Chiếc áo bành tô kia cuối cùng vẫn không thể khoác lên người Thương Mặc. Cậu rũ mắt, hai tay ôm chặt pháo. Đỗ Thác đứng trước mặt cậu, nhìn không ra cảm xúc trong mắt đối phương. Có thể gặp lại Thương Mặc vào ngày cuối cùng của năm, trong lòng hắn quả thực là nhảy nhót hân hoan. Đỗ Thác ở đây vì muốn cùng Thương Mặc đón giao thừa, nhưng hắn lại không nghĩ đến chuyện cậu sẽ ôm pháo đi ra. Khoảnh khắc thấy cậu bước ra, lòng bàn tay Đỗ Thác ướt đẫm mồ hôi. Hiện tại cho dù đi hay ở thì Thương Mặc cũng đã thấy hắn, vậy nên Đỗ Thác đứng yên tại chỗ, gọi điện thoại cho một người để Thương Mặc không nghĩ là mình vẫn luôn chú ý đến cậu. Nhưng nhìn cậu ngơ ngác đứng đó, trên người chỉ mặc một chiếc áo lên, tay cũng không đi găng, cứ như vậy đứng giữa trời đất giá lạnh, trong lòng Đỗ Thác lại cảm thấy xót xa. Hắn phải cố gắng rất nhiều mới không đưa tay khoác áo của mình cho cậu. Đỗ Thác biết đối phương sẽ kháng cự, vậy nên hắn chỉ ngẩn người, cuối cùng đành thở dài không động thủ lần nữa. Hắn biết Thương Mặc thà chịu lạnh chứ không muốn mặc quần áo của mình, vậy nên hắn dừng lại. Đỗ Thác biết bản thân không thể ép buộc cậu một lần nữa, cũng không thể chỉ biết hành động theo cảm xúc của mình. Nếu không, đối phương sẽ bị hắn ép đến xuất ngoại. Hắn nắm áo bành tô trong tay, hai người cứ mặc quần áo phong phanh như vậy đứng trong tuyết. Đỗ Thác nhìn cậu, Thương Mặc ôm pháo hoa, ngẩng đầu nhìn tuyết rơi. Giờ Đỗ Thác mới nhớ ra hôm nay là giao thừa. Hắn dùng ánh mắt nóng rực nhìn cậu, nói: “Chúc mừng năm mới.” Thương Mặc không đáp. Đỗ Thác biết đối phương sẽ không muốn nói chuyện cùng mình, vì vậy mỉm cười tiếp tục nói: “Em đốt pháo sớm một chút rồi về sưởi ấm đi, trời lạnh mà mặc thế này sẽ đông cứng mất.” Lời Đỗ Thác nói khiến Thương Mặc nhớ ra mục đích của mình, cậu lập tức ôm pháo hoa nhấc chân đi tiếp. Đỗ Thác đứng im nhìn cậu, không dám đi theo. Chưa đi được xa, giọng của Viên Diệp lại truyền đến: “Tiểu mặc chờ chút, cậu mặc áo vào trước đã!” Thương Mặc nghe vậy đành phải đứng im chờ Viên Diệp. Viên Diệp cầm áo lông chạy tới, thấy cách Thương Mặc không xa là Đỗ Thác, nhất thời lông mày gắt gao nhăn lại. Sao Đỗ Thác lại ở đây? Y liếc hắn vài lần, thấy Đỗ Thác mặc áo sơ mi, áo bành tô vắt trên tay, trên tóc trên người đều dính tuyết, chứng tỏ hắn không chỉ đứng đây trong thời gian ngắn. Viên Diệp càng thêm ngây ngẩn, trong nửa năm Thương Mặc xuất ngoại, Đỗ Thác không hề tới xem cậu một lần, thậm chí còn dây dưa mãi với một ngôi sao nhỏ. Khi ấy y còn tưởng là Đỗ Thác đã không còn lưu luyến gì với Thương Mặc nữa. Giờ cậu trở lại lâu như vậy, trước thì không thấy đâu, tại sao đúng đêm ba mươi lại chạy tới đứng dưới nhà, thật sự là không hiểu vì sao. Chẳng lẽ người này đột nhiên nhớ đến Thương Mặc, muốn tới đây xem ư? Viên Diệp lắc đầu, không phải, với địa vị của Đỗ Thác, gặp Thương Mặc là điều rất dễ dàng, cần gì phải đứng trong tiết trời giá rét này lâu như vậy? Trong này chỉ sợ còn ẩn tình nào đó, chỉ là không biết ẩn tình này là đột nhiên nhớ đến Thương Mặc hay muốn tiếp tục theo đuổi cậu đây? Trong lúc suy nghĩ miên man, Viên Diệp đã chạy tới bên cạnh Thương Mặc. Y đưa áo khoác cho cậu rồi cầm giúp pháo trong tay Thương Mặc để cậu mặc áo. Thương Mặc ngoan ngoãn nghe theo, cậu mặc áo rồi nhận lại pháo từ tay Viên Diệp, nhấc chân đi tiếp. Viên Diệp thấy vậy cũng vội vàng đi theo. Y lén nhìn cậu, thấy trên mặt cậu không bộc lộ cảm xúc gì mới âm thầm thở phào. Viên Diệp sợ Thương Mặc sẽ bị Đỗ Thác ảnh hưởng, nhưng giờ cậu không có biểu tình gì, như vậy có nghĩa là trong lòng Thương Mặc đã chân chính buông bỏ được Đỗ Thác. Hai người chưa đi được bao xa đã nghe thấy tiếng bước chân cùng một giọng con trai nhẹ nhàng truyền đến từ phía sau. “Sao anh lại không ngồi trên xe mà lại đứng đây? Nơi này lạnh lắm, anh còn không mặc áo nữa, đông cứng thì làm sao?” Không lâu sau, giọng nói dịu dàng của Đỗ Thác cũng truyền đến: “Tôi không lạnh, em đừng lo lắng.” Thương Mặc nghe vậy khóe môi khẽ cong lên. Quả nhiên vừa rồi cậu suy nghĩ nhiều. Cậu đã nghĩ Đỗ Thác đứng dưới tầng vì muốn tìm cậu, song thật ra người hắn muốn tìm lại là Lâm Sinh. Lâm Sinh ký hợp đồng với công ty Thiên Vũ, lại còn cùng một người đại diện với mình, ở cùng một chỗ là chuyện rất bình thường. Vừa rồi cậu quên mất điều này, quả thật là sơ sót. Viên Diệp đi bên cạnh nghe vậy cũng quay đầu nhìn thoáng qua, y thấy Lâm Sinh vươn tay lấy áo khoác của Đỗ Thác rồi giúp hắn mặc vào. Dưới trời tuyết mịt mờ, trông hai người có chút xứng đôi. Viên Diệp nhớ là gần đây Lâm Sinh mới dọn tới, trước đó y chưa từng thấy cậu ta. Viên Diệp quay đầu lại, thế này cũng tốt, tránh cho Đỗ Thác lại tới dây dưa với Thương Mặc, quấy rầy cuộc sống của bọn họ. Y quay sang nhìn Thương Mặc, thấy cậu không có chút nào là không vui, ngược lại trên mặt còn có chút ý cười, biết trong lòng cậu cũng đang nghĩ giống mình, vì thế cũng cười theo. Đỗ Thác mặc áo xong bèn nhìn Lâm Sinh, ánh mắt sâu thẳm. Hắn nhìn theo hướng Thương Mặc vừa đi, thấy cậu mặc một chiếc áo lông dày, trên mái tóc mềm mại còn dính vài bông tuyết, trong lòng bỗng nhiên cũng cảm thấy mềm đi. Như thế này, em sẽ không đi nữa phải không. Lâm Sinh nhìn theo ánh mắt hắn, thấy trong đó có một bóng hình quen thuộc vô cùng. Cậu quay sang nhìn ánh mắt dịu dàng như nước của Đỗ Thác, dây thần kinh như vừa bị ai cắt đứt. Như vậy, người này hẳn là Thương Mặc. Thương Mặc và Viên Diệp đốt pháo, sau đó đứng từ xa nhìn. Từng chùm pháo bay lên, nở rộ trên bầu trời rồi từ từ phiêu tán. Tựa như một đời người, vì giấc mộng hoặc vì tương lai của bản thân mà cố gắng giao tranh. Có người may mắn thực hiện được ước mơ, sống một khoảng thời gian huy hoàng, sau đó dần già đi, cuối cùng biến mất trên thế gian này. Thương Mặc nghĩ, khi cậu và Viên Diệp có thể bung tỏa như những chùm pháo hoa kia có lẽ là lúc cả hai đứng ở vị trí cao nhất trong giới âm nhạc. Sau đó cả hai sẽ rời khỏi giới giải trí, về quê cày ruộng nuôi gà, sống một cuộc đời thanh thản thích ý. Nghĩ vậy, cậu bèn nói với Viên Diệp: “Diệp tử, sau khi thực hiện được giấc mơ của mình, chúng ta về quê sống được không?” Viên Diệp quay sang nhìn Thương Mặc, thấy trên mặt cậu tràn đây hi vọng mà mong chờ, trong mắt còn lấp lánh ý cười, lòng y cũng mềm nhũn. Viên Diệp gật đầu thật mạnh với cậu, nói: “Được!” Đến lúc ấy, sẽ chỉ có hai người bọn họ, không còn một ai quấy rầy cuộc sống của hai người nữa, cuộc sống khi ấy chắc chắn sẽ vô cùng mỹ mãn! Hai người đốt pháo xong đi về nhà. Trong nhà rất ấm, Thương Mặc cởi áo rồi cùng Viên Diệp ngồi xuống xem xuân vãn. Thời khắc giao thừa đã điểm, Thương Mặc và Viên Diệp nhìn nhau, cùng nói: “Chúc mừng năm mới.” Bên cạnh câu chúc của hai người còn có tiếng chuông điện thoại không ngừng vang lên. Hai người nghe vài cuộc điện thoại xong, Thương Mặc phát hiện sắc mặt Viên Diệp có chút thay đổi, vì vậy nhăn mày nhỏ giọng hỏi: “Sao vậy?” Viên Diệp nâng mắt nhìn Thương Mặc. Y cắn môi, không nói. Cuộc điện thoại vừa rồi là của Nghiêm Diệc. Hắn nói hắn đang đứng dưới tầng, hi vọng Viên Diệp có thể xuống gặp hắn một lần, hắn có chuyện quan trọng muốn nói với y. Tất nhiên Viên Diệp không muốn đi. Y thẳng thắn cúp máy, tay nắm điện thoại mỗi lúc một chặt, lộ cả gân xanh. Thương Mặc thấy vậy cũng có thể đoán được là Nghiêm Diệc. Những lời Nghiêm Diệc nói lần trước cậu vẫn còn nhớ rõ ràng, chỉ là cậu không ngờ rằng người này lại coi chuyện tình cảm và trách nhiệm như một cây đao để một lần nữa chém vào vết thương của Viên Diệp. Giống như Đỗ Thác! Hai mắt Thương Mặc tối sầm. Cậu vươn tay nắm lấy tay Viên Diệp, mỉm cười an ủi y: “Đi tắm rồi đi ngủ đi, đừng nghĩ nhiều.” Viên Diệp giật mình, nhẹ giọng ừ một tiếng rồi  đứng dậy đi về phòng. Thương Mặc thấy cậu đi vào bèn trở ra, mặc áo khoác rồi đi xuống tầng, quả nhiên ở dưới tầng là Nghiêm Diệc đang đứng nhìn lên nhà bọn họ. Nghiêm Diệc nghe được tiếng bước chân, kinh hỉ nhìn sang hướng Thương Mặc. Thấy người xuống là cậu, hắn không khỏi thất vọng nói: “Anh ta đâu?” Thương Mặc đi về phía Nghiêm Diệc, không vui nói thẳng: “Tôi nghĩ là lần trước tôi đã nói rõ rồi, không nghĩ là cậu vẫn nhẫn tâm như vậy, chọn thời điểm này để gọi cho cậu ấy, kéo rách miệng vết thương của cậu ấy, để nó lại chảy máu đầm đìa! Rốt cục thì vì sao cậu phải làm như vậy? Đừng nói vì yêu vì muốn chịu trách nhiệm, Viên Diệp không cần!” Nghiêm Diệc nghe vậy mạnh mẽ cau mày, nói: “Tôi chỉ muốn ở thời khắc đầu tiên của năm mới nói cho anh ta biết tình cảm của mình, cũng như muốn cùng anh ta xử lý tốt quan hệ của chúng tôi. Còn nữa, anh đừng nghĩ Viên Diệp yếu ớt, đừng luôn nghĩ tất cả những gì tôi làm là kéo rách miệng vết thương, khiến anh ta khó chịu. Anh nghĩ lại xem, nếu chuyện này không xử lý tốt, cứ để vậy mà không giải quyết, trong lòng anh ta mới vĩnh viễn bị thương. Còn nếu như xử lý được, nó sẽ chỉ còn là vết sẹo. Vết thương và vết sẹo khác nhau thế nào tôi nghĩ anh cũng biết rõ.” “Cậu muốn bày tỏ tình cảm của cậu, muốn giải quyết mối quan hệ của cậu, nhưng cậu có nghĩ tới chuyện cậu ấy căn bản không muốn nghe những điều ấy không! Hơn nữa dựa vào đâu mà cậu cảm thấy là cậu sẽ xử lí tốt? Khi không xử lí nó chưa chắc là miệng vết thương, mà cậu xử lí xong cũng chưa chắc nó có thể trở thành vết sẹo!” “Sao anh biết Viên Diệp không muốn nghe?” “Bởi vì cậu ấy đã không muốn tỉnh lại!” – Thương Mặc nâng mắt, trên mặt đã có vẻ tức giận. Nghiêm Diệc ngẩn người. Một lúc sau, hắn hé miệng chậm rãi nói: “Không phải cuối cùng anh ta đã chịu tỉnh lại hay sao, hơn nữa thời điểm tỉnh lại cũng là thời gian rất bình thường…” Thương Mặc tức đến buồn cười. Cậu lắc đầu nhìn Nghiêm Diệc: “Thế thì sao? Cậu cảm thấy một người đàn ông sau khi trải qua chuyện như vậy vẫn có thể mặt không đổi sắc nói về chuyện đó với một người khác phải không? Vẫn có thể chấp nhận nghe những chuyện đó phải không? Hay cậu cảm thấy chuyện này đối với một người đàn ông cũng chẳng là gì?” Nghiêm Diệc lắc đầu. Khi hắn đang chuẩn bị nói tiếp, một giọng nói bỗng vang lên: “Tôi có thể nói chuyện với cậu, nhưng tôi có một yêu cầu.” Nghiêm Diệc nhìn về phía giọng nói, hắn thấy Viên Diệp đang đứng ở ban công, bình thản nhìn xuống Hết chương 82.