Nghiêm Diệc cau mày đi đến chỗ Thương Mặc, đứng trước cửa sổ chặn lại ánh sáng. Thương Mặc bất thình lình bị một bóng đen bao phủ, đầu tiên ngẩn người, sau ngẩng đầu thấy Nghiêm Diệc, bèn mỉm cười nhìn hắn. Nghiêm Diệc nhờ nụ cười này mà lòng có chút thư thái. Lông mày đang nhăn lại cũng giãn ra ít nhiều. Hắn hỏi cậu: “Anh đang làm gì đấy?” Thương Mặc lắc lắc điện thoại: “Tôi chơi game chút thôi.” Nghiêm Diệc ồ một tiếng, kéo tay Thương Mặc đi ra chỗ khác. Mạt Tề và trợ lý của hắn nhìn nhau, cuối cùng quyết định không đi theo. Đỗ Thác cũng chỉ biết lạnh mặt đứng đó. Nghiêm Diệc kéo Thương Mặc đến một nơi vắng người mới bắt đầu hỏi: “Anh ta tóm lại là bị làm sao?” Thương Mặc biết “Anh ta” trong miệng hắn là ai, vì vậy nhún vai đáp: “Sao tôi biết được.” “Anh không biết, nhưng cả đoàn làm phim đều cho rằng anh ta đang theo đuổi anh!” – Sắc mặt Nghiêm Diệc còn trở nên khó coi hơn. “Bọn họ nghĩ gì là việc của họ, tôi cũng đâu thể thay đổi suy nghĩ của người khác.” – Thương Mặc chẳng hề để ý. Nghiêm Diệc nghe vậy, cho rằng thái độ này của Thương Mặc chính là xác nhận suy nghĩ của mọi người, nhất thời trong lòng không biết là cảm xúc gì. Hắn có chút âm trầm nói với cậu: “Đúng, nhưng cứ thế này sớm muộn gì anh cũng sẽ bị hiểu lầm. Anh ta là nhà đầu tư chính của bộ phim này, còn anh lại là một ca sĩ lần đầu đóng phim, vậy mà đã được đóng phim của Hứa Ý, đã thế còn đóng vai nam thứ. Anh nghĩ xem mọi người sẽ nói gì?” Thương Mặc nhìn hắn, trong mắt có chút bất đắc dĩ: “Cậu cũng nghĩ giống họ phải không?” Nghiêm Diệc lắc đầu ăn ngay nói thật: “Không. Anh có khả năng diễn xuất, ít nhất là tốt hơn so với đối thủ của anh ở buổi thử vai.” Thương Mặc cười đáp: “Vậy thì được rồi.” “Sao có thể. Chỉ có một mình tôi biết vậy chứ bọn họ có nghĩ vậy đâu.” “Ừ, nhưng chuyện này cũng đâu còn cách nào khác. Thật ra từ ngày đầu hắn đến đây tôi đã bắt đầu bị hiểu lầm. Nhưng tôi sợ là tôi càng giải thích bọn họ lại càng nghĩ sai.” “Vậy nên anh không lên tiếng nữa?” Thương Mặc gật gật đầu. Nghiêm Diệc dùng ánh mắt phức tạp nhìn cậu, sau lại như nghĩ đến điều gì, khóe môi cong lên. Hắn cười nói: “Hay là thế này, anh hẹn hò với tôi, như vậy mọi người trong đoàn phim đều biết, cũng để cho anh ta biết luôn, tránh hiểu lầm.” Thương Mặc dở khóc dở cười: “Nghiêm Diệc, như vậy mọi người sẽ chỉ nghĩ tôi là tên vô lại chuyên đi câu dẫn đàn ông.” “Hơn nữa,” – Cậu liếm môi – “Gần đây cậu đang gặp chuyện, tôi không muốn vì tôi mà cậu gặp thêm khó khăn.” Thương Mặc muốn nói đến chuyện Nghiêm Diệc bị vu oan trên Weibo khiến hình tượng trong lòng người hâm mộ sụp đổ. May mà ở phía công ti hắn có chú làm chỗ dựa nên không bị phong sát, còn phía đoàn phim nhờ có Hứa Ý, nghe mấy chuyện gió thổi cỏ lay này cũng không có phản ứng gì. Nghiêm Diệc biết tình cảnh hiện tại của bản thân, chỉ là vẫn không cam lòng: “Tôi không sợ…” Thương Mặc lắc đầu: “Tôi biết cậu không sợ. Nhưng cậu cũng phải nghĩ cho chú mình với người đại diện của mình. Đừng đổ thêm dầu vào lửa, làm vậy chỉ khiến cậu thêm khó sống trong giới, hơn nữa còn khiến công sức tâm huyết của chú cậu và người đại diện của cậu uổng phí.” Nghiêm Diệc nghe vậy cũng có chút giật mình, nhưng hắn vẫn cau mày nói: “Anh nói nhiều như vậy thật ra là vì không muốn hẹn hò với tôi phải không?” Thương Mặc bị nói mà nghẹn. Đúng thật là cậu không muốn làm vậy với Nghiêm Diệc… Nghiêm Diệc thấy vậy, biết bản thân đã đoán đúng. Mặt hắn đen đến không thể đen hơn nhưng cũng chỉ biết hừ lạnh một tiếng rồi bỏ đi. Bởi vì chuyện này mà mối quan hệ của hai người cũng dần trở nên kì quái. Ngoại trừ lúc quay phim, mỗi lần Nghiêm Diệc thấy Thương Mặc sắc mặt cũng sẽ trầm xuống. Trong đoàn làm phim ai cũng nhận ra giữa hai người có chuyện. Thời gian quay phim tuy dài nhưng cũng sắp đến ngày đóng máy. Tuy vậy thời tiết càng ngày càng nóng, Hứa Ý nhìn dự báo thời tiết vài ngày sắp tới, đành phải đẩy lịch trình tiếp theo ra sau, chờ đến khi nhiệt độ hạ xuống mới tiếp tục quay. Thời gian trôi qua rất nhanh, Nghiêm Diệc ban đầu còn có thể chịu đựng được chuyện không để ý đến Thương Mặc, nhưng sau khi Thương Mặc thấy thật sự không còn cách nào vãn hồi người bạn này, đành ủ rũ buông tha, Nghiêm Diệc lại chủ động lắc lư đến trước mặt cậu. Lại nói, diễn xuất của mọi người cũng theo thời gian mà tốt lên. Hạ Vi càng về sau nhập vai càng nhanh, còn Thương Mặc và Nghiêm Diệc, ở cảnh quay cuối cùng, hai người chỉ diễn một lần là qua! Ngày kết thúc công việc, cả đoàn làm phim đặt một phòng riêng trong nhà hàng, tổ chức ăn mừng. Không khí tốt như vậy Thương Mặc tự nhiên cũng muốn uống chút rượu, vậy cũng có chút say. Đỗ Thác cũng có mặt trong buổi tiệc ngày hôm ấy. Đang vui, một diễn viên đã uống say bỗng đứng dậy chỉ vào Thương Mặc, hỏi Đỗ Thác: “Đỗ tổng, ngài,… Ừm, có phải là đang theo đuổi Thương Mặc hay không?” Mọi người nhất thời ồn ào lên để lấp liếm, ai không uống rượu cũng phải làm bộ cúi đầu uống. Thương Mặc trực tiếp đứng dậy đi vệ sinh. Khoảnh khắc đóng cửa phòng, cậu nghe thấy Đỗ Thác nói một tiếng: “Đúng.” Thương Mặc lắc đầu, vào nhà vệ sinh cởi bớt cúc áo, lại vốc nước lên mặt cho tỉnh táo. Xong xuôi, cậu mới nhận ra Nghiêm Diệc đã đứng phía sau từ bao giờ. Nghiêm Diệc cũng uống rượu, mặt hơi đỏ, giờ phút này nhìn ánh mắt của hắn, không hiểu sao Thương Mặc lại cảm thấy có chút quen thuộc. Không đợi Thương Mặc nhận ra là chỗ nào quen thuộc, Nghiêm Diệc đã vòng tay ôm lấy cậu. Thương Mặc tiến không được mà lùi cũng không xong. Phía trước là Nghiêm Diệc, hai bên là tay hắn, còn phía sau lại là bồn rửa tay. Thương Mặc đưa tay đẩy Nghiêm Diệc, cau mày cảnh cáo: “Cậu mau buông ra. Đây là nhà vệ sinh, kiểu gì cũng có người vào.” Nghiêm Diệc lại như không nghe thấy. Hắn cúi đầu, hai mắt nhìn chằm chằm vào môi Thương Mặc. Da đầu Thương Mặc run lên, trong khi Nghiêm Diệc đưa mặt đến gần, cậu vội nghiêng đầu sang một bên, vì vậy mà đáng lẽ Nghiêm Diệc có thể chạm đến môi Thương Mặc, cuối cùng lại thành chạm vào má phải của cậu. Nghiêm Diệc bất mãn, khi hắn định tiếp tục thân cận người trước mặt, cổ áo bỗng nhiên bị nắm. Nghiêm Diệc bị kéo về phía sau, trực tiếp té lăn trên mặt đất. Sức mạnh quá lớn khiến Nghiêm Diệc đành phải buông Thương Mặc ra, tránh cho cậu bị thương. Trước khi thấy được ai là người đã kéo mình, Nghiêm Diệc lại bị thụi một cú đấm vào bụng, đau đến mức nhăn nhó mặt mày. Từ lúc được thả ra Thương Mặc đã biết người kéo Nghiêm Diệc là ai, nhưng khi đó cậu vẫn đang giật mình, chỉ đến khi nhìn Đỗ Thác đấm một cú vào người Nghiêm Diệc, hơn nữa còn đang huy quyền, Thương Mặc mới lấy lại tinh thần mà nhanh chóng chạy tới giữ chặt cánh tay hắn. Đỗ Thác thấy Thương Mặc kéo tay mình, tưởng cậu đau lòng Nghiêm Diệc, gân xanh trên thái dương đã nổi lên từ bao giờ. Hắn cố nén tức giận hỏi: “Vì sao?” Vì sao lại là Nghiêm Diệc? Vì sao lại để nó đến gần em? Vì sao lại cản tôi đánh nó? Thương Mặc vừa bị Nghiêm Diệc dính lấy, lại còn thấy Đỗ Thác đánh Nghiêm Diệc, cả người chỉ cảm thấy hỏng bét, lửa giận trong lòng cũng bắt đầu nhen nhóm. Cậu tức giận nói: “Không có vì sao hết, tóm lại anh không được động thủ.” Đỗ Thác nghe vậy, giận đến mức huyệt thái dương cũng phải nhảy lên, nhưng hắn không động thủ nữa. Lúc này, Nghiêm Diệc đã đứng dậy được. Hắn gạt tay Đỗ Thác đang nắm lấy cổ áo mình ra, hung tợn nhìn Đỗ Thác. Đỗ Thác cũng đứng lên đối diện với Nghiêm Diệc, trong mắt tràn đầy hung ác và nham hiểm. Thương Mặc vội vàng thả tay của Đỗ Thác ra rồi đi đến chen vào giữa. Cậu rất sợ hai người này lại lao vào đánh nhau. Đỗ Thác thấy vậy, cho rằng Thương Mặc đang che chở cho Nghiêm Diệc, nhất thời trong lòng trống rỗng. Hắn mở miệng, nói với Thương Mặc: “Mặc Mặc, em bảo tôi không được đánh, tôi sẽ không đánh. Nhưng sau đó em có thể để tôi nói chuyện riêng với em một chút được không?” Nghiêm Diệc nghe ra ý tứ của Đỗ Thác trong lời nói. Hắn nhăn mày nói với Thương Mặc: “Đừng nói chuyện một mình với anh ta. Ai biết con sói đuôi to này muốn gì!” Đỗ Thác ném cho Nghiêm Diệc một cái liếc mắt, lại nghe Thương Mặc mở miệng nói: “Đỗ Thác, giữa tôi và anh không có gì để nói hết.” Đỗ Thác rũ mắt, chua sót cười: “Vậy nên em tình nguyện nghe theo nó chứ không muốn nói chuyện với tôi phải không?” Thương Mặc gật đầu: “Trên thế giới này, người tôi không muốn nhìn thấy nhất chính là anh. Vậy nên tôi sẽ không bao giờ muốn nói chuyện với anh.” Đỗ Thác điếng người. Hắn muốn nhìn một chút xem có phải Thương Mặc thật sự lạnh lùng với hắn như vậy không, nhưng tất cả những gì hắn đọc được từ mắt cậu chỉ là một mảnh hờ hững. Đỗ Thác liếm môi nói với Thương Mặc: “Nếu như, nếu như tôi nhất định muốn nói chuyện với em thì sao?” “Thì tao sẽ đánh đến khi mày không nói được mới thôi!” – Người nói là Nghiêm Diệc. Hắn thật sự nhìn không được nghe cũng không nổi nữa. Tên Đỗ Thác này quá mức ghê tởm quá mức dối trá, mềm không được lại quay sang dùng biện pháp mạnh, đã thế còn tự cho mình là tình thánh! Đỗ Thác âm trầm nhìn về phía Nghiêm Diệc, cười lạnh nhả ra một câu: “Vậy thì để tao xem cuối cùng ai là người bị đánh đến không nói lên lời!” Thương Mặc nghe vậy nhíu mày, nói với Đỗ Thác: “Đỗ Thác, tôi đã nói rồi, giữa tôi và anh không còn gì để nói nữa. Nếu anh cho rằng dùng biện pháp mạnh sẽ có tác dụng, vậy thì anh sai rồi. Còn nữa, tôi nghĩ người như anh chắc hẳn là đã từng học cách tôn trọng người khác rồi mới đúng.” Nói xong, Thương Mặc lập tức đi ra cửa. Nhưng cậu vừa ra đến cửa lại bị Giản Anh cản lại. Gã nhìn Đỗ Thác, ý đồ muốn nghe theo lời phân phó của hắn. Nghiêm Diệc đi sau thấy vậy định tiến lên đánh nhau với Giản Anh nhưng được Thương Mặc kịp thời ngăn lại. Phía sau hai người truyền đến giọng nói của Đỗ Thác: “Giản Anh, để họ đi đi.” Khi hai người trở về phòng ăn, mọi người đều đã ngà ngà say, chỉ còn Hứa Ý tửu lượng tốt. Thấy bọn họ về, anh lắc bình rượu trong tay, nói: “Nào, uống.” Vừa dứt lời, di động của anh bỗng reo lên. Hứa Ý lấy điện thoại ra, cau mày rồi trực tiếp tắt máy, quay lại nói chuyện với Thương Mặc và Nghiêm Diệc: “Uống đi uống đi.” Thương Mặc không nghĩ thần tượng nhà mình lại là một quỷ rượu. Cậu cười một tiếng, cầm một chai rượu chưa mở nắp trên bàn đi qua chỗ Hứa Ý. Thần tượng muốn mình bồi rượu, sao có thể từ chối! Kết quả của chuyện bồi rượu này chính là ngày hôm sau, Thương Mặc vừa tỉnh lại đã bắt gặp trần nhà xa hoa quen thuộc…