“Tôi tên Hạ Thu Ngưng.” Đi theo bên người cô gái là Đại Hắc cao hơn nửa người, vốn chú chó lớn uy phong lẫm liệt khi ở cạnh cô lại ôn thuần như con mèo nhà, “Sau mạt thế tôi vốn dĩ là dị năng giả, đến thăm cô nhi viện, liền cứu được mấy đứa nhỏ còn sống sót ở trong núi.” Căn cứ vào chuyện cô kể lại, thì cô vốn là một đứa cô nhi, từ nhỏ đã trưởng thành trong cô nhi viện, cảm tình với mọi người rất sâu, cho nên cuối cùng vì mấy đứa nhỏ này, bọn họ mới trốn vào núi ở. Nói xong, cô nhìn về phía hai đứa trẻ đi sau ôn nhu cười, ngoắc ngoắc: “Đây là Điềm Điềm với Tôn Minh; Điềm Điềm, Tiểu Minh mau lại đây.” Hai đứa nhỏ vốn cực kỳ cẩn thận đi theo đằng sau, bộ dáng cực kỳ bất an, nhìn thấy Hạ Thu Ngưng cười tươi, lập tức chạy xộc tới, dường như tìm được người đáng dựa dẫm, chỉ để lại thiếu niên rối bời cùng hai con chó lớn đang hâm he cảnh giác ở sau lưng. “Chị Hạ.” Đứa bé e dè níu lấy lông đen của Đại Hắc, ngửa đầu dòm Trang Thiển và Cố Thần. Hạ Thu Ngưng xoa xoa đầu bọn họ: “Không sao đâu, anh lớn là người tốt, đến chào đi nào.” “Anh lớn khỏe.” Âm thanh bé con thật đều đặn. Trang Thiển gật đầu, không nói nhiều lời. “Được rồi, đi chơi đi, đi cùng với nhóm anh Tiềm kìa, các em trước đó không phải rất lo lắng cho cậu ta sao?” Hạ Thu Ngưng lại ôn nhu xoa đầu bọn chúng, tiếp tục giới thiệu với Trang Thiển cùng Cố Thần, “Đó là Từ Tiềm, vốn đang học lớp mười, ngày đó cũng về cô nhi viện thăm mọi người.” Ánh mắt Cố Thần lạnh nhạt đảo qua chiếc vòng trên tay Hạ Thu Ngưng: “Có được truyền thừa chi vật ngự thú, cũng thật hiếm thấy, khó trách có thể ở nơi như N thị này sống lâu đến thế.” Tuy ở núi rừng hẻo lánh, nhưng tang thi cơ hồ là không chỗ nào không có, trừ bản thân Hạ Thu Ngưng có dị năng, thì mấy con con chó thể hình siêu bự kia ở kỳ đầu mạt thế nhất định là hỗ trợ không ít. Bước đi Hạ Thu Ngưng hơi chậm lại, theo bản năng muốn dời tay đi, trong mắt vụt qua tia sát ý, cô cũng không giống mấy đứa trẻ được cô che chở kia, nếu cô có thể sống tới hiện giờ, thì vào một số thời điểm tuyệt đối không do dự. Bất quá kiêng kỵ của cô cũng chỉ trong nháy mắt, rất nhanh cô liền bắt buộc bản thân bình tĩnh lại, bản thân như đã hạ quyết tâm mở miệng: “Lúc trước khi tôi sắp trở thành dị năng giả cấp ba thì đụng phải tang thi cấp cao, kết quả bản thân bị nhiễm, may mắn là tôi nhanh chóng tiến tới cấp ba, khôi phục trí nhớ…” Cũng may nhóm bọn trẻ còn ngây thơ khờ dại, phán đoán một người là dựa vào việc cô đối tốt với chúng nó, mà không phải những mặt khác. Bước chân Trang Thiển chẳng ngừng, trong mắt lại hiện lên một tia hiểu rõ, Hạ Thu Ngưng tựa hồ muốn giao ra tất cả những còn bài lật, cho dù cô ta đích thực là một người tốt, nhưng một người sống được tới tận hôm nay trong mạt thế này, thì quá mức lỗ mãng; toàn bộ, nếu không có yêu cầu gì khác, vậy là do trong lòng có quỷ, mà Trang Thiển thì thiên về người trước nhiều hơn. “Tiếp đó tôi mở được truyền thừa chi vật, cũng miễn cưỡng sinh tồn được trong núi, chỉ là…” Hạ Thu Ngưng dừng một chút, thư thả vuốt ve lông bờm của Đại Hắc, trong yếu hầu của Đại Hắc ư ô dịu ngoan, dường như rất thoải mái. “Đến.” Cố Thần ngưng bước chân, đánh gãy lời cô đang nói. Xa xa có một căn nhà tranh, xây tựa vào vách đá, mà vách đá lởm chởm này được buội cây che chắn, vị trí cũng chỉ bình thường giữa sườn núi, bản thân ngọn núi này cũng bị núi non xung quanh vây lại, là nơi chẳng chút thu hút. Nói tóm lại, tính bí mật tuyệt đối ổn. Hạ Thu Ngưng sửng sốt, cắn nhẹ môi dưới, hai người này thoạt nhìn khí chất xuất chúng, hào hoa phong nhã, cô mới chịu nhượng bộ đến thế, nhưng lại không đổi được chút đồng tình nào…Trong mắt cô hiện lên nét thở dài, lại lần nữa mỉm cười: “Không để ý thì vào ngồi chút đi, tuy chẳng có gì chiêu đãi được.” Cũng phải, ở thời mạt thế như này mà còn có khí thế như vậy, sao lại có thể tùy tâm đồng tình linh tinh. “A! Về nhà rồi!!” Cô gái nhỏ Điềm Điềm hưng phấn vọt tới trước, trực tiếp vượt qua ba người lớn, tâm tư cô bé con đơn thuần, nếu chị Hạ để hai bé chào hỏi hai anh lớn kia, thì nói lên họ không phải người xấu, cô bé cũng sẽ không gò bó quá, “A Bạch, lẹ!” Cô nhóc cười hô la một tiếng, con chó Samoyed màu trắng liền đuổi theo bé, cùng nhau chạy về phòng nhỏ. Cậu bé con Tôn Minh sửng sốt một chút, chó Alaska bên người không phục sủa hai tiếng mới gọi về thần trí cậu bé, sau đó nhóc bất mãn chu môi: “Điềm Điềm cậu từ từ thôi! Tom, chúng ta đuổi theo đi!” Dứt lời cũng cùng Alaska chạy đuổi theo. Từ Tiềm vẫn rối rắm, cẩn thận đứng đằng sau Hạ Thu Ngưng, trừng mắt ngó Cố Thần cùng Trang Thiển, trên khuôn mặt trắng nõn mềm mềm thanh tú kia tràn ngập phòng bị. Đại Hắc dưới chân cậu ta lắc lắc đuôi, cọ cọ chân cậu ta, khiến sắc mặt cậu ra dịu đi không ít. Đằng trước, đột nhiên từ phía sau mấy mỏm đá lỏm chỏm nháy mắt nhảy ra mấy con chó lớn, là mấy con chó trượt tuyết (X: Chó chuyên dùng kéo xe trượt tuyết, thỉnh đừng hiểu lầm), vây quanh hai đứa nhỏ chuyển vòng vòng, phát ra tiếng kêu lấy lòng. Trong mắt Trang Thiển hiện lên tia tán thưởng, mấy con thú này đều cách bước tiến biến dị không xa, xem ra truyền thừa chi vật thuần thú quả nhiên có chỗ độc đáo của nó. Đồng thời cậu để ý thấy, sau mỏm đá lởm chởm có một góc áo xẹt qua. Hạ Thu Ngưng cũng chú ý tới tầm mắt của cậu cùng Cố Thần, cũng chỉ tự nhiên giới thiệu, đáy mắt lại dẫn theo tia dè dặt cùng kỳ vọng: “Trước mạt thế tôi là bác sĩ thú y, rất thích động vật, cũng rất dễ dàng câu thông với bọn nó, cho nên làm việc ở trung tâm thú cưng lớn nhất N thị.”      Cũng khó trách cô có thể bảo vệ những đứa trẻ này, trước khi truyền thừa chi vật mở ra, nói không chừng đám thú cưng này sợ là vì trung tâm mà đi theo. “Tôi tên Cố Thần.” Cố Thần mở miệng, xem như đáp lại lời giới thiệu của Hạ Thu Ngưng, giảm đi vài phần xấu hổ. Trang Thiển cười nhợt nhạt: “Trang Thiển.” “Đi thôi.” Hạ Thu Ngưng trấn an nhìn về phía Từ Tiềm một cái, dẫn Trang Thiển cùng Cố Thần đi tới phòng nhỏ. Đến gần, mới phát hiện mỏm đá cùng bụi cây không theo quy tắc vây quanh căn nhà nhỏ, trên phần đất trống phơi rất nhiều loại thảo dược, này cũng giải thích lý do vì sao Từ Tiềm từ trên trời giáng xuống. Tới đây thì Từ Tiềm cũng chú ý tới tầm mắt Trang Thiển và Cố Thần, nâng tay xoa xoa vết thương trên mặt, không nói gì. Trong viện, Điềm Điềm cùng Tôn Minh đang cùng ba đứa nhỏ khác hội họp thành đoàn, bị mấy con chó lớn phe phẩy đuôi chạy vây quanh, đang thầm thì chia sẻ gì đó. Nhìn thấy người lớn vào sân, bọn nhỏ thoáng chốc toàn bộ vọt lên, lo lắng nhìn Từ Tiềm. “Anh Từ Tiềm, anh quá đáng nghen, vậy mà không trở về ăn cơm.” “Phải đó, bọn em lo muốn chết à!” “Tiểu Huệ còn khóc nhè nữa đó!” “Tui mới hông nha, có cậu mới khóc đó, nước mũi đều xì ra!” ……. Líu ríu ầm ĩ một đống, lại ngoài ý muốn không quấy người, trước mạt thế rất ít nhìn thấy cảnh tượng như vậy. “Anh đâu có bất cẩn dữ vậy!” Từ Tiềm mưu toan bảo trì hình tượng của mình, tuy bọn nhỏ vừa ầm ĩ một trận, khiến cho cậu ta đỏ hốc mắt, nhưng đồng thời cũng làm cậu ta chột dạ đỏ mặt, nếu không được Cố Thần cứu, cậu ta nhất định sẽ không về được. Cả bọn con nít mang nét mặt hoài nghi vô cùng, sau đó lại vây quanh Hạ Thu Ngưng cùng Đại Hắc, bộ dáng vui sướng: “Chị Hạ, chị đã về rồi?!” Hạ Thu Ngưng mỉm cười ôn nhu: “Được rồi, vào nhà trước đã.” Trong phòng, mấy khối gỗ đơn giản gọp lại thành bộ bàn ghế, Hạ Thu Ngưng cùng ngồi xuống với hai người Trang Thiển, Từ Tiềm bị nhốt bên ngoài chăm coi năm đứa nhỏ. “Cô muốn nói gì?” Cố Thần cực kỳ trực tiếp mở miệng. Hạ Thu Ngưng ngẩn người, cô vốn chuẩn bị giải thích thì trong nháy mắt lại rơi vào khoảng không, cô khó xử cúi đầu: “Tôi nghĩ những đứa nhỏ này phải cùng sinh hoạt với nhân loại.” Quả nhiên, Trang Thiển cùng Cố Thần không chút gì ngoài ý muốn cả. “Vậy cô sẽ trả giá thứ gì?” Trang Thiển chống đầu nhìn cô cười cười. Sắc mặt Hạ Thu Ngưng hơi khó coi, nhưng vẫn kiên trì mở miệng, đây là hy vọng cuối cùng, biên giới phía nam cơ hồ không có người, để bọn trẻ sinh hoạt lâu dài trong đàn tang thi không phải kế lâu dài, huống chi bọn nhỏ còn chẳng có dị năng. Sau khi nghe được khu an toàn có thuốc kích phát dị năng, Hạ Thu Ngưng liền nổi lên tâm tư này, có lẽ lần chia tay này, sẽ vĩnh viễn không gặp lại, cô mong mọi người đều có thể an ổn, nghĩ thế, ánh mắt cô cũng trở nên kiên định không ít: “Tôi có thể cung cấp tình huống khu căn cứ N thị và M thị.” Cố Thần nhướn mày: “Căn cứ N thị?” Này chưa từng nghe qua bao giờ, tuy một đường có rất nhiều căn cứ to to bé bé, ở biên giới phía Nam khu căn cứ an toàn diện lớn cũng chỉ có M thị. “Đúng vậy.” Trong mắt Hạ Thu Ngưng toát lên niềm hy vọng, “Tôi dùng tang thi tra xét qua, có thể không kỹ càng, nhưng cũng biết kha khá.” Hạ Thu Ngưng lúc này cẩn thận giọt nước chẳng lọt, không nói toàn bộ mọi tin tức, đây là hy vọng cuối cùng. Nhưng Trang Thiển cùng Cố Thần cũng không có coi trọng chuyện này như cô nghĩ, vốn dĩ cô cho rằng lợi thế này tuy nhỏ, nhưng ít ra có sức nặng, giờ thì cảm giác cô như đấm vào bông, khiến cô khó xử. “Hạ tiểu thư, cô có biết để cho sáu người sống sót không có dị năng rời khỏi đây tới khu an toàn thì khó khăn tới dường nào không? ” Trang Thiển chả chút lưu tình mở ra cục diện, “Chúng tôi có thể tự dò la tình hình khu căn cứ, vì cớ gì phải ở nơi này của cô đè ép tánh mạng mình chứ?” Kết quả bị nói ra trần trụi, Hạ Thu Ngưng cắn môi dưới. “Thời gian, tin tức của tôi ít nhất có thể tiết kiệm thời gian một tháng.” Cố vẫn muốn cố gắng một phen. Cố Thần cười như không cười nhìn mấy đứa nhỏ ngoài phòng: “Cô cảm thấy mang theo bọn trẻ kia đi qua hơn nửa cái nước này phải mất mấy tháng?” Hạ Thu Ngưng suy sụp thả vai, trong mắt có chút tuyệt vọng. “Hơn nữa, mất đi sự bảo hộ của cô, bọn họ ở khu an toàn sống sót ra sao đây?” Trang Thiển nhắc nhở, “Cho dù bọn tôi có trợ giúp, cũng chỉ là hộ tống mà thôi?” Hạ Thu Ngưng van lơn nhìn Trang Thiển với Cố Thần: “Coi như tôi cầu xin hai người, đến khu an toàn gần nhất là được rồi, cuộc sống về sau của họ phải dựa vào chính bản thân họ mới được.” Cô thu thập không ít tinh hạch tang thi, hoàn toàn là cho bọn trẻ, bản thân cô cũng chẳng thể hấp thu. “Thất phu vôi tội, hoài bích có tội.” Cố Thần liếc mắt trông thấu ý định của cô. (X: "Kẻ thường dân vốn không có tội, chỉ vì có ngọc bích mà thành có tội” = câu tham thì thâm. Muốn hiểu thêm: http://tusach.thuvienkhoahoc.com/wiki/C%E1%BB%95_h%E1%BB%8Dc_tinh_hoa._Nguy%E1%BB%85n_V%C4%83n_Ng%E1%BB%8Dc,_Tr%E1%BA%A7n_L%C3%AA_Nh%C3%A2n/223) Trang Thiển buông tay chống đầu, thần tình khó có khi nghiêm túc đến thế: “Trừ cô ra, không ai sẽ bảo vệ họ đâu.” Hạ Thu Ngưng cả người run lên, tay tái nhợt bụm mặt, đôi mắt đỏ sậm lại chả cách nào rơi lệ. Giọng nói cô run rẩy, cơ hồ vỡ vụn: “Nhưng là… Tôi cũng đâu còn là người…” Chương 88: Hỏi (Hạ) “Vầy đi.” Trang Thiển mở miệng, “Muốn cược một phen không?” Hạ Thu Ngưng ngẩng đầu, tỏ ý hỏi. Trang Thiển: “Chúng tôi hiện giờ muốn tìm hiểu tình hình tang thi, hiển nhiên là không thể mang người theo. Nếu cô nguyện ý, cô có thể nói cho bọn tôi mọi tình báo, báo đáp lại, sau khi chuyện này kết thúc sẽ đón những đứa trẻ đó.” Nếu bọn họ thật sự có thể lấy được liên lạc, như vậy sẽ có được phi cơ cùng mấy nhân sự. Trong đôi mắt đỏ của Hạ Thu Ngưng hiện lên cảm xúc phức tạp, có hơi do dự. Cố Thần bổ sung: “Hơn nữa, sau khi tiến vào khu căn cứ, chúng tôi sẽ không đảm bảo nữa.” Kỳ thật nói vậy, Hạ Thu Ngưng dường như chả có được ưu đãi gì, bởi vì Trang Thiển cùng Cố Thần rất có thể một đi không quay về, ở mạt thế cô cũng chẳng có chỗ minh oan. Cho nên cô theo bản năng vuốt ve vòng đeo trên tay, lâm vào lựa chọn. Cuối cùng Hạ Thu Ngưng kiên định ngẩng đầu lên: “Tôi cược.” Cô không thể không cược, ở nơi phần đất đều là tang thi này, có lẽ bỏ qua lần này, sẽ không còn dị năng giả nào có thể xâm nhập được tới đây nữa. Trang Thiển nở nụ cười nhìn cô: “Một lựa chọn sáng suốt.” Hoàn thành giao dịch không tính là giao dịch, ba người đều thoải mái không ít, Trang Thiển từ Mặc Huyền điện lấy ra điểm tâm cùng hồng trà, cùng Cố Thần nhâm nhi. Hạ Thu Ngưng bất đắc dĩ cười, cô chính là tang thi, trước mắt chỉ vừa mới khôi phục nhịp đập mỏng manh, biểu tình bất biến, nhưng nếu quẹt trên cổ tay một đường, lại chẳng có tý máu chảy ra, đừng nói chi ăn uống. “Vốn ban đầu chỉ có một khu căn cứ, là khu an toàn M thị.” Hạ Thu Ngưng tự kể, “Nhưng tang thi khi đó cũng có mâu thuẫn, thậm chí còn rất gay gắt.” Trang Thiển nhấp một ngụm trà, lông mi che khuất biểu tình: “Về nhân loại thì sao?” Hạ Thu Ngưng hít sâu một hơi, che dấu kinh ngạc nơi đáy mắt: “Các anh quả nhiên chả phải người bình thường, quả thật, một bộ phận tang thi bị đuổi ra từ M thị, sống yên ổn ở N thị, hai phương tạm thời không có giao chiến quy mô lớn, ngấm ngầm va chạm lại không ít. Tôi cảm nhận được, hò đều tùy lúc sẽ cho đối phương một kích trí mệnh.” Điều đó cũng chẳng ngoài ý muốn, có một số người lý trí, cũng có số người cực đoan. Trong tang thi có hai đứa bệnh muốn xưng vương thế giới, tên điên thánh mẫu vọng tưởng tự hủy diệt trợ giúp nhân loại, có phe lý trí lợi dụng chính trị, cộng thêm đám đơn thuần gió chiều nào xuôi hướng đó; trong lúc đó giữa bọn họ có mẫu thuẫn là hiển nhiên, thậm chí còn gay gắt kinh khủng. Đặc biệt là sau khi mạt thế bắt đầu, có người ngay từ ban đầu đã biến thành tang thi, có người được người bảo hộ hoặc bảo vệ người nhà cuối cùng lại biến thành tang thi, còn có kẻ bị người khác phản bội vứt bỏ… Tâm tính những kẻ đó tất nhiên là chả giống nhau. “Vì vậy, phe phản nhân loại cùng phe lấy đại cục làm trọng đấu đá?” Cố Thần nhướn mày, nếu phương nam vẫn không có dị động, liền chứng minh ít nhất có một phe là biết nhìn xa trông rộng tính tất yếu của sự mất mát khi hợp tác với nhân loại, bằng không sau này thế giới này nói không chừng là của biến dị thú và biến dị thực vật. “Ừ, bên N thị vẫn luôn muốn có vị trí thống trị.” Hạ Thu Ngưng thở dài, dường như cực kỳ bất đắc dĩ. Cố Thần lấy ra một phần bản đồ chi tiết phía nam: “Cô có thể khoanh vùng khu vực không? Càng tỉ mỉ càng tốt.” M thị trên bản đồ đã gần như biến mất, những nơi khoanh vùng đặc biệt khác cũng không có biểu hiện gì thêm, chỉ là bức vẽ địa thế cùng tuyến đường. Hạ Thu Ngưng nhận bút, suy ngẫm một hồi, cẩn thận vẽ ra. M thị là thành phố tỉnh, N thị cũng chỉ là thành thị nhỏ cách nó chẳng mấy xa mà thôi, lái xe cũng chỉ cần hai giờ là tới nơi. Cho nên trên bản đồ, hai khu căn cứ một lớn một nhỏ, thoạt nhìn cực kỳ gần. Khu căn cứ N thị, tuy diện tích chỉ không đến một phần mười khu an toàn M thị, nhưng vị trí lại dựa vào đập chứa nước, bên cạnh lại có vùng đồi núi không cao lắm, ngày sau cực thích hợp phát triển. Hạ Thu Ngưng nghĩ ngợi, lại ở bên cạnh căn cứ N thị đánh dấu thêm mấy khu vực nhỏ: “Đây là mấy khu cư trú cỡ nhỏ, vây quanh khu an toàn, tuy nhiên vị trí có thể sẽ thay đổi.” Nói xong, Hạ Thu Ngưng buông bút, do dự mở miệng: “Hai người tính vào căn cứ N thị hả? Nơi đó có tang thi cấp sáu cùng hai tang thi cấp bảy. Còn có căn cứ M thị, nghe nói là có khá nhiều tang thi cấp bảy.” Trang Thiển cười mỉm thu lại bản đồ, tự tin khẽ nhăn mày: “Chúng tôi tự nghĩ biện pháp.” Cố Thần đứng dậy, lấy ra không ít thực vật đặt trên bàn: “Vậy thì, ngày sau gặp lại.” Hạ Thu Ngưng hít sâu một hơi, đột nhiên cảm thấy áp lực rất lớn, dường như trên người cô giờ có duy nhất một trăm đồng, nhưng lại cần tới một ngàn mới cứu gấp được, biện pháp duy nhất của cô là cược, thắng ván bài này duy nhất chỉ có một trận, vậy mà xác xuất cứ khăng khăng thấp lè tè. Cô đã đặt hết thẻ (X: thẻ này là mấy cái giống trong song casino á), cũng chỉ có thể lo sợ bất an chờ đợi công bố kết quả. “Tôi tiễn bước mấy anh.” Hạ Thu Ngưng cười ôn hòa, nhưng cũng rất miễn cưỡng. Mở cửa ra, ánh sáng chói chang trong sân không tệ chút nào, mang theo ấm áp mùa xuân chiếu khắp nơi, khiến cho gió rét lạnh cũng giảm đi vài phần. Mấy đứa nhỏ đang quây quần thành cụm với đám chó lớn, thiếu niên Từ Tiềm đứng một bên nhìn tới cười ngây ngô, vết thương trên mặt trên tay bôi thuốc cao màu xanh biếc, thoạt nhìn rất vui mắt. Hạ Thu Ngưng vừa đi ra, mấy đứa nhỏ liền mềm mềm mại mại gọi chị rồi xông qua, ấm áp có chút không thực. Hạ Thu Ngưng nhìn bọn nhỏ, sờ đầu từng đứa, trong mắt hiện lên không nỡ, lo lắng cùng kỳ vọng… Cuối cùng cô nâng đầu lên, cười kiên định nhìn Trang Thiển cùng Cố Thần đi tới cửa: “Tạm biệt.” Hy vọng có thể gặp lại, đây là mong ước duy nhất của cô. Phía sau cô, thiếu niên Từ Tiềm có chút cự nự nhe răng với Cố Thần và Trang Thiển, vẫy vẫy tay, động tác giơ tay nhấc chân đều mang theo cảm giác ngây ngô. Trên đường, ngự kiếm phi hành. Cố Thần ôm lấy Trang Thiển từ phía sau: “Tang thi cấp bảy.” Trang Thiển gật đầu: “Ừm.” Cậu trước khi trọng sinh cũng chỉ là tang thi cấp sáu mà thôi, hoàn toàn không biết nhiều tin tức lắm, từ khi bắt đầu, sau khi trọng sinh cậu cũng không dự đoán được bao nhiêu chuyện, con đường tương lai cậu phải tự nắm chặt trong tay mình. Cố Thần nhíu mày: “Tang thi cấp bảy tương đương Nguyên Anh kỳ.” Ở kỳ Nguyên Anh trong đan điền sẽ hình thành nguyên anh, linh hồn cũng dung nhập vào đó, nguyên anh bất tử, người tu chân cũng sẽ bất diệt (X: không chết được), đợi tới sau kỳ Xuất Khiếu, nguyên anh có thể rời cơ thể, trong khi chiến đấu cũng tiện chạy trốn. Trang Thiển cũng thấy hơi nặng nề: “Ừm, B thị cũng có mấy dị năng giả cấp bảy, nhưng tin tức cụ thể vẫn thu thập chưa được toàn diện mấy, nhưng thời điểm khi còn cấp sáu họ sẽ nén tinh hạch, khiến cho nó càng thêm tinh luyện (X: làm trong sạch, tinh thuần), thần kỳ có hiệu quả như kỳ Kim Đan.” “Do đó, tang thi cấp bảy cùng dị năng giả cấp bảy….” Cố Thần híp mắt, ánh mắt trở nên nguy hiểm. Trang Thiển khẳng định suy đoán của hắn: “Nói không chừng sinh mệnh của bọn họ có liên hệ gì đó với tinh hạch, nên biết rằng lúc cấp sáu, chỉ cần còn trái tim cùng đầu, tang thi có thể khôi phục lại, vậy thì khi cấp bảy, e là một tinh hạch cũng có thể cung cấp một lần cơ hội tái sinh.” “Chậc, thiệt phiền chết.” Cố Thần tăng nhanh tốc độ Tử Thần kiếm, hai người hướng khu căn cứ N thị bay thiệt mau. Mấy khu cư trú nhỏ hình thành trên khoảng đất trống vây xung quanh khu căn cứ N thị. Trang Thiển cầm bản đồ trên tay, thay đổi ký hiệu: “Vị trí quả nhiên thay đổi.” Cố Thần thao túng kiếm quyết, thay đổi vị trí Tử Thần, họ tăng thêm cấm chế che giấu hơi thở, nên không bị phát hiện. Bay vòng quanh khu an toàn, có mười khu cư trú nhỏ, mỗi cái ước chừng có mười con tang thi cấp cao, cao nhất là cấp năm. Thế nhưng tang thi bình thường lại tụ tập chằng chịt xung quanh, bảo vệ khu căn cứ rất khá, cũng khám xét luôn tình hình quân địch. Hai người nhớ kỹ địa hình, liền bay về phía khu an toàn, trước kia nơi đó là một căn cứ loại trung, phương tiện thiết bị tương đối đầy đủ, sau đó bị tang thi chiếm đóng rồi chỉnh sửa càng thêm cao cấp. Nhưng còn chưa tới gần trung tâm, Trang Thiển liền cảm nhận được tầm mắt cảnh giác tra xét, thậm chí có một con tang thi nhảy lên nóc nhà, dường nhưa đang tìm kiếm gì đó. Trực giác động vật? Cố Thần quyết đoán khống chết phi kiếm chuyển hướng, rời khỏi nơi này. Sát bên khu an toàn, có một con đập lớn, xây dựng ở giữa mấy tòa núi nhỏ, nên xung quanh đập nước có rất nhiều cây cối, vị trí bí mật. Trang Thiển cùng Cố Thần vòng hết một vòng, đi vào một đầu khác của con đập, tìm một nơi bí mật, trực tiếp tiến vào Mặc Huyền điện, hiện giờ đã ban chiều, sắp sửa hoàng hôn. Tang thi vào đêm như cá gặp nước, bởi vì có năng lực nhìn vào ban đêm cùng với thể chất khỏi cần ngủ khiến cho bọn nó có đêm thì cũng như ngày, Trang Thiển không hứng đi tìm phiền toái. Thiết trí (X: cài đặt) mấy cấm chế giám thị, Trang Thiển cùng Cố Thần đi vào thảo nguyên trong không gian đào nguyên, bắt hai nghé con, chuẩn bị làm món ngon. (X: á đù, ăn trâu lận á. Ta hông dịch bậy, để tiểu ngưu nha, mà trâu con = nghé)