Ngày hôm sau tỉnh dậy, ban đầu Thương Mặc hãy còn ngơ ngác nhìn khung cảnh xa lạ, một lúc sau cậu mới nhớ ra tối qua mình và Hứa Ý uống rượu, chỉ là chuyện về sau lại không nhớ rõ.
Thương Mặc nghĩ đây hẳn là nhà Hứa Ý.
Đúng lúc này, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa. Thương Mặc vội nói: “Mời vào.”
Hứa Ý mặc quần áo ở nhà bước vào, trong tay anh là một bộ quần áo mới. Anh nói với cậu: “Em thay quần áo đi. Bộ quần áo kia của em tôi cho người giặt rồi, thay xong thì rửa mặt rồi ra ăn cơm nhé.”
Thương Mặc nhận lấy quần áo, gật đầu với Hứa Ý.
Hứa Ý đi rồi, Thương Mặc thay quần áo, sau đó đi rửa mặt. Đúng lúc này, điện thoại của cậu đổ chuông.
Cậu cầm điện thoại lên, thấy trên màn hình hiển thị hai chữ “Đỗ Thác”, da đầu lập tức tê dại.
Thương Mặc không nghe máy mà chỉ nhắn lại một tin: Anh đừng gọi cho em nữa, em muốn yên tĩnh một chút.
Đỗ Thác đứng trước cửa sổ đọc tin nhắn mà giật mình. Hắn thở dài nhắn lại: Được.
Đỗ Thác ngồi xuống giường, hai mắt tối sầm.
Quả nhiên Thương Mặc vẫn có khúc mắc với chuyện đời trước. Nó đã trở thành vết sẹo, cho dù thế nào cũng không thể biến mất.
Đỗ Thác thở dài, hắn hiểu chuyện đời trước sao có thể vì vài việc hắn làm được đời này mà tiêu biến, chuyện thế này sớm hay muộn cũng sẽ phải xảy ra. Lần này Đỗ Thác thật ra chỉ thấy thương Thương Mặc. Nếu biết có ngày này, khi xác định ở bên nhau hắn nên nói rõ ràng mọi chuyện mới phải.
Nhưng nếu lúc ấy nói ra, hắn lại sợ Thương Mặc sẽ không còn quyết tâm ở bên hắn nữa, bầu không khí lúc ấy sẽ bị phá hỏng.
Rốt cục là từ đó đến nay, Thương Mặc vẫn chưa có được cảm giác an toàn.
Lúc Thương Mặc ra ngoài Hứa Ý đang ngồi trên sô pha xem TV. Thấy cậu đi ra, anh mỉm cười nói: “Cơm ở trên bàn, vừa được hâm nóng rồi, em ăn đi.”
Sau khi ăn xong bữa sáng, Thương Mặc đến ngồi cạnh Hứa Ý, cậu muốn nói cảm ơn với anh.
Hứa Ý vừa cầm điều khiển chuyển kênh vừa nói: “Em không cần cảm ơn tôi, về sau uống ít lại là được. Tửu lượng của em em rõ ràng nhất, vừa uống đã say mà còn dám uống nhiều như vậy.”
Thương Mặc sờ sờ mũi, ngoan ngoãn gật đầu: “Em biết rồi.”
Căn phòng bỗng dưng trở nên im ắng. Một lúc sau, Hứa Ý tắt TV, anh hỏi cậu: “Giữa em và cậu ta rốt cuộc là sao vậy? Có phải là cậu ta bắt nạt em không, nếu không thì sao hôm qua em lại uống say đến thế?”
Thương Mặc ngẩn người, trong lòng lại cảm thấy khó chịu. Cậu mím môi, rũ mắt đáp: “Trước đây anh ta thích một người, khi đó anh ta vẫn đang kết giao với em. Anh ta chỉ coi em là thế thân.”
Tay nắm điều khiến của Hứa Ý căng cứng. Anh nói: “Vậy hiện tại thì sao? Người cậu ta yêu là em hay người kia?”
Thương Mặc hé miệng: “Em.”
Hứa Ý nhẹ nhàng thở ra. Anh nói: “Sau khi em biết chuyện thì cảm thấy khó chịu, không muốn tiếp tục ở bên cậu ta nữa, hay là chỉ cảm thấy khó chịu và vẫn muốn ở bên cậu ta?”
Thương Mặc ngẩn người, một lúc sau cậu mới đáp: “Chỉ đơn thuần khó chịu thôi.”
“Tôi biết chuyện này với ai cũng chẳng dễ chịu gì. Nhưng nếu em vẫn muốn đi tiếp cùng cậu ta, vậy thì hãy giải quyết dứt điểm chuyện này đi. Nếu không, giữa em và cậu ta sẽ luôn có khoảng cách.” – Hứa Ý nhẹ giọng.
Thương Mặc gật đầu: “Em biết mà, em sẽ xử lí tốt chuyện này.”
Thương Mặc ở lại thêm một lúc rồi trở về khách sạn. Về đến nơi, cậu thấy Giản Anh đang kéo một vali, trên tay còn cầm túi đứng trước cửa phòng. Thấy cậu về, gã nói: “Thương tiên sinh, đây là quần áo của cậu, là Đỗ tổng bảo tôi đưa đến đây. Ngài ấy sợ cậu về khách sạn không có quần áo thay lại phải đi mua.”
Thương Mặc ngẩn người. Cậu nhận lấy vali, nói: “Anh ta… Còn muốn chuyển lời gì không?”
Giản Anh nhìn Thương Mặc, nói: “Có, Đỗ tổng nói ngài ấy vẫn luôn ở nhà chờ cậu.”
Thương Mặc rũ mắt, nói với Giản Anh: “Anh về đi. Phiền anh nói với anh ta khi nào nghĩ thông suốt tôi sẽ trở về.”
Khi Đỗ Thác nghe Giản Anh truyền đạt lại những lời này, tay cầm tài liệu của hắn lập tức siết chặt, nếp gấp trên giấy tờ càng thêm sâu. Một lúc sau, hắn mới nới lỏng tay thả tài liệu xuống.
Trước đây em ấy nói một tuần không về, giờ lại nói là nghĩ thông suốt mới trở về.
Thương Mặc hay để tâm vào chuyện vụn vặt, lần này không biết phải mất bao lâu mới nghĩ thông đây, một tuần, một tháng, hay là một năm.
Nghĩ đến đây, đôi mắt Đỗ Thác trầm hẳn đi, thấp thoáng trong đó còn có một tia bất an.
Mặc Mặc, em không cần anh nữa sao?
Thương Mặc và Hứa Ý không ngờ là ngày đó bọn họ uống rượu ở quán bar đã bị chụp ảnh lại rồi tung lên mạng, ảnh còn là lúc Thương Mặc ngã vào lòng Hứa Ý.
Phía dưới còn thêm cả dòng tít dọa người: Đạo diễn ảnh đế và thần tượng đang hot ôm nhau trong quán bar.
Thậm chí còn có tin đồn rằng Thương Mặc và Hứa Ý yêu nhau say đắm….
Thương Mặc đọc tin tức mà da đầu tê dại. Chuyện cậu và Đỗ Thác còn chưa giải quyết xong, giờ lại xuất hiện thêm tai tiếng của cậu và Hứa Ý. Thương Mặc nhớ đến Đỗ Thác, hắn ta đích thực là một bình dấm chua, thấy tin tức này không biết là đã ghen đến hỏng người chưa. Nếu là bình thường hắn chắc chắn sẽ chạy đến ôm cậu, mạnh mẽ hôn cậu rồi ôm lấy Thương Mặc, tủi thân kể lể bất mãn với cậu.
Nhưng giờ Thương Mặc đã bảo Đỗ Thác đừng đến tìm mình, cũng đừng gọi điện cho mình, vậy nên bình dấm của hắn có đổ hắn cũng chỉ có thể buồn bã trong lòng một mình.
Nghĩ đến chuyện này làm Thương Mặc có chút đau lòng cho Đỗ Thác.
Ngày hôm sau toàn bộ tin tức đều bị áp xuống, Thương Mặc nhìn những tin tức tràn lan ngày hôm qua giờ biến mất tăm liền biết kiểu làm việc bá đạo này chỉ có thể là Đỗ Thác.
Cậu cười khẽ, xem ra người này mà đánh đổ bình dấm là sẽ có rất nhiều người gặp rắc rối đây.
Ngày hôm sau, Thương Mặc vừa đi ăn ở ngoài về thì gặp Giản Anh đứng ngoài cửa. Cậu ngẩn người, có lẽ người đàn ông kia đã không thể chịu đựng được nữa rồi.
Giản Anh cầm một lá thư đến trước mặt Thương Mặc, nói: “Đỗ tổng nói cậu chỉ không cho ngài ấy đến tìm cậu, không cho ngài ấy gọi điện cho cậu, nhưng không hề nói không cho ngài ấy viết thư cho cậu.”
Thương Mặc nhận lấy lá thư, nghe xong những lời này khóe môi cũng phải cong lên. Cậu nói: “Phiền anh nói với anh ta, dục tốc thì bất đạt.*”
Câu gốc là “Nóng vội không ăn được đậu hũ.”
Sau khi nghe Giản Anh truyền đạt lại lời Thương Mặc, ban đầu Đỗ Thác rất sửng sốt, hắn lắc đầu thở dài, mấy ngày rồi không thấy người, hắn có thể không vội sao.
Thương Mặc mở bức thư ra đọc, hơn một nửa bức thư là Đỗ Thác phỉ nhổ những điều mình làm đời trước, nửa sau là chuyện sau khi sống lại, cuối bức thư còn có một câu, Mặc Mặc, trời bắt đầu lạnh rồi, nhà không có em cũng trở nên thật lạnh lẽo.
Thương Mặc vừa đọc vừa lắc đầu cười, tất nhiên là cậu biết Đỗ Thác hy vọng cậu trở về, trong lòng cậu cũng đã thấy dễ chịu hơn một chút, nhưng giờ cậu vẫn chưa muốn về. Thương Mặc muốn bản thân có thể triệt để buông bỏ.
Vì cậu không muốn, Đỗ Thác chỉ có thể ngày ngày viết thư rồi cho Giản Anh đưa qua, ngóng trông người sẽ trở về.
Thương Mặc cũng rất vui vì nhận được thư của Đỗ Thác, thi thoảng tâm trạng tốt cậu cũng sẽ viết lại đôi câu nhờ Giản Anh gửi lại.
Lần đầu nhận được hồi âm của Thương Mặc, Đỗ Thác kích động vô cùng, tuy rằng chỉ có mấy chữ, song hắn vẫn rất sung sướng.
Đó là lần Đỗ Thác bị cảm, hắn viết thư mong được an ủi, Thương Mặc đã nhắn lại cho hắn: “Anh uống thuốc và nước ấm đi.”
Tuy dùng khổ nhục kế không thể khiến Thương Mặc về, song có thể khiến cậu hồi âm cũng là có tiến bộ rồi, hơn nữa nhờ vậy mà Đỗ Thác biết trong lòng cậu vẫn còn quan tâm hắn.
Thương Mặc ở khách sạn một tháng, trong khoảng thời gian này, cậu nhận được 23 bức thư của Đỗ Thác, cậu cũng có hồi âm mấy bức.
Giờ cậu đã nghĩ thông suốt, cho dù đời trước Đỗ Thác coi cậu là thế thân, hơn nữa còn là thế thân cho anh em tốt của mình, cho dù hắn vẫn còn một tia mềm lòng với Viên Diệp, nhưng hiện tại người hắn yêu là cậu.
Mà bản thân cậu cũng yêu hắn.
Nếu hai người cùng yêu nhau, vậy thì những chuyện trước đây không còn đáng để nhớ tới nữa.
Khi Thương Mặc kéo hành lí về nhà, Đỗ Thác đang ở trong phòng làm việc.
Cậu bảo dì Lý đừng báo cho hắn mình đã về rồi nhẹ nhàng cất hành lý vào tủ quần áo, sau đó cậu xắn tay áo chuẩn bị nấu bữa tối.
Một tháng Thương Mặc không về, dì Lý cũng biết hai người hẳn là có mâu thuẫn. Nhưng giờ cậu đã trở lại, có lẽ là đã không còn vấn đề gì nữa. Nghĩ vậy, dì Lý bèn cười tủm tỉm đứng bên cạnh hướng dẫn Thương Mặc nấu ăn đến tận khi mọi thứ đâu ra đấy mới ra về.
Thương Mặc nấu bốn một món canh. Cậu cởi tạp dề lên lầu, gõ cửa phòng làm việc của Đỗ Thác.
“Vào đi.” – Trong phòng truyền ra giọng hắn.
Thương Mặc nghe vậy, khóe môi cũng cong lên. Cậu đẩy cửa bước vào, thấy Đỗ Thác vẫn đang ngồi trước bàn làm việc cúi đầu đọc tài liệu.
Đỗ Thác cũng nghe thấy tiếng đẩy cửa, hắn tưởng là dì Lý lên gọi hắn xuống ăn cơm nên nói: “Bưng đồ ăn lên đây, tôi sẽ ăn luôn trong này.”
Thương Mặc nhíu mày, xem ra Đỗ Thác vì công việc mà ăn uống qua loa không chỉ một hai lần.
Cậu đi về phía Đỗ Thác, sau đó vươn tay xoa bóp huyệt thái dương cho hắn.
Thân thể Đỗ Thác cứng đờ, mất một lúc hắn mới nhận ra người đang đứng phía sau, mát xa cho hắn không phải dì Lý mà là Thương Mặc.
Đỗ Thác nhắm mắt tận hưởng khoảnh khắc này. Vài phút sau, khi Thương Mặc muốn rút tay lại, Đỗ Thác lập tức duỗi tay giữ chặt lấy tay cậu, đồng thời ngẩng đầu đối diện với đôi mắt cậu. Hắn nói: “Anh rất nhớ em.”
Thương Mặc nhìn vào đôi mắt Đỗ Thác, cậu cười đáp: “Em cũng rất nhớ anh.”
Đỗ Thác mỉm cười, nụ cười khiến ngũ quan tuấn lãng của hắn càng thêm phần dịu dàng. Hắn buông tay Thương Mặc ra rồi xoay ghế để cả người mình đối diện với cậu, sau đó ôm Thương Mặc vào lòng.
Thương Mặc bị kéo đột ngột nên không kịp phòng ngừa mà ngã ngồi trên người Đỗ Thác, hơn nữa cậu còn đỏ mặt phát hiện ra vật dưới thân hắn đã nóng như lửa từ bao giờ.
Đỗ Thác cúi đầu, ở bên tai Thương Mặc nhẹ giọng than thở: “Nơi này cũng rất nhớ em.”
Mặt Thương Mặc nóng bừng, trước khi Đỗ Thác kịp xuống tay cậu phải vội vàng đẩy hắn ra rồi đứng lên, lùi về sau vài bước. Thương Mặc nói với hắn: “Ăn cơm trước đi, nếu không đồ ăn sẽ nguội mất.”
Đỗ Thác nghe vậy hai mắt sáng rỡ, hắn háo hức nhìn cậu: “Là em làm sao?”
Thương Mặc bị hắn nhìn mà ngượng ngùng, khả năng nấu nướng của cậu thật ra không quá tốt đâu. Cậu gật đầu: “Vâng, nhưng hương vị cũng chỉ đại trà thôi.”
Đỗ Thác đứng dậy, hắn cúi người khẽ hôn lên môi Thương Mặc rồi nói: “Anh cảm thấy đồ ăn em làm là ngon nhất, vậy nên hương vị đồ ăn em nấu cũng sẽ không giống bất kì nơi nào hết.”
Những lời này thành công khiến Thương Mặc mặt đỏ tim đập.
Hai người xuống lầu ăn cơm, cả đoạn đường ánh mắt Đỗ Thác đều dính lên người Thương Mặc, dường như nếu không nhìn, Thương Mặc cậu sẽ đi mất.
Ăn xong, Đỗ Thác liếm môi, ánh mắt nóng cháy nhìn cậu: “Ngon quá, anh rất thích.”
Tối hôm ấy, sau khi vận động nặng xong, Đỗ Thác hôn lên môi Thương Mặc rồi khẽ nói bên tai cậu: “Em về rồi, thật tốt quá.”
Thương Mặc hôn đáp lại hắn. Cậu nhìn vào mắt Đỗ Thác, cười đáp: “Em sẽ không rời đi.”
Hết chương 97.
Lời tác giả: Tôn chỉ của chúng ta là ngọt ngọt ngọt!!!
Ngày mai sẽ là phiên ngoại của Viên Diệp, nhóm thiên sứ nhỏ nhớ nha o(^▽^)o moah moah (づ
 ̄ 3 ̄)づ
Các bác muốn cái gì lên trước, phiên ngoại của Viên Diệp hay cảnh H hót hòn họt của Đỗ Thác và Thương Mặc =)))
Trong một diễn biến khác thì truyện của mình đã bị các trang reup ăn cắp rồi. Mình cũng không biết phải giải quyết trường hợp này ra sao, chỉ mong mọi người hãy là những độc giả văn minh, đọc ở trang gốc chứ đừng vì một phút tiện lợi mà nhấn ngay vào link đầu tiên (hiện tại kết quả tìm kiếm đầu tiên cho bộ truyện này vẫn là wattpad của mình, nhưng mình cũng rất sợ mấy trang ăn cắp sắp leo lên đầu mình ngồi rồi). Cảm ơn mọi người rất nhiều!
Truyện khác cùng thể loại
56 chương
254 chương
51 chương
64 chương
128 chương