– “Cậu ở chỗ nào?” Lý Quang Vinh Vũ vừa khởi động xe vừa hỏi, tùy tay mở hệ thống sưởi trên xe hơi, nâng độ ấm trong xe lên. Khang Đồng Thành nhìn động tác của hắn, có chút sợ run, thật lâu sau mới từ trong ánh mắt kinh ngạc của Lý Quang Vinh Vũ đáp lại: – “Anh đem tôi đến chỗ giao nhau của lộ XX cùng lộ XXX cho tôi xuống là được.” Lý Quang Vinh Vũ gật đầu, đối với Khang Đồng Thành không nói ra địa chỉ thật cũng không hỏi nhiều. Khang Đồng Thành nhìn theo ánh mắt Lý Quang Vinh Vũ sau đó nhìn ra ngoài cửa sổ xe, đêm khuya hai bên đường đều không có một bóng người, ngẫu nhiên đi qua cũng là kẻ không nhà hoặc là một vài người không biết đi về đâu. Đèn đường chiếu vào kính xe chiếu lên mặt cậu, bóng dáng mờ mờ ảo ảo. Lý Quang Vinh Vũ liếc mắt nhìn dáng vẻ Khang Đồng Thành, dáng vẻ thiếu niên có chút đau thương, ánh mắt kia ở khoảng không mờ mịt, có lẽ cất giấu rất nhiều bí mật mà hắn đúng là một người có lòng hiếu kỳ cùng kiên nhẫn muốn tìm tòi bí mật này. – “Cậu thường xuyên ngẩn người?” Nhìn thẳng về phía trước, Lý Quang Vinh Vũ giống như vô tình hỏi. – “Sống qua một lần bệnh thập tử nhất sinh liền quên rất nhiều thứ, đôi khi trong óc bất chợt hiện lên nên mới ngẫm lại.” Lời này nửa thật nửa giả, nhưng nguyên bản Khang Đồng Thành không cần phải nói, hiện tại nói ra cũng không phải là ít, cậu cảm thấy có chút kinh ngạc, có lẽ đối với người thanh niên này ngay từ đầu cậu có chút áy náy, dù sao khi đó bởi vì Khương Hàn, cậu đối với thanh niên này cũng nguyền rủa không ít. – “Bị bệnh? Bệnh gì?” Lý Quang Vinh Vũ tiếp tục hỏi. – “Cảm mạo phát sốt mà thôi, chỉ là không đúng lúc đưa đến bệnh viện.” – “Cảm mạo phát sốt cũng không phải là bệnh nhỏ, nếu chăm sóc không tốt cũng có thể lấy mạng người, cậu tuy rằng còn trẻ cũng nên tự chiếu cố chính mình chứ. Dù sao giống cậu vậy một thiếu niên suy dinh dưỡng cũng không nhiều. Tôi gặp rất nhiều đứa đều là sinh long hoạt hổ (mạnh như rồng như hổ) cả.” Lý Quang Vinh Vũ đạm cười nói, lời khuyên bảo từ trong miệng hắn nói ra có vẻ càng thêm êm tai. Khang Đồng Thành nghĩ, cũng khó trách, một Lý Quang Vinh Vũ như vậy sẽ làm chị của mình vứt bỏ Khương Hàn, thậm chí làm ra chuyện như vậy, nếu Khương Hàn khi đó giống với Khương Hàn bây giờ, cậu cũng sẽ không yêu… – “Cậu lại ngẩn người rồi.” Lý Quang Vinh Vũ bất đắc dĩ nói. – “Thật có lỗi.” Khang Đồng Thành lấy lại tinh thần, nói: – “Có thể mượn điện thoại của anh một chút không?” Lý Quang Vinh Vũ lấy điện thoại đưa cho Khang Đồng Thành, có chút kinh ngạc hỏi: – “Cậu không có di động? Hay là vừa rồi cùng với tên say rượu kia tranh chấp đã đánh mất?” Bởi vì một bàn tay bị thương mà Khang Đồng Thành bấm số hơi mất thời gian mới đưa điện thoại lên kề vào tai, nói: – “Không có di động.” – “Vậy ư? Một thiếu niên như cậu, không có di động cũng không nhiều.” Lý Quang Vinh Vũ lại kinh ngạc nói. Khang Đồng Thành gật đầu, không có giải thích gì thêm, nghe bên tai vang lên âm thanh đô đô có quy luật… Thật lâu sau, điện thoại rốt cuộc có người nghe. – “Chị!” Khang Đồng Thành lập tức kêu lên, trong giọng nói có vài phần vui sướng cùng lo lắng. – “Em…” – “Là Tiểu Thành? Tiểu Thành phải không?” Trong điện thoại truyền đến một trận tạp âm ù ù, hiển nhiên người vừa tiếp điện thoại cũng không phải Khang Đồng Hân mà là một người đàn ông, mà sau đó Khang Đồng Hân mới tiếp được điện thoại. – “Đúng vậy, em là Tiểu Thành đây, chị, em không có việc gì! Rất nhanh sẽ về!” Khang Đồng Thành thản nhiên nói, trong giọng nói có vài phần nhu hòa mà lúc nãy nói với Lý Quang Vinh Vũ không hề có. Lý Quang Vinh Vũ quay đầu nhìn cậu một cái, rồi sau đó quay lại nhìn hướng con đường phía trước. – “Em đi đâu vậy? Cậu bạn cùng trường của em gọi điện thoại đến nói không thấy em, chị lo lắng muốn chết, cậu bạn kia bây giờ còn đang tìm em đấy!” Khang Đồng Hân hiển nhiên đã muốn khóc, trong thanh âm tràn đầy nghẹn ngào. Khang Đồng Thành rõ ràng nghe được có tiếng nức nở cùng với lời một người đàn ông dịu dàng an ủi, giọng người đàn ông kia đúng là người vừa tiếp điện thoại, hiển nhiên là Khương Hàn. – “Vừa rồi xảy ra một chút chuyện nhỏ, em không sao, chị không cần lo lắng, tìm em chính là Lăng Hạo Triết à! Chị nói với cậu ấy không cần tìm nữa, trở về nghỉ ngơi đi! Em rất nhanh sẽ trở lại. Em phải cúp máy đây, di động là mượn của người khác.” Khang Đồng Thành nói thế, chưa nghe Khang Đồng Hân ở đầu bên kia lên tiếng đã ngắt kết nối. – “Cảm ơn.” Đưa điện thoại di động trả lại cho Lý Quang Vinh Vũ. – “Cậu cùng với chị cậu cảm tình thật tốt!” Lý Quang Vinh Vũ nói. – “Vâng, chị tôi rất quan tâm tôi, đối với tôi rất tốt.” Khang Đồng Thành thản nhiên nói. Ngã tư kia cách khách sạn bọn họ ở cũng không xa, lúc hai người còn đang nói chuyện đã tới nơi. – “Lúc này đây thật cảm ơn anh.” Khang Đồng Thành xuống xe, lại nói lời cảm tạ. Lý Quang Vinh Vũ cười cười: – “Không cần khách khí. Đi đường cẩn thận.” Nói xong cũng không còn lưu luyến cái gì, liền khởi động xe rời khỏi. Khang Đồng Thành nhìn thấy chiếc xe kia rời đi, thầm nghĩ, Lý Quang Vinh Vũ này quả thật có bản lĩnh làm người ta say mê, như mới vừa rồi, cũng không làm cho kẻ khác bị kinh hoảng vì cảm thấy bị do thám, cũng sẽ không làm cho người ta khó xử, săn sóc cậu, dịu dàng, tinh tế nhưng không làm cho người ta cảm thấy được hắn thập phần ân cần, cho dù câu hỏi cũng có phần chung chung, không có đi sâu tìm tòi vào đời sống riêng tư của người khác. Đó là một con người làm cho kẻ khác không thể chán ghét được. Khang Đồng Thành nghĩ thế liền hướng nhà mình đi, chưa đi được mấy bước đã bị một tiếng kêu làm cả kinh quay lại. – “Tiểu Thành, thật là cậu!?” Lăng Hạo Triết thở hồng hộc lại tràn đầy vui mừng nói, cậu chạy tới trước mặt Khăng Đồng Thành, hiển nhiên đã chạy rất lâu, trên mặt đều là một hôi, hai má trong mùa đông rét lạnh một khoảng thời gian dài trở nên đỏ bừng. – “Ừ, tôi không sao, cậu về nghỉ ngơi đi!” Khang Đồng Thành ngẩng đầu nói. Lăng Hạo Triết lau mồ hôi, đang muốn gật đầu, ánh mắt bỗng nhiên chăm chú. – “Mặt của cậu, tiểu Thành, mặt của cậu làm sao vậy?” Lăng Hạo Triết nói xong liền đưa tay lên. Khang Đồng Thành lập tức nghiêng đầu né tránh. – “Không có gì, ở quán bar đã xảy ra chút chuyện, bất quá đã không còn việc gì nữa.” Một tay bụm bên mặt, Khang Đồng Thành đạm cười nói. Trên thực tế vết thương ở trên mặt đã là vết thương nhẹ nhất rồi, cậu cũng không có để ý, cũng không có sưng lên chỉ là ngã trên mặt đất trầy chút da, còn có vết cắt trên tay. Đem bàn tay bị thương nhét vào trong túi, Khang Đồng Thành nhìn Lăng Hạo Triết. – “Sớm trở về đi! Người nhà của cậu sẽ lo lắng đó.” Lăng Hạo Triết nhìn thấy Khang Đồng Thành, quần áo trên người có chút ô uế, tựa hồ dính phải cái gì, dưới ngọn đèn mờ ảo cũng không thấy rõ lắm, chỉ có thể nhìn thấy dấu vết trên mặt. – “Thực xin lỗi, tôi nói phải bảo vệ tốt cho cậu…” Lăng Hạo Triết tràn đầy đau xót nói. Khang Đồng Thành thật ra bị ngữ khí này làm cho sửng sốt, có chút thất thần, thật lâu sau mới nói: – “Không sao, tôi cùng cậu đều là người lớn cả rồi, làm sao lại để cho cậu bảo vệ?” Nói xong liền xoay người về nhà. – “Sớm trở về nghỉ ngơi đi! Không phải còn có một môn thi cuối cùng nữa sao?” Không nghe thấy Lăng Hạo Triết đáp lời nhưng Khang Đồng Thành cũng không quay đầu lại. Đầu gối của cậu có cọ sát, quần cũng có chút tổn hại, hẳn là đã có bôi thuốc, bởi vì tuy rằng đau nhưng có cảm giác hơi lành lạnh. Hiện tại đón gió đêm mới phát hiện Lý Quang Vinh Vũ tuy rằng cứu cậu nhưng chỉ nhìn vết thương của cậu, không có động vào quần áo, việc này xem như là một loại tôn trọng hay sao? Có lẽ cậu ở trong tiềm thức phản kháng cũng không nhất định. Đi đến cửa, Khang Đồng Thành thở dài, thực mệt, nguyên bản miệng vết thương vẫn tốt, một đường từ dưới đi lên lại bắt đầu đau đớn. Một lát vào nhà còn phải ứng phó với Khang Đồng Hân, nhịn đau vỗ vỗ mặt mình, Khang Đồng Thành lên tinh thần. Khang Đồng Thành đưa tay lên vừa vặn nắm cửa, cửa liền mở ra, mở cửa chính là Khương Hàn, sắc mặt hoàn toàn là lạnh lùng. – “Tiểu Thành, em đã về?” Còn đang nức nở khóc, Khang Đồng Hân không biết lấy đâu ra sức lực vội đẩy Khương Hàn đang đứng ở cửa ra, liền ôm lấy cổ Khang Đồng Thành, sau đó là tiếng khóc anh anh (từ tượng thanh). Khang Đồng Thành bị cái ôm này, thật sâu hít một hơi khí lạnh, thật lâu sau mới đưa tay vỗ vỗ lưng Khang Đồng Hân trấn an nói: – “Em hiện tại không phải đã không sao rồi à? Chị vẫn khóc coi chừng sau này không gả đi được.” – “Cậu bị thương?” Khương Hàn nhìn tay Khang Đồng Thành, lại nhìn thấy bên má hơi sưng, nguyên bản khuôn mặt lạnh lẽo càng thêm đáng sợ. Khang Đồng Thành không khỏi rùng mình, nguyên bản Khang Đồng Hân đang ôm cậu lập tức buông lỏng tay ra, rồi sau đó cao thấp đánh giá, vừa thấy trên mặt cùng bàn tay, nước mắt tựa như vòng ngọc bị cắt đứt, không ngừng rơi xuống, ngay cả nói cũng không ra lời. Khang Đồng Thành có chút bất đắc dĩ: – “Chị, trước tiên để em vào nhà được chứ?” Bọn họ hiện tại chính là đang đứng ở cửa, quần áo trên người cậu không nhiều, hiện tại là rạng sáng mùa đông, loại khí lạnh này xâm nhập vào xương cốt làm cho cậu không khỏi run rẩy. Khang Đồng Hân tựa hồ giờ phút này mới ý thức được, lập tức lôi kéo Khang Đồng Thành vào nhà, rồi sau đó đóng cửa lại. – “Em rốt cuộc đi đâu? Không phải nói cùng bạn học tụ hội sao?” Khang Đồng Hân lau nước mắt hỏi. – “Là một quán bar, em không cẩn thận gặp một tên say rượu, sau đó… Còn có người gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ, cho nên hiện tại không có việc gì.” Khang Đồng Thành tận lực đem sự tình đơn giản hóa mà vân đạm phong khinh (làm nhẹ như gió nhạt như mây). – “Quán bar? Cái chỗ này mà cậu cũng có thể đến?” Khương Hàn tràn đầy tức giận nhìn chằm chằm Khang Đồng Thành, thanh âm kia thậm chí mang theo nghiến răng nghiến lợi. – “Việc này cũng không có liên quan gì đến ngài, Khương tiên sinh, tôi đã lớn rồi, có thể đi vào quan bar hay không còn không tới lượt ngài xen vào!” Khang Đồng Thành nhíu mi, hiển nhiên đối với chỉ trích của Khương Hàn rất khó tiếp nhận. Khang Đồng Hân vỗ vỗ Khang Đồng Thành bỗng nhiên dựng lông: – “Phải lễ phép với Khương tiên sinh, Khương tiên sinh nói rất đúng, em tuy rằng lớn rồi nhưng cái chỗ rồng rắn hỗn tạp kia rất nguy hiểm, lần sau không được đi đến đó nữa, biết không?” Khang Đồng Hân nhìn thấy dáng vẻ của em trai trong lòng cảm thấy đau lòng: – “Đúng rồi, có cảm ơn người đã cứu em chưa?” Khang Đồng Thành gật gật đầu: – “Có.” Rồi sau đó quay đầu hướng về về Khương Hàn giống như cây cột đứng một bên thuận miệng nói: – “Khương tiên sinh, đã trễ thế này rồi, vẫn là mời ngài mau về cho! Đêm dài sương nhiều, sớm nghỉ ngơi một chút.” Khang Đồng Thành nghe Khương Hàn nói, không biết là đang diễn hay là thật nữa? Biểu hiện quan tâm như vậy là vì lấy lòng Khang Đồng Hân hay sao? Khang Đồng Hân cũng nói: – “Lần này còn phải cảm ơn anh đã cùng chúng em tìm Tiểu Thành! Đã trễ thế này, anh nên sớm trở về đi!” Dĩ nhiên tuy rằng đều là lời nói đuổi khách nhưng Khang Đồng Hân lại dịu dàng hơn rất nhiều, trong đôi mắt nhìn Khương Hàn tràn đầy tình ý. Tựa hồ nhìn thấy Khang Đồng Hân như thế, Khương Hàn lúc này mới tỉnh táo lại, khôi phục bộ dáng dịu dàng, đưa tay khoác lên vai Khang Đồng Hân vỗ vỗ: – “Tôi đi đây, em có việc gì thì gọi cho tôi nhé!” Khang Đồng Hân gật đầu. Khang Đồng Thành ở một bên nhìn thấy dáng vẻ hai người, trong lòng nghĩ về sau hai người một phen quyết liệt, có chút mâu thuẫn, có chút bất đắc dĩ, bất quá, hiện tại cũng chỉ có thể mặc kệ, dù sao cậu làm cái gì cũng không có tác dụng. …………..