Thương Mặc không còn gì để nói. Trong ấn tượng của cậu, Đỗ Thác không phải là dạng người bám riết không tha như vậy. Nói chia tay là chia tay, ở đâu ra chuyện chia tay xong lại chạy đến theo đuổi lại. Có khi nào bởi vì mình chủ động chia tay khiến hắn bất mãn? Thật ra chuyện này cũng dễ hiểu. Hắn đường đường là Tổng tài của tập đoàn Đỗ Thức, biết bao người muốn còn không thể nịnh bợ được, vậy mà ngày nào hắn cũng dùng khuôn mặt dịu dàng để đối đãi với ngươi, còn ngươi lại nói chia tay với hắn? Nói ngươi chán ghét hắn? Nhưng Thương Mặc cũng không sẽ không vì chút ít dịu dàng ấy mà vọng tưởng vào tình yêu nơi Đỗ Thác. Nếu lần này cậu còn để thảm kịch của kiếp trước xảy ra, thì quả thật là đáng đời cậu. Thương Mặc chỉ nghĩ nói chia tay xong, Đỗ Thác bận rộn như vậy, chắc chắn sẽ không để tâm quá lâu, hắn rồi cũng sẽ vứt cậu vào một xó xỉnh nào đó trong đầu, thậm chí sau này gặp mặt còn chưa chắc đã nhận ra. Nhưng không thể ngờ được tổng tài của tập đoàn Đỗ Thức lại không dễ dàng buông tha như vậy. Thương Mặc bĩu môi, mặc kệ hắn, đi thẳng vào rạp. Người đàn ông phía sau vẫn bám riết theo cậu, Thương Mặc nhíu mày, dù sao suất chiếu này đã không còn chỗ, lát nữa hắn cũng không thể theo cậu vào trong phòng chiếu được, tốt nhất không cần quản nhiều làm gì. Còn cách phòng chiếu khoảng mười thước, Thương Mặc dừng lại, lấy kính râm ra từ trong túi, đeo lên rồi mới đi vào trong. Vì Thương Mặc đeo kính, trong phòng chiếu lại tối, hơn nữa chỗ ngồi của cậu cũng tương đối kín đáo, vậy nên khi cậu bước vào mặc dù có nữ sinh nhìn thấy, nhưng may mắn vẫn không bị phát hiện. Nhân lúc phim chưa chiếu, Thương Mặc nhắn cho Kiều Lẫm một cái tin, bảo anh cho người đón mình sau khi hết phim. Đáng lẽ cậu rủ Viên Diệp đi xem phim, còn dặn người đón, nhưng giờ Viên Diệp đã về trước, Kiều Lẫm biết cậu đang ở cùng Đỗ Thác sẽ không đến đón cậu nữa. Vậy nên để cho chắc ăn, Thương Mặc vẫn gửi tin nhắn cho quản lý của mình. Nhắn xong, cậu tiện tay lướt Weibo một chút. Thương Mặc kinh ngạc xen lẫn kinh hỉ phát hiện ra đêm nay mình hot hơn bao giờ hết. Số lượng bình luận cho bài đăng gần nhất Weibo của cậu tăng lên rất nhanh, lần đầu tiên đột phá năm vạn. Thương Mặc rất vui vẻ, trong mắt toàn là ý cười. Cậu ấn vào mục bình luận, thấy rất nhiều người đều đang lăn lộn kêu gào, nội dung chủ yếu là “Mặc Mặc soái quá, em là fan cuồng của anh”, “Mặc Mặc mặc đồ trắng đẹp quá, sau này mặc nhiều hơn được không”, “Mặc Mặc đêm nay thật kinh diễm”, “Hóa ra Mặc Mặc là con người thâm tàng bất lộ nha.”… Đầu Thương Mặc đầy hắc tuyến. Cậu còn tưởng mọi người sẽ nói “ Mặc Mặc hôm nay lên nốt cao mượt quá”, “Giọng hát của Mặc Mặc tiến bộ nhiều quá”, quả nhiên là cậu nghĩ nhiều. Cuối cùng phim cũng bắt đầu chiếu. Thương Mặc tắt chuông, để điện thoại vào túi áo rồi chăm chú ngước lên màn ảnh. Đời trước, khi xem “Trên đỉnh Nam Sơn”, Thương Mặc chỉ cảm thấy thần tượng của mình thật soái, diễn xuất thật hay, nhưng giờ xem lại, cậu lại ấn tượng với kịch bản hơn cả. Bộ phim kể về một nam sinh nhu thuận đến từ Nam Sơn được nhận vào một trường cấp ba của thành phố. Nhưng bởi trong thành phố có rất nhiều thứ mới mẻ, nam sinh ấy dần dần đánh mất bản thân, quên đi ước nguyện ban đầu. Một lần ngẫu nhiên trở lại Nam Sơn, thấy nơi ấy hoang vắng điêu tàn, mà ông nội, người tốt nhất vẫn luôn chờ đợi mình cũng đã cưỡi hạc đi về cõi tiên. Y nhớ đến ông nội đã từng dặn “ Ra ngoài rồi đừng quên Nam Sơn.”, lã chã rơi lệ. Y đã quên lời dặn ấy, bỏ quên chính nơi chôn rau cắt rốn của mình. Cuối cùng nam sinh này từ nay cố gắng phấn đấu, trưởng thành, cùng vợ con trở về quê hương định cư. Hứa Ý thủ vai nam sinh kia từ đầu đến cuối, mỗi một thời kì lại là một diện mạo khác nhau. Khả năng diễn xuất bằng mắt của anh cực kì ấn tượng. Đặc biệt khi lã chã rơi nước mắt bộc lộ sự hối hận và áy náy, ánh mắt ấy dường như xuyên thấu nhân tâm, khiến không ít người phải khóc theo. Thương Mặc lại tìm được điểm tương đồng giữa cậu và nam sinh trong phim. Trước đây cậu mong được cùng Diệp tử cố gắng tung hoành giới ca hát, nhưng sau khi gặp Đỗ Thác, bao nhiêu tâm trí đều dồn hết cho hắn, chẳng còn để tâm đến chuyện ca hát, đổi lấy kết cục bị đóng băng. Hóa ra, mọi thứ đều bởi cậu một lòng một dạ yêu người ấy! Thương Mặc lắc đầu, hai mắt ầng ậng nước. Cậu tự nhủ, cả đời này, cậu sẽ không bao giờ vì người khác mà vứt bỏ giấc mơ của bản thân nữa. Không những thế, còn phải trở thành một người biết đối nhân xử thế. Đời trước cậu không hiểu đạo lý, lại bởi vì có Đỗ Thác “sủng”, nên có những lúc cũng xem như là được sủng mà kiêu. Hơn nữa còn phải cố gắng kiếm tiền, cho dù đời này có bị đóng băng cũng có thể cầm tiền ra nước ngoài an nhàn mà sống! Mang theo suy nghĩ ấy xem xong phim, Thương Mặc bước ra khỏi rạp. Lúc này ngoài cửa đã có một vài cô gái nhìn cậu bằng ánh mắt tò mò, cuối cùng nhận ra cậu, líu ríu chạy tới muốn kí tên chụp ảnh. Đáng thương cho Thương Mặc chưa tẩy trang, giờ còn khóc, cả mặt trông như một bông hoa, may mà còn có kính râm che đi một nửa nên trông cũng không đến nỗi nào. Mấy nữ sinh đi rồi, Thương Mặc mới cười cười chuẩn bị rời đi, lại thấy người đàn ông cách mình không xa mà dừng lại. Đỗ Thác đi về phía cậu, đưa nước trái cây trong tay đến trước mặt Thương Mặc, dịu dịu dàng dàng hỏi: “Em khát không?” Thương Mặc không nhận, lắc đầu trả lời: “Cảm ơn Đỗ tổng.” Biểu cảm trên mặt Đỗ Thác có chút mất tự nhiên, nhưng hắn rất nhanh điều chỉnh, tiếp tục thâm tình nói: “Tôi đưa em về.” “Không cần, Kiều Lẫm đã cho người đến đón tôi.” – Thương Mặc từ chối. “Vậy được rồi.” – Đỗ Thác cười nói – “Tôi ở đây chờ xe với em, không phải lo về tôi.” Thương Mặc biết cậu không có quyền gì bảo hắn đi, dù sao đây cũng là nơi công cộng, vậy nên chỉ có thể im lặng để hắn đứng bên cạnh. Không lâu sau, một chiếc xe đỗ lại trước mặt Thương Mặc. Kiều Lẫm mở cửa sau, xuống xe thấy Đỗ Thác bèn ngay lập tức chào hỏi: “Chào buổi tối, Đỗ tổng.” Đỗ Thác gật đầu, phân phó: “Đêm nay bảo Mặc Mặc đi ngủ sớm một chút, ngày mai cũng đừng sắp xếp lịch trình cho cậu ấy, để cậu ấy nghỉ ngơi.” Kiều Lẫm gật đầu: “Vâng.” Thương Mặc đứng bên cạnh nghe mà phát hỏa. Chia tay rồi mà vẫn gọi cậu là “Mặc Mặc”, lại còn nhúng tay vào công việc của cậu. Thương Mặc bất mãn cau mày: “Kiều Lẫm, em ký hợp đồng với công ty Thiên Vũ chứ không phải với Đỗ tổng!” Ý cậu là Đỗ tổng không có quyền can thiệp vào công việc của em, mà anh là người đại diện của em, là nhân viên trực thuộc công ty Thiên Vũ chứ không phải thuộc hạ của Đỗ Thác, chuyện hắn bảo anh làm, anh căn bản không cần quan tâm! Kiều Lẫm sửng sốt. Anh không nghĩ Thương Mặc sẽ nói như vậy, lập tức phản ứng kịp, cười nói: “Ừ, tôi biết, nhưng đúng là công ty cũng đã cho cậu và Diệp tử nghỉ một ngày…” Đỗ Thác giơ tay ý bảo Kiều Lẫm đừng nói nữa. Hắn thì ôn nhu mở miệng yếu thế nói: “Lần này là lỗi của tôi, lần sau sẽ không như vậy, Mặc Mặc yên tâm. Tha lỗi cho tôi lần này được không?” Thương Mặc lắc đầu: “Đỗ tổng, chúng ta đã chia tay, về sau làm ơn gọi tôi bằng tên đầy đủ, đừng gọi tôi là Mặc Mặc.” Kiều Lẫm nghe thấy, trong lòng cả kinh. Tình hình này thấy thế nào cũng là Thương Mặc không muốn dây dưa với Đỗ Thác nữa, mà Đỗ Thác lại mặt dày mày dạn mà bám theo sau. Đỗ Thác rũ mắt, bất đắc dĩ đáp ứng: “Được rồi.” Thương Mặc không muốn lôi thôi thêm bèn nói với Kiều Lẫm: “Đi về thôi.” Kiều Lẫm gật đầu, chào Đỗ Thác: “Vậy, Đỗ tổng, chúng tôi xin phép đi trước.” Đỗ Thác đưa mắt nhìn về phía Thương Mặc, thấy cậu tránh né tầm mắt mình. Hắn cười khổ, hiểu rõ người này thực sự chán ghét mình, lúc này mới quay sang nói với Kiều Lẫm: “Trên đường chú ý an toàn.” Khi ngồi trên xe, Thương Mặc vẫn luôn nhắm mắt dưỡng thần. Đây là thói quen của cậu, hơn nữa cậu không muốn bị Kiều Lẫm hỏi chuyện chia tay. Người đại diện cũng biết ý của cậu, im lặng không nói. Phải đến khi xe dừng lại trước cửa nhà trọ, Kiều Lẫm mới lo lắng mở miệng: “Đỗ tổng không phải người dễ trêu chọc, nếu có thể thì hãy cho người ta vài phần mặt mũi. Trong cái vòng luẩn quẩn này, số người không cần nể mặt hắn không vượt quá một bàn tay đâu.” Động tác xuống xe của Thương Mặc dừng lại một chút. Cậu nói: “Em sẽ tự biết chừng mực.” Khi Thương Mặc trở về, Viên Diệp vẫn còn chưa ngủ. Y mang cho cậu một bát canh gừng, giúp cậu làm ấm dạ dày. Thương Mặc bị những chuyện xảy ra trong buổi tối hôm nay làm cho tâm phiền, uống canh cũng có chút gấp, cuối cùng bị sặc, ho đến mặt đỏ tai hồng. Viên Diệp vội vươn tay vỗ lưng cho cậu, ôn nhu nói: “Tiểu Mặc cậu uống chậm thôi, làm gì có ai tranh với cậu.” Thương Mặc cười khẽ, chậm rãi uống hết canh rồi tự cầm bát đi vào bếp mở nước bắt đầu rửa. Cả quá trình đều rất gọn gàng, không hề dài dòng lôi thôi. Vậy nên chờ đến khi Viên Diệp có thể phản ứng, Thương Mặc đã vững vàng cầm bát lên rửa. Y nhẹ giọng, sợ Thương Mặc làm vỡ chén sẽ bị mảnh vỡ cứa vào tay, nói: “Tiểu Mặc…” Thương Mặc cúi đầu, tóc mái che khuất đôi mắt, bàn tay vẫn lưu loát rửa bát, nói: “Diệp tử nhìn xem, tớ không làm vỡ bát. Tớ đã không còn là Thương Mặc trước kia nữa. Sau này cậu nấu cơm, tớ rửa bát.” Không biết vì sao, Viên Diệp lại có cảm giác những câu nói này của Thương Mặc còn ẩn chứa một tầng ý nghĩa khác. Nhưng y cũng không nghĩ nhiều, chỉ vui mừng cười: “Xem ra trước đây làm vỡ nhiều bát như vậy cũng có hiệu quả.” Thương Mặc tráng bát, giặt sạch bọt biển, lại úp bát vào trong tủ, đóng cửa tủ lại xong xuôi mới quay sang Viên Diệp nói: “Ừ, đúng là có hiệu quả thật.” Dừng một chút, cậu nói tiếp: “Trễ rồi, đi ngủ thôi. À, Kiều Lẫm nói ngày mai công ty cho chúng ta nghỉ.” Viên Diệp gật đầu cười: “Ừ, lúc nãy Kiều Lẫm cũng nói với tớ rồi. Cậu ngủ sớm đi, đừng thức khuya.” Thương Mặc gật đầu, đi về phòng mình. Tắm rửa xong, cậu lập tức leo lên giường đi ngủ. Nhưng vừa nhắm mắt, hình ảnh Đỗ Thác cúi đầu yếu thế lại không tự chủ mà hiện ra. Cậu cứ nghĩ nói chia tay là giải thoát, nhưng hóa ra lại là trói buộc. Hết chương 21. Phần kịch bản bộ phim mình thật sự hơi khó khăn khi edit tên quê hương, không rõ là Nam Sơn hay Nam Sa nữa. Bạn nào biết chỉ mình với nha.