Giữa tháng bảy, Thương Mặc nhận một bộ phim mới. Khi đến trường quay cậu mới biết Lâm Sinh cũng diễn một vai trong bộ phim này. Không những thế, bởi hai người có ngoại hình giống nhau, vậy nên vai diễn của Lâm Sinh còn chính là em trai Thương Mặc.
Ban đầu khi nhận kịch bản Thương Mặc không hề nghĩ tới chuyện này. Từ sau khi bộ phim của Hứa Ý công chiếu, độ nổi tiếng của cậu nhanh chóng tăng cao, cậu có ngoại hình, có cả khả năng diễn xuất, vậy nên trong một khoảng thời gian ngắn mà Thương Mặc nhận được rất nhiều kịch bản. Kịch bản cậu chọn đây là của đạo diễn nổi tiếng Kỷ Tức, ông nổi tiếng với việc nhìn người rất chuẩn, không cần qua thử vai.
Vậy nên khi nhận được tin mình được chọn cho vai nam chính, Thương Mặc không hề biết Lâm Sinh cũng có một vai, nếu mà biết thì…
Thương Mặc lắc đầu, nếu mà biết cậu cũng sẽ nhận kịch bản này, nếu không sao cậu có thể đi lên được địa vị mà bản thân mong muốn?
Nhưng sự tồn tại của Lâm Sinh luôn khiến cậu phải nhớ đến đêm hôm ấy, đêm nóng bỏng cùng Đỗ Thác.
Trong lòng cậu luôn có cảm giác mình như kẻ thứ ba chen chân vào tình cảm của người khác… nói chung là không hề thoải mái.
Ngày đầu tiên đến trường quay, Lâm Sinh tươi cười chào hỏi với cậu. Thương Mặc nhìn Lâm Sinh, nhất thời có chút hoảng hốt, dường như cậu thấy được chính mình đời trước.
Lâm Sinh nói với Thương Mặc: “Trước đây mọi người đều nói em rất giống anh Mặc, hôm nay mới được thấy anh lần đầu, thật sự là như soi mình trong gương vậy, nhưng nhìn kỹ thì anh Mặc đẹp trai hơn em nhiều.”
Thương Mặc nghe vậy mới hồi phục lại tinh thần. Cậu ngẩng lên nhìn, vừa khéo lại nhìn thấy Đỗ Thác đứng sau Lâm Sinh. Cậu ngẩn người, đoạn nói với cậu ta: “Quả thật là rất giống, nhưng đẹp trai thì tôi không dám nhận đâu. Tôi vừa mới đến nên phải đi chào hỏi đạo diễn đã, có rảnh lại nói chuyện sau nhé.”
Lâm Sinh hiểu ý gật đầu rồi nhìn theo bóng dáng Thương Mặc đi về phía đạo diễn Kỷ Tức, nói với Đỗ Thác: “Không nghĩ tới là còn có thể diễn chung với người yêu của anh, vui thật đấy.”
Đỗ Thác đứng sau nhìn theo bóng Thương Mặc, không đáp.
Thương Mặc nói chuyện với Kỷ Tức một lúc, sau đó ông bảo cậu đi thay quần áo hóa trang, chuẩn bị quay cảnh đầu.
Trong thời gian quay phim Thương Mặc hết sức chăm chú, nhưng khi diễn cùng Lâm Sinh, cậu lại có chút mất tập trung. Sau vài lần quay hỏng, Kỷ Tức cau mày bảo cậu nghỉ ngơi. Thương Mặc vừa ngồi xuống bèn lập tức cảm nhận được một ánh mắt nóng cháy đang hướng về phía mình. Cậu nâng mắt, vừa vặn đối diện với ánh mắt của Đỗ Thác.
Anh mắt kia thâm sâu mà nóng cháy.
Thương Mặc chạm vào ánh nhìn của hắn bèn lập tức thu mắt, cậu cúi đầu nhìn xuống.
Trái tim bỗng nhiên đập nhanh hơn.
Thương Mặc nghĩ có lẽ là do Lâm Sinh còn đang ở đây, Đỗ Thác lại nhìn cậu như vậy, hơn nữa còn chuyện đêm đó, nên là cậu có tật giật mình mà thôi thôi.
Cậu ngồi yên cho bản thân bình tĩnh lại, mong rằng lần sau quay phim sẽ không xuất hiện tình huống thế này nữa.
Ngược lại, về sau mỗi khi nhìn thấy Lâm Sinh, Thương Mặc lại có cảm giác như được nhìn thấy bản thân mình, được diễn với chính mình nên thoải mái hơn nhiều.
Lâm Sinh đã diễn qua rất nhiều vai phụ, sau đó còn diễn thêm một vài vai chính, khả năng diễn xuất không hề kém một chút nào.
Vậy nên thực ra quá trình quay phim rất thoải mái.
Không phải ngày nào Đỗ Thác cũng tới, dù sao hắn cũng là chủ tịch tập đoàn Đỗ thị, công việc rất bận rộn, sao có thể ở đây mãi được. Điều này khiến Thương Mặc dần yên tâm, nhưng mỗi lần Đỗ Thác tới, hắn sẽ mời cả đoàn ăn cơm hoặc mua đồ ăn cho cả đoàn, những lần như vậy Thương Mặc không thể không nhận, bởi nếu không người khác nhìn vào sẽ cảm thấy cậu khó gần.
Một tháng cứ thế trôi qua.
Giữa tháng tám, trời nóng nực, cả đoàn làm phim cũng vì thời tiết mà phải nghỉ quay một ngày. Đúng ngày đó lại có chuyện xảy ra.
Đỗ Thác đang ở trên xe chuẩn bị đi vào trường quay, bỗng nhiên hắn nghe thấy có người hét to: “Cháy.”
Hắn ngẩng đầu, thấy biển lửa đang lan tràn nơi khách sạn Thương Mặc ở. Chân Đỗ Thác mềm nhũn, thiếu điều quỳ trên mặt đất. Hắn tiện tay túm một người ở bên cạnh hỏi: “Tất cả người trong đó đều ra được rồi phải không?”
Người nọ nhìn thấy lửa đầy trời vốn đang ngây người, bị Đỗ Thác hỏi lại càng thêm ngơ ngác. Anh ta lắp bắp: “Không, không có, nghe nói chỉ mới, mới vài người ra được.”
Đỗ Thác nghe vậy lập tức buông tay chạy về phía biển lửa.
Trong tình cảnh hỗn loạn ấy, Giản Anh thấy tổng tài nhà mình vọt vào như cung rời tên, gã không ngăn được, chỉ có thể chạy theo sau.
Đỗ Thác tất nhiên biết Thương Mặc ở phòng nào. Lửa lớn đến nỗi khi hắn lao được vào đến khách sạn, tóc đã xém một chút, cả người bị lửa hun ra toàn mồ hôi, vậy nhưng Đỗ Thác vẫn nhanh chóng chạy vào phòng Thương Mặc trước. Cửa phòng cậu đang đóng, hắn nhấc chân dồn sức đạp vài cái rồi đá văng cửa. Cửa được phá ra, Đỗ Thác thấy Thương Mặc đang cau mày nằm trên giường. Lửa chưa lan đến người cậu, nhưng đã lan đến bốn góc giường. Đỗ Thác không dám tưởng tượng nếu như hắn tới chậm vài bước, có phải Thương Mặc sẽ…
Đỗ Thác lập tức căng thẳng, hắn chạy nhanh đến bên cạnh cậu, ôm người ra khỏi giường rồi chạy tới một vị trí không có lửa. Hắn run rẩy đặt tay trước mũi Thương Mặc, thấy vẫn còn hô hấp mới nhẹ nhàng thở ra.
Hắn nghĩ có lẽ Thương Mặc chỉ tạm thời ngất đi do khó thở vì khói và tro bụi mà thôi.
Lúc này, Giản Anh cũng đã chạy đến. Đỗ Thác nói: “Cậu tìm chiếc khăn mặt sạch, thấm chút nước tới đây.”
Giản Anh biết giờ là thời điểm nguy cấp bèn lập tức chạy vào nhà vệ sinh, may mà chỗ này lửa chưa lan đến. Gã rút ba chiếc khăn mặt, vòi nước trong này đã không còn nước, chỉ còn chút nước đọng trong bồn rửa mặt. Giản Anh nhúng ướt khăn rồi đưa cho Đỗ Thác hai cái.
Đỗ Thác dùng khăn ướt che miệng và mũi cho Thương Mặc rồi vòng khăn ra sau đầu cậu thắt một nút cố định, sau đó hắn mới dùng khăn che mũi miệng mình.
Làm xong, hắn ôm lấy cậu, nói với Giản Anh: “Ra ngoài đi.”
Khi bọn họ ra khỏi phòng, lửa trong khách sạn càng lúc càng lớn, trước đó chỉ có hai bên hành lang và cầu thang bị cháy, giờ lửa đã lan đến mọi nơi.
Đỗ Thác nhìn Thương Mặc trong lòng, khẽ cắn môi, cho dù thế nào hắn cũng phải đưa cậu an toàn ra khỏi biển lửa.
Lửa càng lúc càng lớn, cho dù muốn hay không bọn họ cũng phải lao vào trong biển lửa. Biết vậy, Đỗ Thác bèn ôm lấy Thương Mặc chạy về phía trước khiến lửa thuận thế cuốn lấy quần hắn, Giản Anh từ phía sau nhìn thấy kinh hãi tột độ, nhưng đúng là khách sạn này chỉ có một đường ra, vậy nên gã cũng nhanh chóng chạy theo.
Dường như Đỗ Thác không còn cảm thấy đau đớn nữa, hắn ôm Thương Mặc chạy như bay dọc hành lang. Đúng lúc này, Thương Mặc trong ngực hắn dần mở mắt. Cậu mờ mịt nhìn mặt Đỗ Thác rồi hé miệng, phát hiện thấy mũi miệng mình đang được bịt khăn, sau đó lại thấy lửa đang bao vây tứ phía, Thương Mặc có chút sửng sốt.
Cậu nhớ rõ ràng bản thân đang ngủ trưa, sao vừa tỉnh lại đã bị Đỗ Thác ôm, xung quanh còn toàn là lửa?
Chẳng lẽ đây là mơ?
Bấy giờ Đỗ Thác đang ôm Thương Mặc chuẩn bị lao xuống cầu thang thì bất ngờ bị một chiếc đèn nện xuống. Thương Mặc được hắn ôm vào lòng tất nhiên cũng nhìn thấy chiếc đèn rơi xuống. Cậu kéo áo Đỗ Thác, hắn thấy vậy bèn dừng lại, hai mắt lấp lánh nhìn cậu. Thương Mặc thấy chiếc đèn sắp rơi xuống, trong lòng lo lắng nhưng lại chỉ có thể phát ra vài tiếng mỏng manh: “Nhanh… Đi.”
Lửa cháy rất lớn khiến vật liệu gỗ bị đốt nổ lốp bốp, Đỗ Thác làm sao nghe được lời Thương Mặc nói, sau cùng may mà Giản Anh thấy được chiếc đèn sắp rơi xuống kia, trong tình cảnh nguy cấp đẩy Đỗ Thác một cái rồi tự mình né tránh.
Đỗ Thác đang đứng trên cầu thang, trong tay còn ôm Thương Mặc, giờ bị Giản Anh đẩy như vậy, thân thể cũng mất thăng bằng, hắn loạng choạng vài bước, biết mình sắp ngã rồi, cùng lắm là tiếp đất bằng lưng thôi, nhưng mà tay vẫn đang ôm Thương Mặc, nên lúc phía dưới chuẩn bị ngã vào biển lửa, người vẫn bị thương nặng.
Huống hồ sau khi hắn ngã xuống, một chiếc bình hoa cao ngang người cũng đổ xuống đùi hắn, đè vào chân.
Giản Anh nào biết một cú đẩy nhẹ của mình lại gây họa. Gã nhanh chóng chạy đến bên người Đỗ Thác đẩy bình hoa ra rồi định kéo hắn lên.
Sau lưng Đỗ Thác giờ đã là một mảng nóng rực, cẳng chân cũng bị thiêu, đau đến rút gân. Hắn biết giờ bản thân không thể tiếp tục ôm Thương Mặc ra ngoài nên nén đau nói với Giản Anh: “Đưa Mặc Mặc ra ngoài trước đi.”
Giản Anh không còn cách nào khác đành phải kéo Thương Mặc lên lưng, sau đó vươn tay muốn kéo Đỗ Thác đang nằm trong biển lửa, vậy nhưng lại bị hắn đẩy ra.
Đỗ Thác nhìn gã, trong mắt là đau đớn khó nhịn. Hắn nói với Giản Anh: “Đưa Mặc Mặc đi!”
Giản Anh biết Đỗ Thác nói vậy là muốn bọn họ đi trước, nhưng bắt hắn bỏ mặc tổng tài nhà mình mà đi, gã tất nhiên không chịu.
Đỗ Thác thấy Giản Anh vẫn không đi, biết gã đang suy nghĩ gì, bèn quát: “Đi!”
Giản Anh biết tổng tài nhà mình cố chấp, vì vậy khẽ cắn môi nói với hắn: “Đỗ tổng, bằng mọi giá ngài phải thoát ra, nếu không sao có thể theo đuổi Thương tiên sinh!”
Nói xong, Giản Anh chuẩn bị cõng Thương Mặc ra ngoài cửa.
Vậy nhưng Thương Mặc trên lưng gã lại kéo áo gã, suy yếu nói gì đó, Giản Anh thấy vậy đành phải dừng lại, nghe cậu nói.
“Đưa anh ta… đi cùng.”
Giản Anh nói lại cho Đỗ Thác nghe, hai mắt hắn sáng lên, hắn lưu luyến ôn nhu nhìn Thương Mặc: “Mặc Mặc, tạm thời tôi không đi, em theo Giản Anh ra ngoài trước đi.”
Đỗ Thác ngừng một chút, nói tiếp: “Cho dù tôi có ra được hay không, Mặc Mặc em phải nhớ kỹ, đời này tôi chỉ yêu một người là em, tôi và Lâm Sinh chỉ là có qua có lại*.”
Raw là 互取所需, dịch là có qua có lại mà mình thấy không sát nghĩa lắm nhưng không tìm được cụm nào đúng hơn.
Hắn nói xong, nở nụ cười nhưng trong mắt lại có cả nước mắt. Giản Anh lần đầu thấy tổng tài nhà mình rơi lệ, răng cũng sắp cắn vỡ.
“Giản Anh, đưa Mặc Mặc đi ngay!” – Đỗ Thác nuốt nước mắt nói.
Hắn biết nếu bây giờ Giản Anh không đi thì sẽ thật sự không đi được nữa.
Thế lửa rất lớn, Giản Anh nhìn tổng tài nhà mình bị lửa lan tràn khắp cơ thể, lại nhìn lửa càng lúc càng lớn, cuối cùng cắn răng gạt nước mắt lao ra ngoài. Gã biết chỉ có thể đưa Thương Mặc ra ngoài gã mới có khả năng quay vào cứu Đỗ Thác!
Cả hai vừa lao ra ngoài, mọi người lập tức vây lại, dùng nước dập lửa còn bám trên người bọn họ. Giản Anh đặt Thương Mặc xuống đất rồi vội vàng vọt vào trong cứu Đỗ Thác nhưng lại bị người bên cạnh ngăn lại.
“Lửa lớn thế này rồi anh còn vào làm gì?”
“Đúng vậy, giờ đi vào chẳng khác nào đâm đầu vào chỗ chết. Cậu còn trẻ đừng phung phí tính mạng của mình như thế.”
“Lát nữa là cứu hỏa đến rồi, cậu đừng vào nữa.”
Giản Anh mạnh mẽ đẩy tay những người xung quanh ra, nhìn khách sạn đang chìm trong biển lửa, một mình vọt vào trong.
Hết chương 87.
Truyện khác cùng thể loại
56 chương
254 chương
51 chương
64 chương
128 chương