định thử cái đã. Cố Thần hừ lạnh một tiếng: “Cụ thể không thể nói.” Lý Giai Văn bị nghẹn, một hồi thì ngượng ngùng mở miệng: “Vậy hai người, đối… Ừ…. Căn cứ N thị có cái nhìn thế nào?” Gã suy nghĩ hồi lâu, lại không biết mở miệng nói sao mới ổn nhất. “Diệt cỏ tận gốc.” Trang Thiển an tĩnh mở miệng, cho dù tang thi lãnh đạo đến đây, cũng sẽ nói y như thế, nên cậu cũng chẳng thèm che giấu. Lý Giai Văn gật đầu, trong lòng lại có tia quái dị, dù sao gã cũng là tang thi, luôn có loại cảm giác bầu bí thương nhau nha? Nghe thấy dị năng giả muốn diệt cỏ tận gốc tang thi vẫn là có chút bài xích. Nhưng gã đã được đáp án, trong lòng thở phào một hơi, càng thêm cẩn trọng dè dặt hỏi han: “Vậy… còn M thị?” “Xem ra nghệ thuật ngôn ngữ không cản nổi năng lực ẩn núp của anh.” Cố Thần nhướn mi liếc Lý Giai Văn một cái, “Anh rời khỏi M thị thì sao không liên lạc gì đi? Hay là bây giờ liên hệ với cấp trên của anh xem hắn nói sao?” Trong đôi mắt đỏ sậm của Lý Giai Văn chợt lóe tia xấu hổ, nhưng gã đâu có máu tuần hoàn, nên sắc mặt tái nhợt hoàn toàn chẳng thay đổi tý nào. Vốn gã không yên chờ câu trả lời, sợ lại nghe ‘nhổ cỏ tận gốc’ này nọ, vì quan hệ giữa dị năng giả cùng tang thi một lời khó nói hết, mâu thuẫn siêu nhiều, nhưng Cố Thần chỉ một câu đã phá hỏng tất cả thăm dò của gã, khiến gã thiệt lúng túng. Sau một lúc, Lý Giai Văn cũng không được để mắt, nhiệm vụ của gã cũng chẳng buông được, nhưng hai người này rõ ràng là dị năng giả cấp sáu, gã nào trốn cho thoát. Với trình độ năng lực chính trị cùng ngoại giao của gã, thật sự là không biết nên dùng thái độ nào mới đúng được. Do do dự dự. Lý Giai Văn mở miệng: “Chỗ này không thể liên lạc, sẽ bị phát hiện.” Ánh mắt Trang Thiển ra ý hỏi. Lý Giai Văn lại e dè một chút: “Bên ngoài đập chứa nước được một người thiết lập trận pháp, gã có được truyền thừa chi vật trận pháp, có gì khác thường động trận pháp đều sẽ biểu hiện.” “Trận pháp ở chân núi?” Trang Thiển xem nhẹ ánh mắt tìm tòi của Lý Giai Văn, “Nên người có thể thông qua trận pháp? Chỉ có anh?” Lý Giai Văn cắn răng, cảm thấy chuyện này cũng chẳng phải bí mật gì: “Dĩ nhiên, mỗi tháng mười lăm trận pháp đều sẽ có kỳ suy yếu, truyền thừa chi vật của tôi vừa vặn khắc chế trập pháp, ẩn giấu hơi thở.” Cố Thần hỏi: “Vậy còn máy liên lạc?” Lý Giai Văn: “Khoa học kỹ thuật kết hợp truyền thừa.” Cố Thần gật đầu: “Cho nên trước mười lăm tháng sau, anh đều sẽ ở đây?“ Lý Giai Văn không nói gì, vô thanh nhưng lại tỏ vẻ đúng thế, trong lòng chả hiểu sao cảm thấy có chút vui vẻ, bởi vì điều kiện khách quan mà gã không theo lời yêu cầu của hai dị năng giả này, bọn họ lại chẳng bắt chẹt được điểm nào. “Ờ, vậy hiên tại anh có nhiệm vụ gì không?” Cố Thần hỏi. Lý Giai Văn lắc đầu. “Được rồi, chúng tôi mang anh ra ngoài.” Trang Thiển lấy ra một cái giỏ thiệt bự. …….. “=o= phi kiếm!!!!” Tiếng than đầy sợ hãi. Trang Thiển đứng trên thân kiếm Thiển Tích, Cố Thần đứng sau cậu, trong tay nắm một sợi dây thừng, vững vàng cột chặt vào cái giỏ. Một thanh phi kiếm còn có thể nói là truyền thừa chi vật, nhưng hai thanh này còn nổi bật thế kia, nên Cố Thần xem nhẹ Tử Thần cứ rung rung trong đan điền, đứng ở sau Trang Thiển ôm chặt cậu, nhìn vợ yêu điều khiển phi kiếm. Lý Giai Văn không được đáp trả, cũng không để tâm, bản thân nằm trong rổ ngắm phong cảnh, tự tại biết mấy. Trong một chốc, phi kiếm vững vàng đáp xuống phía sau một ngọn núi nhỏ, Cố Thần giải trừ cấm chế ẩn thân, Trang Thiển thu Thiển Tích vào đan điền. Lý Giai Văn trơ mắt nhìn phi kiếm với ánh sáng nhàn nhạt biến mất, tim nhỏ run rẩy, có chút tiếc nuối, ánh mắt lại rất trong sạch, Cố Thần tỏ vẻ vừa lòng. Lúc này đã gần hừng đông, trên bầu trời xám trắng có mấy vì sao lẻ tẻ điểm xuyến, nửa vầng trắng sáng kia cũng trở nên mờ nhạt dần. “Ờ, giờ lão đại hẳn vẫn còn ngủ?” Lý Giai Văn chần chừ. Trang Thiển nghiêng đầu nhìn sắc trời: “Tôi nhớ không lầm, mấy người là tang thi?” Lý Giai Văn xấu hổ gãi má, cho nên mới nói kẻ mạnh đều là đám biến thái, gã lặng im oán thầm một phen, khổ bức mở miệng: “Lão Đại nói, ừ, ngủ sớm dậy sớm…. là thói quen tốt.” “Thiệt không?” Ý cười thản nhiên kèm theo câu hỏi, khiến Lý Giai Văn có chút khẩn trương, lý do này là thật đó, nhưng nghe xạo quá trời! Nhưng Trang Thiển tựa hồ không thèm để ý tới lý do của gã, kéo Cố Thần ngồi xuống đất nhắm mắt dưỡng thần: “Vậy anh cũng ngủ đi.” Lý Giai Văn hoảng sợ, lại phát hiện hai người kia thật sự tựa vào nhau ngủ luôn. Trang Thiển cùng Cố Thần thoạt nhìn là nghỉ ngơi, kỳ thật hai người nếu ở cạnh những người khác đều sẽ tu luyện, nhưng cũng không thể tiết lộ quá nhiều, nên họ không dùng tư thế ngũ tâm hướng lên trời, mà chỉ tùy tiện dựa vào vách đá mà thôi. (X: là cách ngồi xếp bằng giống như trong phim tu tiên hay phim kiếm hiệp khi người ta tu luyện tĩnh tọa gì đó) Lý Giai Văn còn ngô nghê không kịp phản ứng, Cố Thần mở mắt: “Chung quanh có lập trận pháp, anh tự lo thân đi.” Dứt lời lại nhắm mắt. Qua lại tại chỗ một vòng, Lý Giai Văn có chút buồn bực ngồi xuống, bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần, trời biết lão đại ngủ kiểu gì, gã từ sau khi trở thành tang thi đã không ngủ nữa, trừ phi sử dụng thể lực quá độ thì hôn mê thôi.