Chiều hôm ấy khi ba mẹ Đỗ tới, Đỗ Thác đang ngồi trên giường xử lí giấy tờ. Mẹ Đỗ vừa thấy bèn nhanh chóng lấy tài liệu đi, cau mày nói: “Con còn đang nằm viện đấy, đừng nhìn mấy thứ phí đầu óc này nữa.” Đỗ Thác lắc đầu cười với mẹ mình: “Con bị thương ở tay trái chứ có phải bị thương ở đầu đâu, hơn nữa chuyện của công ti mấy ngày không xử lí đã chồng chất rất nhiều, nếu không làm ngay thì đến khi xuất viện chỉ còn cách không ngủ không nghỉ mà xử lí vài ngày mới xong.” Mẹ Đỗ liếc hắn một cái, đáy mắt mang theo sự đau lòng: “Việc này không cần gấp, để cha con giúp một chút là được. Con đang nằm viện mà vẫn phải làm những việc này, mẹ rất đau lòng.” Cha Đỗ lập tức đoạt giấy tờ trong tay mẹ Đỗ rồi nèm cho Đỗ Thác, vẻ mặt âm trầm, chỉ còn kém mỗi nước viết ba chữ Không vui vẻ trên mặt, nguyên nhân rõ ràng là bởi ông nghe được vợ mình nói đau lòng người đàn ông khác trước mặt mình! “Ông làm gì đấy, đập vào cánh tay của con mình thì sao?” – mẹ Đỗ bị động tác của chồng mình dọa sợ, bà nhanh chóng đi đến bên cạnh Đỗ Thác xem cánh tay của hắn, giọng nói tràn đầy trách móc. Đỗ Thác cũng không dám để mẹ kiểm tra tay mình. Phạm vi ăn dấm của cha hắn quá lớn, vừa nghe mẹ Đỗ nói đau lòng mình, mặt ông đã sầm sì như trời sắp đổ mưa, giờ mà còn thấy mẹ Đỗ kiểm tra tay cho mình, hắn sợ những ngày sau của mình sẽ trôi qua không yên ả. Đỗ Thác nhanh chóng nói với mẹ Đỗ: “Con không sao đâu, mẹ đừng lo.” Mẹ Đỗ thấy hắn nói không sao mới thở phào trong lòng, nhưng sau lại thấy Đỗ Thác vẫn không chịu để mình xem tay trái của hắn mới biết hóa ra con trai mình đang phải khuất phục dưới dâm uy của cha Đỗ, vì vậy bà quay đầu nhìn về phía cha Đỗ, chỉ là bà vốn đang định trách móc, nhưng khi đối diện với đôi mắt thâm thúy lại có chút ủy khuất của cha Đỗ, trong nháy mắt tức giận đều hóa thành hư ảo, chỉ còn mềm lòng. Mẹ Đỗ đứng dậy, vươn tay nắm lấy tay cha Đỗ. Bà bĩu môi bất mãn: “Dấm của con trai mà ông cũng muốn ăn à.” Ngữ điệu này nghe sao cũng thấy như đang làm nũng. Sắc mặt của cha Đỗ dịu đi. Ông nhìn thoáng qua mẹ Đỗ, sau đó lôi người ra khỏi phòng bệnh. Mẹ Đỗ thừa dịp cha Đỗ không chú ý bèn quay đầu lại mỉm cười với Đỗ Thác, ý bảo tính cha con là như vậy, con đừng để ý. Đỗ Thác sao lại không biết tính tình của cha hắn. Hắn lắc đầu cười khẽ một tiếng với mẹ Đỗ. Đỗ Thác cũng rất hâm mộ tình cảm của cha mẹ mình. Cha Đỗ ngoài lạnh trong nóng, phạm vị ăn dấm rất lớn, mẹ Đỗ lại thanh tú đáng yêu, chỉ là quá mức hoa si, vậy nên thường dừng ánh mắt trên người người con trai khác nhiều hơn một chút khiến cha Đỗ âm trầm không vui, cuối cùng lại phải để mẹ Đỗ đi dỗ. Đỗ Thác siết chặt giấy tờ trong tay. Hắn quay đầu nhìn ra cửa sổ. Trời đã vào đông, bên ngoài người đi lại không nhiều lắm, cây trên phố cũng dần trơ trụi lá, tất cả làm cho khung cảnh trở nên hiu quạnh vô cùng. Tiết trời này khiến hắn lại nhớ đến Thương Mặc, không biết cậu đang ở nước nào? Thương Mặc vốn sợ lạnh, lại hay lơ đễnh mơ màng, không biết mùa đông này có phải chịu rét hay không. Một tuần sau khi Đỗ Thác nằm viện, cha mẹ hắn mời rời đi tiếp tục du lịch thế giới. Kỳ thật mẹ Đỗ không nguyện ý rời đi, dù sao con trai mình vẫn còn đang nằm viện, bà lấy đâu ra tâm tình đi du lịch, nhưng gần đây cha Đỗ đã ăn quá nhiều dấm của Đỗ Thác, cứ tiếp tục thế này hai cha con lại trở mặt thành thù thì thật xấu hổ… Vì vậy Đỗ Thác bèn khuyên nhủ mẹ Đỗ đi chơi tiếp cùng cha Đỗ. Mẹ Đỗ tuy bất đắc dĩ, nhưng sau khi hỏi Ngụy Minh của vết thương của Đỗ Thác, cũng yên tâm hơn mà theo cha Đỗ ra ngoài. Sau khi cha mẹ đi, Đỗ Thác ở trong bệnh viện ba ngày nữa rồi cũng xuất viện. Xuất viện xong hắn phải lập tức đến công ti, xử lí công việc đã chồng chất như núi. Một tháng sau, Đỗ Thác phải đến nhà hàng Lệ Đô bàn chuyện làm ăn. Vừa bước vào cửa, hắn bỗng nhìn thấy một thanh niên mặc áo bành tô màu xanh quân đội đang quay lưng về phía mình ở quầy lễ tân. Đỗ Thác sững sờ đứng tại chỗ, nhìn chằm chằm thân ảnh của thanh niên ấy thật lâu. Hắn biết người này tuy rất giống Thương Mặc, nhưng không phải là cậu. Giản Anh đứng bên cạnh còn tưởng đây là Thương Mặc. Gã thất kinh: “Đây…” Đỗ Thác liếc Giản Anh, không nói gì mà nhấc chân đi thẳng đến phòng riêng. Giản Anh toát mồ hôi ướt trán, trên lưng gã cũng đầy mồ hôi. Khi Đỗ Thác đi ngang qua thanh niên kia, cậu ta đột nhiên xoay người, va vào hắn. Cậu ta ngại ngùng lùi lại: “Thật xin lỗi, vừa nãy tôi vô ý đụng phải anh.” Đỗ Thác mặt không đổi sắc đáp: “Không sao.” Thanh niên kia mỉm cười nhìn Đỗ Thác, trong mắt mang theo một chút ngây ngô. Cậu đỏ mặt nói với hắn: “Anh có thể cho tôi mượn chút tiền không? Tôi sẽ trả cho anh ngay, giờ tôi không mang đủ tiền mặt, thẻ cũng quên không mang…” Nói xong còn ngẩng đầu nhìn Đỗ Thác. Đỗ Thác nhìn cậu ta rồi quay sang nhìn Giản Anh, ý bảo để gã giải quyết, còn hắn lại tiếp tục đi về phòng ăn riêng, trong lòng lại càng thêm nhớ thương người kia. Chàng trai kia thấy Đỗ Thác đi mất còn muốn đuổi theo, nhưng lại bị Giản Anh ngăn lại. Giản Anh vừa kéo tay cậu ta, vừa lấy toàn bộ tiền mặt nhét vào tay cậu, cau mày nói: “Không cần trả lại. Còn nữa, đây không phải người cậu có thể trêu chọc vào đâu.” Nói xong, gã lập tức buông tay thanh niên kia ra, chạy theo Đỗ Thác. Chàng trai cầm hơn mười tờ Mao gia gia, nhìn theo hướng hai người rời đi, ý cười bên môi ngày càng sâu. Đối tác làm ăn lần này của Đỗ Thác là Hứa Ý. Hứa Ý mới mở phòng làm việc riêng, đang chuẩn bị quay một bộ phim điện ảnh mới. Đỗ Thác muốn hợp tác với anh vì đây là người Thương Mặc thần tượng, hơn nữa cậu còn từng đóng phim của anh, vậy nên khi cậu về nước, chắc chắn vẫn sẽ tiếp tục đóng phim của Hứa Ý. Hứa Ý nhìn Đỗ Thác, trên mặt lộ ra một tia cười, nhẹ giọng nói: “Dạo gần đây Đỗ tổng thật đúng là sấm rền gió cuốn.” Đỗ Thác biết Hứa Ý đang nói đến chuyện của Sở Hoài. Ngày đó sau khi nhận được tin người của mình đánh ngất Sở Hoài giam lại, hắn bèn nhanh chóng cho người vào trong tổ chức của Sở Hoài tìm một chút tin tức trọng yếu. Dù sao giờ Sở Hoài không có ở đó, người của gã như rắn mất đầu, chắc chắn sẽ rất hỗn loạn. Sau khi lấy được thông tin, Đỗ Thác lại cho người nặc danh trình lên cục cảnh sát. Cảnh sát ban đầu nhìn thấy án của Sở Hoài vốn không muốn nhận, nhưng tin tức được trình lên quá trí mạng, có thể đả kích cả bang phái, vậy nên cảnh sát lập tức tạm giam Sở Hoài, sau đó xuất lực lượng đi điều tra! Có người của Đỗ Thác trợ giúp, cảnh sát điều tra rất nhanh, chứng cứ vô cùng xác thực, Sở Hoài chắc chắn phải bị xử ít nhất vài năm tù. Chuyện này quá mức chấn động, còn lên hẳn tin tức địa phương vài ngày, cả thành phố ai cũng biết, Hứa Ý cũng không ngoại lệ. Đỗ Thác rót cho mình một chén trà rồi nâng mắt nhìn về Hứa Ý, khóe môi khẽ cong lên: “Bốn chữ này tôi nào dám nhận, Hứa đại ảnh đế cần gì phải vòng vo với tôi.” Hứa Ý cũng cười. Anh nói: “Tôi đã nhìn hợp đồng, không có vấn đề gì. Nhưng tôi muốn hỏi Đỗ tổng kí hợp đồng này là vì lợi ích của công ti, hay là vì…” Hứa Ý không nói hết câu, nhưng anh biết Đỗ Thác sẽ hiểu Đỗ Thác tất nhiên hiểu ý Hứa Ý. Hắn uống một ngụm trà rồi nói: “Vì em ấy, anh cũng biết mà.” Hứa Ý mỉm cười đáp: “Tôi đánh giá cao việc Đỗ tổng đã trả lời thẳng thắn. Nhưng nếu như vậy, hợp đồng này tôi không thể kí rồi.” Đỗ Thác tựa lưng vào ghế, hai tay giao nhau, hỏi: “Vì sao?” “Đỗ tổng cũng biết cậu ấy là bạn tôi, tôi không thể làm chuyện bán bạn này được.” – Hứa Ý nói xong liền đứng dậy – “Hợp đồng này tôi sẽ không kí, Đỗ tổng tìm người khác đi.” Nói xong, Hứa Ý cũng định rời đi. “Khoan đã.” – Đỗ Thác lên tiếng chặn lại – “Hứa ảnh đế nói khoa trương quá rồi. Tôi chỉ là xem trọng tiềm lực của tân binh, muốn bồi dưỡng, sao có thể xem là bắt anh bán bạn được.” Hứa Ý nghe vậy bèn hỏi: “Tân binh?” Đỗ Thác gật đầu: “Phải.” Hứa Ý trầm mặt nói: “Cho dù Đỗ tổng có tìm lí do gì, tôi cũng sẽ không kí hợp đồng này.” “Ồ? Vậy vì sao Hứa ảnh đế lại còn muốn tới đây? Vì sao anh không trực tiếp gọi điện thoại từ chối?” – Đỗ Thác cũng đứng dậy. Hắn cao hơn Hứa Ý nửa cái đầu, ánh mắt cũng vì thế mà nhìn từ trên xuống, mang theo chút ý tứ mỉa mai. “Kỳ thật Hứa ảnh đế vì cậu ấy nên tới đây để thăm dò tôi phải không?” – Đỗ Thác nâng cằm hỏi Hứa Ý cười lạnh một tiếng, không vui nói: “Trí tưởng tượng của Đỗ tổng thật phong phú. Tôi chỉ muốn tới đây nói cho cậu biết, Đỗ tổng tiến quân vào giới giải trí mạnh mẽ và nhanh chóng như vậy, nhưng ngàn lần mong cậu đừng khiến tiểu Mặc không thể đi cả con đường ca sĩ lẫn diễn viên.” Đỗ Thác nghe vậy ngẩn người, trong mắt hiện lên một tia nghi ngờ. Hắn nhìn chằm chằm Hứa ý, cười khẽ: “Hứa đại ảnh đế đã có tâm nhắc nhở, tôi đây xin thụ giáo.” Hứa Ý không biết vì sao hắn chuyển biến nhanh như vậy, song anh cũng không đoán nhiều mà lập tức cầm áo khoác rời đi. Để lại Đỗ Thác trong phòng thất thần nhìn hai bản hợp đồng. Hôm sau, các tờ báo lớn đều đưa tin tập đoàn Đỗ thị rút lui khỏi việc làm ăn trong lĩnh vực điện ảnh, truyền hình và âm nhạc. Trong nhất thời, truyền thông sôi nổi hẳn lên, quần chúng ăn dưa đều bảo lần này thật sự không thể hiểu được hành động của Đỗ tổng. Hai tháng sau, Đỗ Thác theo cha mẹ Đỗ đến một buổi tiệc. Chủ nhân của bữa tiệc là bạn tốt của cha mẹ Đỗ, mục đích tổ chức là muốn tìm đối tượng cho con gái của họ. Đỗ Thác mang quà quý tới, hơn nữa còn đối nhân xử thế rất cẩn thật chu toàn khiến chủ bữa tiệc nhìn thấy hắn là tươi cười niềm nở. Đỗ Thác lại có ngoại hình xuất chúng, gia thế môn đăng hộ đối, còn trẻ mà đã là tổng tài của tập đoàn Đỗ thị, mưu trí và thủ đoạn chắc chắn không hề ít. Nói tóm lại, đối phương rất vừa lòng với hắn. Chủ bữa tiệc lập tức gọi con gái mình tới chào hỏi Đỗ Thác, lúc này hắn mới biết mục đích của bữa tiệc. Đỗ Thác vẫn tỏ ra lịch sự, sau đó nhìn cô gái kia vài giây, so thêm vài chiêu mới thẳng thắn nói bản thân đã có người yêu, trong giọng nói là ngọt ngào và tưởng niệm nồng đậm, khiến hai vị muốn mai mối kia phải xấu hổ. Nói xong, Đỗ Thác tìm một cái cớ rời đi. Ngày hôm sau, tin tức Đỗ Thác có người trong lòng lập tức được đẩy lên đầu các trang báo.