Sau khi Thương Mặc trở về đoàn phim được vài ngày, Viên Diệp cũng tới thăm cậu, hai tay xách theo hai túi to đồ ăn vặt mà Thương Mặc thích.
Nhìn thấy Viên Diệp, Thương Mặc lại nhớ tới chuyện kia. Trong lúc cậu ngẩn người suy nghĩ, Viên Diệp đưa cho cậu một gói khoai tây thái lát, thấy Thương Mặc sững sờ đứng yên không tiếp, y bèn cười hỏi: “Sau thế, nhiều ngày không gặp, tiểu Mặc nhìn tớ mà phát ngốc rồi à?”
Lúc này Thương Mặc mới hồi phục tinh thần. Cậu nhìn thoáng qua gói khoai tay trước mặt rồi vươn tay nhận lấy. Thương Mặc vừa cúi đầu ăn vừa nói: “Lâu quá không gặp cậu nên muốn nhìn thêm một chút thôi, nhìn xem cậu có béo lên không hay vẫn gầy.”
Viên Diệp cũng tự xé một gói đồ ăn, vừa ăn vừa hỏi: “Vậy tiểu Mặc nói xem, tớ béo hay gầy?”
Thương Mặc nâng mắt cao thấp đánh giá một lượt, cuối cùng chậm rãi đáp: “Gầy.”
Viên Diệp trước mắt cậu không chỉ gầy mà ngay cả sắc mặt cũng không được khá lắm, tâm tình nhìn qua cũng không được tốt. Thương Mặc nhìn mà đau lòng, những chuyện muốn hỏi đều đã đến đầu lưỡi nhưng không có cách nào đi ra ngoài.
Viên Diệp thấy vậy bèn cười khẽ một tiếng. Y nói: “Cậu muốn hỏi gì thì cứ hỏi đi.”
Thương Mặc siết chặt gói khoai tây trong tay, nhìn Viên Diệp: “Vì cậu ta à?”
Viên Diệp biết “cậu ta” trong lời Thương Mặc là ai. Y căn môi dưới, sau lắc đầu đáp: “Không phải đâu, do gần đây công việc áp lực, không ăn uống đúng giờ, nên là…”
Thương Mặc nhìn y, cậu không chọc thủng lời nói dối của Viên Diệp mà ngồi gần y hơn một chút, cắn một miếng khoai tây rồi tiếp tục nói: “Thân thể là vốn quý nhất, Diệp tử cậu cần chú ý nghỉ ngơi nhiều hơn.”
Viên Diệp rũ mắt, gật đầu.
Đúng lúc này, Đỗ Thác gọi điện tới, Thương Mặc nhìn thoáng qua màn hình điện thoại, lại nhìn sang Viên Diệp ngồi cạnh, cuối cùng quyết định không nghe máy. Cậu ngắt cuộc gọi rồi nhắn cho hắn một cái tin: “Đêm nay em mệt nên đi ngủ sớm, mai em gọi cho anh nhé.”
Bên kia trả lời rất nhanh: “Được, Mặc Mặc ngủ ngon, yêu em.”
Thương Mặc nắm di động trong tay, chợt nghe thấy giọng Viên Diệp truyền đến: “Cậu với anh ta lại ở bên nhau sao?”
Thương Mặc gật đầu.
Viên Diệp nhìn cậu, y ngẩn người một lúc mới lẩm bẩm: “Trước đây cậu đã nói cậu với anh ta sẽ không ở bên nhau.”
Thương Mặc nghe vậy rũ mắt, đáp: “Ừ, khi ấy tớ cho rằng anh ta không yêu tớ, tớ cũng cho rằng tớ chỉ còn hận anh ta, nhưng sau khi trải qua chuyện kia, tớ mới hiểu được tình cảm của anh ta, cũng như minh bạch tình cảm của mình.”
Viên Diệp cúi đầu, ngập ngừng: “Vậy nên cậu với anh ta,… là yêu?”
Thương Mặc không nghe ra trong giọng y có điều không đúng, cậu cho rằng Viên Diệp chỉ đang xác nhận lại tình cảm của mình với Đỗ Thác, vì thế gật đầu: “Là yêu, không phải thứ gì khác, tớ rất rõ ràng.”
Khóe môi Viên Diệp dần cong lên thành một nụ cười khổ. Y chậm rãi nói: “Vậy là tốt rồi.”
Thương Mặc tựa lưng vào ghế, vừa cầm khoai tây ăn vừa nói: “Thật ra giữa tớ và anh ta có rất nhiều khúc mắc. Có thể có kết cục thế này coi như là mỗi người cho nhau một cơ hội, cũng là cho nhau một lối thoát.”
Viên Diệp cúi đầu, tóc mái che hết đôi mắt. Y nói: “Cậu cảm thấy đây là cơ hội và lối thoát thì tốt rồi, chỉ cần cậu thấy làm vậy trong lòng thoải mái là được.”
Thương Mặc nghe vậy lập tức dừng ăn. Cậu nhìn Viên Diệp như có điều bên cạnh, đôi mắt khẽ trầm xuống. Cậu nói: “Diệp tử, thật ra đôi khi cho mình và đối phương một cơ hội cũng không phải không thể. Lần này tớ sẽ coi như là cho bản thân mình một phép thử, để xem chúng tớ có thể cùng nhau đi đến đâu, nếu thành công thì sẽ coi như không uổng phí một lần mạo hiểm, còn nếu thất bại thì ít nhất tớ cũng biết chúng tớ không hợp. Nhưng nếu không bao giờ thử, tớ sẽ không bao giờ biết chúng tớ có thể ở bên nhau hay không. Tất nhiên điều này cũng không hẳn là đúng, nhất là với những người luôn có sẵn quyết định trong lòng như Diệp tử.”
Viên Diệp trầm mặc một lát rồi chậm rãi đáp: “Đêm nay chúng ta không nói chuyện này nữa, chúng ta nói chuyện khác đi.”
Thương Mặc biết Viên Diệp hiểu ý mình, chỉ là y không muốn nói về chuyện giữa mình và Nghiêm Diệc, như vậy có nghĩa là trong lòng Viên Diệp vẫn có khoảng cách với cậu ta. Cậu gật đầu đáp: “Được.”
Hai người chuyển sang nói chuyện công việc. Trước đây cả hai vốn đang chuẩn bị cho album mới, nhưng vì Thương Mặc xuất ngoại mà chuyện này phải dời lại. Thời gian sau khi Thương Mặc về nước cậu lại không xác định được có nên đi tiếp hay không, vậy là chuyện album tiếp tục bị trì hoãn. Chờ đến khi xác định bản thân sẽ không đi nữa, Thương Mặc quay sang bắt đầu chuẩn bị quay phim, nói tóm lại là đến giờ album mới vẫn còn chưa được chuẩn bị kĩ lưỡng.
Thương Mặc còn có thể đi đóng phim, nhưng Viên Diệp chỉ là ca sĩ, y cũng nói sẽ không tiến quân vào giới diễn viên, vậy nên thời gian trì hoãn dài như vậy sẽ tạo thành bất lợi cho Viên Diệp. Nếu còn tiếp tục như vậy, chỉ sợ đến cuối năm bọn họ vẫn chưa thể chuẩn bị tốt album.
Thương Mặc nghe Viên Diệp nói xong cũng hiểu được vấn đề. Cậu cắn môi, hối hận sao bản thân có thể quên mất chuyện này.
Viên Diệp thấy cậu hối hận bèn cười khẽ một tiếng, y nói: “Thật ra thời gian này tớ đã viết xong các ca khúc dở trước đây, chỉ chờ cậu thu âm với tớ thôi.”
Thương Mặc kinh ngạc vô cùng, cậu ổn định tâm tình rồi đáp: “Đây là tâm huyết của riêng cậu, tớ không thể không làm mà hưởng được.”
Viên Diệp nghe vậy bèn tươi cười nói: “Cậu quên rồi sao? Cậu cũng viết không ít bài mà.”
Thương Mặc vẫn lắc đầu: “Tớ chỉ góp có một chút sức lực, còn cậu lại nỗ lức nhiều thế này, vậy nên album này tớ không thể có phần được.”
Mặt Viên Diệp tối sầm. Y cúi đầu hỏi: “Vậy nên tiểu Mặc cậu giờ đang muốn vạch rõ ranh giới với tớ đúng không?”
Thương Mặc sửng sốt, tất nhiên là cậu không có ý đó, nhưng lần này quả thực Viên Diệp đã nỗ lực rất nhiều, mà y lại muốn cậu hưởng thành quả với mình, cậu sao có thể đáp ứng, như vậy là không công bằng với Viên Diệp.
Cậu lắc đầu: “Cậu biết là tớ không có ý đó mà.”
Viên Diệp sao lại không biết Thương Mặc đang nghĩ cho mình, nhưng y và cậu là một nhóm nhạc. Không có Thương Mặc, album này còn ý nghĩa gì nữa, huống chi chỉ có mấy bài hát, y cũng vì Thương Mặc mà viết, không có Thương Mặc, những bài hát đó sẽ không bao giờ ra đời.
Viên Diệp ở lại một ngày rồi về. Khi đưa y lên xe Thương Mặc có thể cảm nhận được tâm tình suy sụp của y. Cậu nhìn theo bóng Viên Diệp, khẽ nói: “Tớ xin lỗi.”
Viên Diệp tất nhiên cũng nghe thấy, thân thể y hơi cứng lại, sau mới nhấc chân lên xe.
*
Ngày kết thúc quay phim, Thương Mặc vừa thay quần áo tẩy trang xong bỗng nhìn thấy người đàn ông kia trong gương.
Hắn đã được tháo băng, trên mặt không có một vết sẹo, ngũ quan thâm thúy tuấn lãng, thân thể cao ngất to lớn, đôi mắt dịu dàng như nước nhìn Thương Mặc.
Thương Mặc kích động quay lại nhìn Đỗ Thác. Hắn cũng đi về phía cậu, trên môi mang ý cười mà ôm lấy Thương Mặc, xoa tóc cậu nói: “Sao vậy, cởi băng ra nên Mặc Mặc không biết anh nữa rồi?”
Từ trong lòng hắn, Thương Mặc ngẩng đầu lên nhìn Đỗ Thác, nhìn gần thế này cũng thấy da của hắn bóng loáng mịn màng, trên mặt không có sẹo mới khiến cậu thở ra nhẹ nhõm. Cậu nhìn vào đôi mắt ôn nhu của Đỗ Thác, nhẹ giọng hỏi: “Sao anh tháo băng mà không nói với em?”
Đỗ Thác nhẹ giọng cười: “Không phải vì sợ trên mặt có sẹo, dọa em sợ, khiến em không cần anh nữa sao?”
Thương Mặc trừng hắn một cái: “Nếu em không cần anh thì đã không cần từ lúc anh còn quấn băng rồi, chờ đến lúc anh tháo băng làm gì nữa.”
Đỗ Thác vẫn dịu dàng nhìn cậu: “Ừ, anh sai rồi, chỉ là lúc tháo băng em vẫn đang quay phim. Anh không muốn quấy rầy em, hơn nữa, anh muốn cho em một bất ngờ nên không nói cho em biết.”
Thương Mặc mím môi một lúc mới chậm rãi đáp: “Lần sau có chuyện gì nhớ phải gọi cho em. Cho dù em đang quay phim cũng phải nói, cùng lắm thì em xin đạo diễn nghỉ.”
“Được.” – Đỗ Thác cúi người, kề trán mình vào trán cậu, hai mắt hắn chăm chú nhìn Thương Mặc. Hắn nhẹ giọng nói – “Mặc Mặc, tối nay anh đưa em về nhà được không?”
Thương Mặc sửng sốt, cậu cứ ngơ ngác đứng đó nhìn Đỗ Thác gần trong gang tấc. Tất nhiên cậu hiểu về nhà có nghĩa là gì, cũng biết nhà là chỗ nào. Thương Mặc phục hồi lại tinh thần, không do dự đáp ứng: “Vâng.”
Đỗ Thác thấp giọng cười. Hắn khẽ hôn lên môi Thương Mặc.
Thương Mặc chỉ để hắn thân mật một lúc rồi đẩy ra ngay. Đây là phòng hóa trang của đoàn phim, bị người khác nhìn thấy sẽ không tốt lắm.
Đỗ Thác cũng hiểu mối bận tâm của cậu nên không tiếp tục dính người nữa mà chỉ nắm tay Thương Mặc.
Trong bữa tiệc hơ khô thẻ tre, Thương Mặc chỉ ăn no bảy tám phần đã vội vàng ra về. Cậu vừa ra khỏi khách sạn đã nhìn thấy Đỗ Thác đang dựa vào xe chờ mình. Đỗ Thác rất đẹp, dáng người cao ngất, cho dù đứng trong bóng đêm cũng giữ được vẻ rạng rỡ chói mắt.
Thương Mặc nhìn đến ngơ ngác.
Đỗ Thác thấy cậu đi ra bèn tiến về phía cậu. Hắn vuốt mái tóc bị gió thổi loạn của Thương Mặc rồi mỉm cười nhìn cậu đỏ mặt. Sau đó, Đỗ Thác vươn tay đưa cậu vào ghế phó lái, bản thân cũng ngồi vào ghế lái.
Thương Mặc vào xe mới tỉnh táo lại. Cậu nhìn Đỗ Thác ngồi ở ghế lái, hỏi: “Sao Giản Anh lại không lái xe?”
Đỗ Thác khởi động xe rồi nhìn cậu, đáp: “Anh không muốn thời gian chúng ta bên nhau bị rút ngắn nữa.”
Thương Mặc ngẩn người, cậu nhìn góc nghiêng của Đỗ Thác một lúc mới thu ánh mắt lại, sau đó không bao lâu cũng ngủ mất.
Cậu vốn có thói quen ngủ trên xe, hơn nữa mấy ngày quay cuối thật sự mệt vô cùng, vậy nên Thương Mặc ngủ rất say.
Đến biệt thự, Đỗ Thác ôm cậu từ trong xe vào nhà, đến tận khi lên đến cầu thang Thương Mặc mới tỉnh lại. Cậu nhìn cách bài trí quen thuộc cũng biết mình đang ở đâu. Thương Mặc xoa mắt hỏi: “Sao anh không gọi em dậy. Cho em xuống đây đi.”
Đỗ Thác không thả cậu xuống mà dịu dàng cười: “Nhìn em ngủ say quá nên anh không nỡ đánh thức.”
Trong lúc nói chuyện, Đỗ Thác cũng đã bế cậu lên đến tầng hai. Hắn ôm cậu đi thêm vài bước tới phòng ngủ mới thả người xuống. Đỗ Thác nhìn cửa phòng rồi quay sang nói với Thương Mặc: “Mặc Mặc, em đẩy cửa ra nhìn đi.”
Thương Mặc vươn tay đẩy cửa. Cậu sửng sốt nhìn cảnh tượng trong phòng. Sau đó, eo cậu bị Đỗ Thác ôm lấy, vai cũng bị cằm hắn đặt lên, bên tai quanh quẩn hơi thở nóng bỏng của Đỗ Thác cùng giọng nói của hắn: “Mặc Mặc thích không?”
Truyện khác cùng thể loại
56 chương
254 chương
51 chương
64 chương
128 chương