Đương V Đại Ngận Tân Khổ (Làm V đại mệt mỏi quá) Tác giả: Vong Khước Đích Du Thể loại: cận đại, trọng sinh, ma pháp, nhất thụ nhất công, đồng nhân Ghép đôi: V điện (Tom Riddle/Noah/Voldemort) x Abraxas Malfoy, Saga Chuyển ngữ: Phi Nguyệt V đại: Ai... Tôi vốn chỉ định làm một phù thuỷ quèn, kiếm chút tiền boa, sau đó kết hôn với một cô gái không đẹp cũng không xấu, sinh hai đứa bé, cả là gái, thứ là trai, chờ khi con gái kết hôn, con trai có thể tự lo cho bản thân mình rồi, sẽ xin về hưu, sống một cuộc sống nhàn nhã mỗi ngày đánh poker hoặc đánh mạt trượt, sau đó chết sớm hơn bà xã của mình, tôi từng muốn có một cuộc sống như vậy... Tác giả: Ê ê ê! Sai rồi, sai rồi, đây là HP, không phải Hokage, cậu là V điện, không phải Shikamaru~~~ V đại: Đệt! Tôi có phải V điện hay không bà không biết à, nếu tôi là hàng thật, tôi còn nói cả đống lời nhảm ở trên ư! 555 bà cho rằng tôi muốn hả... Trở thành hắn vất vả lắm đấy... Không riêng là thuở nhỏ bị ăn hiếp, lớn lên thì cắt linh hồn mình thành mảnh nhỏ quăng lung tung, hủy dung nữa, còn bị một lão điên thất bại trong tình yêu tính kế (Dumbledore), bị một thằng nhóc hỉ mũi chưa sạch không ngừng đánh bại (Harry). Sao mạng tôi khổ vậy nè~~~~ (đây là tiếng gào thét trong lòng của người nào đó trở thành V điện!) Tác giả: Này à... Ha hả... Vất vả, kịch tình không phải có thể sửa ư... Ha hả! (Nhìn trời... chuồn...) Đây là câu chuyện về một người qua đường Giáp vô tội, bị tác giả hố thành V đại... Là lịch sử phấn đấu của một người bình thường ôm giấc mộng kiểu Shikamaru lại bị bức thành Dark Lord... V đại, chột dạ nhìn các Death Eaters sau lưng... 555 đầu năm nay thống trị thế giới cũng có người bức, Merlin ơi, xin hãy nói cho con biết, Dark Lord có thể từ chức không? ... Đương V Đại Ngận Tân Khổ (Làm V đại mệt mỏi quá) 001 | Xuyên việt "Ai..." Ngoại trừ thở dài còn có thể làm gì, nhìn khung cảnh như mộng ảo xung quanh, cậu bất đắc dĩ nhớ tới lời em gái mình từng nói, ba năm trước truyện chúng ta viết, nhân vật chính xuyên việt luôn là hưng phấn và thét chói tai, nó chịu tải nỗi khát khao của chúng ta đối với thế giới ảo tưởng. Ba năm sau, truyện chúng ta viết, nhân vật chính luôn là bất đắc dĩ, thống khổ và bàng hoàng. Đơn giản vì lớn lên rồi chúng ta hiểu rõ cuộc sống là thế nào... "Than thở cái gì, cậu vốn là người đã tới tử kỳ, có thể sống lại không phải tốt lắm sao?" Một người tướng mạo anh tuấn ăn diện tiêu chuẩn như Hắc Vô Thường ném cho Noah một cái liếc xéo. "Kỳ thực người chết phải uống canh Mạnh bà không phải không có đạo lý, không nói những ân oán đời trước, riêng là mang theo ký ức, cứ thế sống mãi hết đời này tới đời khác cũng oải lắm." Noah cười nói, xưa nay cậu chưa từng biết mình dĩ nhiên đoản mệnh như vậy, chưa tới 30 tuổi đã hết dương thọ, giờ ngẫm lại cậu vẫn không tìm được bạn gái hình như cũng là chuyện tốt, em gái và em rể hẳn có thể chăm sóc tốt cho cha mẹ, cậu ở trạng thái linh hồn vừa kịp an lòng, đang chuẩn bị nghênh đón vòng luân hồi sau. Trước mắt lại đột nhiên xuất hiện một Hắc Vô Thường ngoại trừ đầu lưỡi không dài mặt khác thoạt nhìn y chang như người, thấy thế nào cũng không giống trình tự tử vong bình thường. Sự thật cũng chính như cậu suy đoán. Hắc Vô Thường nói cho cậu biết, đời trước nữa của cậu đã từng vô ý giúp ảnh, nếu không trả hết ân tình, ảnh sẽ có tâm kết không thể thăng quan. "Nhất định phải sống lại à? Không thể cho kiếp sau của tôi tốt hơn tí sao? Ví dụ như thọ mệnh, tiền tài hay gì ấy?" Sống lại có chỗ tốt cũng có chỗ xấu, đều là sống thêm một đời, cậu trái lại không quan tâm có uống canh Mạnh bà hay không, nếu uống còn có thể bớt lo lắng cho thân nhân hiện tại. "Nó do Phúc Lộc Thọ tam tinh quản, không thuộc Địa Phủ, còn có không phải sống lại, là xuyên việt, cậu phải tới thế giới khác, nếu không Sinh Tử Bộ sẽ loạn, tội danh mất đầu đấy, may mắn là hiện tại hệ thống xuyên việt hoàn thiện không ít, ê ê, vẻ mặt gì đó." Hệ thống xuyên việt hoàn thiện, giúp những người làm việc cho Địa Phủ như bọn họ nhẹ nhàng hơn nhiều, có lỡ câu sai oan hồn cũng có thể bù đắp, một là không cần lo lắng thế giới đại loạn hai là không cần lo lắng oan hồn kể tội, còn có thể góp được những trải qua đặc sắc, cho các lãnh đạo thích xem kịch vui vẻ tí, tăng tiền lương. Lần này vì trả ân, Hắc Vô Thường thương lượng với Bạch Vô Thường rất lâu, mới quyết định dùng của công. "Không không, đừng hiểu lầm, có thể sống thêm một đời tôi đương nhiên rất vui, tuy rằng phải lớn trở lại từ đầu có hơi thiệt, nhưng tôi tuy không phải cố cụ kỵ cái gì, tốt xấu cũng là người sắp tới tuổi ba mươi, mấy cái này... có phải kích thích quá không?" Noah chỉ vào mấy cái khối vuông xung quanh, nó là cho cậu chọn, nhìn, Bleach, Hunter, Naruto, Saint, Vô Hạn Khủng Bố, Harry Potter, Lord of The Rings, Kuroshitsuji... "Mấy cái này..." Mấy cái này là gì vậy. "Đều là manga và tiểu thuyết nổi tiếng, có vấn đề gì à? Cho dù là chế tạo không gian song song cũng mệt lắm đấy, thông thường có tiểu thuyết làm cơ sở vậy chỉ cần dựng giàn, nó có thể chậm rãi tự hình thành, thật là tiện hơn nhiều." Hắc Vô Thường nhớ kế hoạch không gian song song ban đầu suýt nữa khiến Thần Không Gian ngã xuống, sau là Nữ Thần Trí Tuệ ra chủ ý này, mới giải quyết vấn đề. "Tôi chỉ là cảm thấy... con nít bây giờ thật nguy hiểm." Không nói tên, chỉ nhìn bìa thôi đã biết máu tanh rồi. "Không có ôn hòa tí sao?" Noah nghĩ một lát, "Ví dụ như Doraemon hay gì đó. Anh đừng giận, không phải tôi kén chọn, chỉ là đọc manga là một chuyện, sống ở đó là một chuyện khác, ôn hòa tí thì tốt hơn. Nếu không, Hôi Dương Dương và Hỉ Thái Lang thế nào? Tôi nhớ nó là sản phẩm trong nước." "Không có, hệ số an toàn cao bị hợp tác của tôi Bạch Vô Thường chọn đi rồi, ân nhân đời này của cậu ấy là một cô bé mắc bệnh bạch cầu năm tuổi đã chết." Hắc Vô Thường nhìn Noah, cậu không biết ngượng đi giành với một cô bé năm tuổi à? "Thật không ngờ hai người các anh cùng nợ nhân tình..." "Hắc Bạch Vô Thường chưa từng tách ra, đời trước nữa cô bé ấy là con vật cưng cậu ôm trong lòng, khi cậu giúp bọn tôi, thiên đạo chia ân tình thành hai." "..." Được lắm, lần này cả chỗ tố khổ cũng không có. Ai có thể lớn hơn Trời. "Mau chọn đi, có thời gian hạn chế, cậu cho rằng mở ngần này không gian dễ lắm à." "Đại đa số cả tên cũng chưa nghe, anh chọn giúp tôi một cái đi, tốt nhất đừng ảo quá, ví dụ như Lord of The Rings, chủng loại sinh vật gì cũng có, thôi, tôi lấy một thế giới bình thường tí. Oạch... gần bình thường tí." "Harry Potter thế nào? Câu chuyện về một Cứu Thế Chủ đánh bại Ma Vương, xem như tương đối chính diện." Hắc Vô Thường vung tay, mấy khối vuông khác đều biến mất, chỉ thừa lại khối vuông Harry Potter, một gã đầu trọc mặt rắn mắt đỏ đang ngồi bên trong cười tà với Noah. "Tôi chưa xem qua..." Trái lại có nghe nói, bên ngoài có rất nhiều quảng cáo. "Đây là nguyên tác!" Hắc Vô Thường xoát một cái móc ra bảy quyển sách, trực tiếp vỗ vào đầu Noah, Noah nháy mắt cảm thấy đầu óc của mình rầm rầm toàn là chữ, Địa Phủ quả nhiên vượt mức quy định, học cái gì cũng nhanh thật. "Người chết nhiều vậy à?" Cả nhân vật chính cũng chết, đây thật là chuyện cổ tích hả? Hắc Vô Thường mắt thấy Noah muốn nuốt lời, lập tức mở miệng, đùa gì vậy, mấy không gian khác đã trả về cả rồi, "Tôi có thể giúp cậu, vả lại, cậu biết kịch tình, muốn tránh khỏi tử vong còn không dễ dàng sao." "Cũng đúng, vậy anh có thể cho tôi tí năng lực không?" Nên nói vậy đi, cậu nhớ em gái mình luôn ồn ào như thế. "Cậu muốn gì?" Dù sao là tới báo ân, để ân nhân thoả mãn công đức mới viên mãn, thăng quan phát tài. "Tôi muốn... năng lực miểu sát Voldemort!" Xem, yêu cầu này đơn giản cỡ nào. Trên trán Hắc Vô Thường nổi lên mấy chữ thập, sớm biết thằng nhãi này phiền vậy trực tiếp hối lộ tam tinh, để kiếp sau của nó thoải mái tí là được! "Có thể..." Nghiến răng nghiến lợi, Hắc Vô Thường dán mặt mình lại gần mặt Noah, "Còn gì nữa không?" "Có thể đừng bắt đầu từ lúc sơ sinh sao? Anh biết đấy nó có chút... Ai u!" Lại bị vỗ, lần này không biết là sách gì. "Đây là đồng nhân tặng kèm, tôi chọn không ít kinh điển, đi vui vẻ nhé!" Nói xong đã đá Noah còn đang ôm đầu sắp xếp lại tin tức vào thế giới Harry Potter. "Hô... Giải quyết xong." Hai cái giọng đồng thời vang lên. "Bạch, em về rồi?" Hắc Vô Thường vui vẻ nhìn Bạch Vô Thường, Bạch Vô Thường và Hắc Vô Thường lớn lên hầu như giống y chang nhau chỉ có quần áo và khí chất là khác. "Phải, xem ra anh cũng giải quyết xong rồi, tốt quá." Bạch Vô Thường vui vẻ nhào vào lòng Hắc Vô Thường. "Gã bên anh, phiền chết được, chưa từng thấy ai như vậy, 30 tuổi rồi dĩ nhiên còn đòi tới thế giới Doraemon." "Bên em cũng chẳng tốt gì hơn..." Bạch Vô Thường hình như có lời khó nói, "Em chỉ có thể nói... con nít bây giờ, thật đáng sợ." ... "Ai u! Chóng mặt quá!" Không biết là kiến thức chưa kịp tiêu hóa tạo thành hay là xuyên việt tạo thành. "Thân thể chín tuổi, nhỏ xíu, nhưng tốt hơn trẻ sơ sinh nhiều, sao mà gầy thế?" Noah quan sát hoàn cảnh xung quanh, đồng thời sắp xếp lại ký ức lưu trong thân thể, nếu không phải mớ đồng nhân Hắc Vô Thường nhét vào lúc sắp đi, cậu sẽ không hỗn loạn thành vậy. Căn phòng nhỏ xíu, chỉ có mình cậu, vừa lạnh vừa ẩm, một cái tủ như rương, một cái giường như thuyền ba lá, một cái chăn như khăn trải bàn, quần áo trên người càng là mớ vải rách. "Sao điều kiện kém vậy... Ôi trời ơi!" Sắp xếp xong, Noah cuối cùng nhớ ra được mình hiện tại là ai. "Khó trách ảnh nói tuyệt đối có thể miểu sát Voldemort..." Biết tất cả kịch tình Noah cười khổ, nội tâm rơi lệ, nếu không phải hoàn cảnh không đúng, cậu thật muốn ngửa mặt lên trời quát! Chuyện này rốt cuộc là sao hả!! Lúc này, cửa phòng bị mở ra một cách thô bạo, một mụ già âm u nổi giận đùng đùng bước vào, phía sau còn có một chuỗi củ cải, ánh mắt bọn họ nhìn Noah là phẫn nộ, oán hận, vui sướng khi người gặp họa, còn có... sợ hãi. "Tom • Riddle!" Mụ già giận dữ dùng một xưng hô đơn giản nói rõ nguyên nhân Noah cười khổ, cậu xác thực có thể miểu sát Voldemort, cái giá là hiện tại cậu chính là Voldemort. ...