Trọng Sinh Chi Thanh Thái Tử Phi
Chương 110
Thái tử điện hạ mở mắt ra hít thở không khí, chỉ cảm thấy cả người sảng khoái, trước mắt là một tòa nhà hiện đại rộng lớn khí phái đứng lặng ở trong rừng hoa, một đại đạo lát bằng đá thẳng từ cồng đến khu nhà, hai bên đường cứ năm bước có một gốc cây ăn quả trông thật cổ kính, ánh sáng xuyên thấu qua tán cây rơi lại trên đường những vết lốm đốm lay động, dĩ nhiên có thể cảm giác được một tia gió thổi qua.
“Ngạch nương, nơi này chính là quê nhà của người?” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hoằng Tích kinh hỉ đến đỏ bừng, mắt to khả ái nhìn chung quanh, một con hồ điệp phát sáng diễm lệ bay lượn qua trước mặt hắn, đẹp đẽ đậu ở trên chóp mũi Hoằng Tích, chỉ vừa nhẹ nhàng đụng vào nó liền vội bay đi, Hoằng Tích cao hứng lao thẳng tới trước.
“Đây không phải là quê nhà của ngạch nương, đây là không gian của ngạch nương.” Thái tử phi nhìn thân ảnh hoạt bát của tiểu tử kia mà cười giải thích cho ba cha con thái tử.
Hoằng Thăng có cảm giác như mình đang ở trong tiên cảnh, bỏ qua cảnh sắc trước mắt, ở cách đó xa xa có thể nghe được tiếng dòng nước đổ ầm ầm, giống như khi đi xuất hành thì đã từng gặp qua tiếng thác nước cao trăm trượng đổ xuống, càng chưa nói mơ hồ có thể thấy được đảo nhỏ, còn có biển hoa vòng quanh khu nhà tạo thành những lớp sóng màu sắc, quả nhiên là cực kỳ xinh đẹp, “Ngạch nương, người là tiên nữ trên trời sao, cái gì là không gian.”
Thái tử cũng khiếp sợ trong ngực, hắn nhìn thấy chỗ không gian thần bí này, thái tử phi chỉ lôi kéo một cái đã liền đưa ba cha con bọn họ mang vào, có thể thấy được nơi này thật sự là tòa thành bí mật của thái tử phi, nàng có thủ đoạn thần kỳ như vậy, lại có một mảnh không gian riêng như thế, thái tử phi tuyệt đối không phải cỏ yêu gì mà quả thật là tiên nữ thì sao, thái tử phát giác chính mình buôn bán lời, cưới được một người vợ như thế, ai có thể có may mắn như hắn. Nghĩ đến đây thái tử bỏ ngoài tai những lời thái tử phi đang nói với hắn, hỏi, “Tĩnh Nghiên, lẽ nào ngươi quả thật là thiên giới hạ phàm, trên đời này quả thực có tiên sao?”
“Ha ha, ” Thái tử phi nghe được Hoằng Thăng và thái tử nói, gập bụng cười không ngừng, “Ta làm sao có bản lãnh lớn như vậy, lời kia là lừa ngươi thôi, làm gì có cái gọi là thiên giới.”
“Như vậy không gian này…” Thái tử định nó có không gian thần kỳ như vậy, nếu không phải thiên giới thì là cái gì. Đây cũng không phải là thủ đoạn bọn giang hồ bịp bợm có thể làm. Để miễn hoài nghi vật chất trước mắt mình đều là ảo giác, thái tử điện hạ dời hai bước, ở một gốc cây đào hái xuống một quả, há mồm cắn một cái, hương vị ngọt ngào thơm mát, so với cống phẩm mà hắn được dùng qua còn ngon hơn, “Những thứ này đều là sự thực.”
“Đương nhiên là sự thực, nhưng điều không phải vật trên thiên giới gì. Ta sanh ra ở Thạch gia, từ khi bắt đầu biết chuyện, cái này là bảo bối bí mật của ta, đồng thời trong đầu ta có một phần ký ức, đó là ký ức nói ta từ đâu mà đến, chỗ đó so với Đại Thanh hoàn toàn khác nhau, ta nghĩ, nơi đó mới là quê nhà của ta.” Thái tử phi nghĩ đến mình kiếp trước, cái thành thị văn minh hiện đại phồn hoa kia, đời này hẳn là không có hy vọng được trở về.
Thái tử nghe được trong giọng nói thái tử phi có chứa hoài niệm, trong lòng liền căng thẳng, “Ngươi muốn quay về cố hương sao?”
Thái tử phi thấy dáng vẻ hắn khẩn trương, trong lòng cảm giác có chút rung động kỳ dị, mỉm cười, “Yên tâm đi, ta không tìm được phương pháp trở lại mà, hơn nữa chỉ là trí nhớ trong đầu, còn không bằng sống cuộc sống hiện tại cho tốt. Chí ít, ở chỗ này ta còn có các ngươi.”
Thái tử nghe vậy, khóe miệng từ lâu đã không tự chủ đi nhoẻn lên, “Không sai, ở chỗ này cô sẽ chiếu cố ngươi thật tốt, còn có Hoằng Thăng Hoằng Tích, Viên Ninh, còn có a mã ngạch nương của ngươi.”
Thái tử phi trợn mắt liếc thái tử, trên sân cỏ Hoằng Tích Hoằng Thăng đứng ở trên một chiếc xe ngắm cảnh, đang gọi hai vợ chồng lại đó, thái tử khéo tay ôm Viên Ninh, cũng không để ý tiểu tử kia hơi khó chịu, dắt tay của thái tử phi liền hướng bên kia đi tới, vừa đi vừa hỏi thái tử phi, “Cái thứ quái dị kia là cái gì?” Có bánh xe lại so với xe ngựa kém nhiều lắm.
“Xe ngắm cảnh,” Thái tử phi nhìn chiếc kia xe ngắm cảnh, trước đây trong không gian cũng không có người khác tiến vào, thái tử phi ở trong không gian là tùy tâm di động, nên căn bản không dùng đến loại phương tiện này, đã sớm vứt qua một bên làm vật trưng bày, hôm nay vừa lúc dùng tới, “Tất cả các ngươi lên đi, ta mang bọn ngươi đi shoping.”
Nói là làm liền, thái tử phi đã ngồi vào chỗ tài xế, mấy cha con thái tử cũng không có do dự, ngồi lên trên xe, hết thảy đều rất mới mẻ, lúc thái tử phi nổ máy xe, Hoằng Thăng Hoằng Tích còn cả kinh kêu thành tiếng đây.
“Ngạch nương, quá tuyệt vời, xe không có ngựa mà cũng tự chuyển động.” Hoằng cao hưng đến vỗ tay, “Mà lại cũng không có xóc nảy, so với xe ngựa thoải mái hơn.”
“Chơi vui không.” Thái tử phi cười tủm tỉm, lái xe vòng qua khu nhà cao cấp, dẫn bọn hắn tham quan cảnh vật xung quanh không gian.
Nhìn xong cảnh vật khu nhà cao cấp liền đi đến trên cái đảo này, thái tử điện hạ đối với hai cái đảo bị ngăn cách bởi hồ nước này cảm thấy hứng thú, nhưng nhìn mặt hồ rộng lớn lại không có thuyền, cũng không biết làm sao đi qua, nghĩ đến trong không gian ngoại trừ hồ điệp và ong mật, cũng không thấy động vật khác, cũng không có khả năng có người ở, nghĩ đến đây liền hỏi, “Tĩnh Nghiên, ngươi có thể đi qua hai hòn đảo đó.”
Thái tử điện hạ, Hoằng Thăng Hoằng Tích không có bản lĩnh nhìn thấu bản chất không gian của thái tử phi, chỉ có thể nhìn hai hòn đảo sương mù dày đặc, mơ hồ có ánh sáng xanh biếc lại hơi hồng nhuận lộ ra, càng là tò mò, càng muốn nhìn cho rõ ràng.
“Nơi đó có một hòn đảo ta có thể đi qua, người cũng có thể đi.” Thái tử phi nói rằng, “Có điều cái quả đảo kia cũng rất thần kỳ, trái cây sinh trưởng nở hoa, kết quả rồi tan rã, cho ngươi lãnh hội từ sinh trưởng đến tiêu vong rồi lại sinh trưởng cứ thế lặp đi lặp lại. Đi, mang bọn ngươi qua đó.”
Nhờ cái thủ đoạn trong nháy mắt di động trước đo, thái tử lần thứ hai bị thái tử phi lôi kéo đến trên quả đảo, trong lòng thầm nghĩ thái tử phi nhà mình ở trong nơi này còn không giống tiên thì là gì.
Tất cả đều đứng ở trên quả đảo, lần đầu tiên ở cự ly gần như vậy quan sát được quá trình cây ăn quả nở hoa kết trái, lần đầu tiên nhìn thấy quả chín thần tốc như thế, sau đó rơi xuống mặt đất phẫn rã mất tăm, mấy cha con lần thứ hai có đổi mới với thế giới quan của mình.
Quả đảo kỳ thực sau khi hết sự ngỡ ngàng khi mới đặt chân lên, cũng không còn nhiều cảnh sắc đẹp mắt lắm, mấy người ăn một ít trái cây xong, thái tử phi liền dẫn bọn họ trở về nhà chính.
Thái tử phi thản nhiên cho bọn họ đến khu nhà cấp cao cảm thụ cái gì gọi là hiện đại hoá, cái này so với những thứ mà mấy cha con thái tử đã gặp qua, cũng coi như là thủ đoạn của thần tiên vậy.
Thông qua phần bảo vệ bằng võng mạc cửa liền mở ra, Hoằng Thăng Hoằng Tích hùa nhau xông vào, hai tên tiểu tử kia trong nháy mắt nghĩ cảnh sắc ở đây rất quen thuộc.
Hoằng Thăng liên tục kêu, “Đúng rồi, khẳng định chính là chỗ này, ngạch nương khi còn bé dẫn ta tới địa phương kỳ lạ khẳng định chính là chỗ này.”
Thái tử phi đứng ở cửa chính hai tay hoàn trước ngực, cười nhìn Hoằng Thăng, “Ngươi quả là còn nhớ rõ.”
“Không đúng, còn có một chỗ.” Hoằng Thăng thân thuộc chỗ cũ, trí nhớ mơ hồ bắt đầu trở lại rõ ràng, “Ngạch nương, cái phòng có rất nhiều món đồ chơi là chỗ nào?”
Hoằng Tích đang vuốt ve cái TV màn hình phẳng ở trong đại sảnh, ở trước mặt TV ngó nghiêng, trên màn ảnh màu đen trơn bóng có một tiểu tử béo đô đô đang ngó nghiêng, Hoằng Tích ngạc nhiên phát hiện đó chính mình, “Ngạch nương, cái này là gương đen sao.”
Thái tử vì thân phận của mình, không giống hai đứa con trai nhà quê dường như nhìn loạn sờ loạn xông loạn chung quanh, sau khi vào cửa liền tìm đến trên ghế sa lon ngồi vào, đem Viên Ninh nằm bên cạnh, động động cánh tay ôm nhi tử có chút tê mỏi, sau đó quan sát cách bài biện đại sảnh.
Trong lòng thầm nghĩ cái cách bài trí này cùng với ôn tuyền thôn trang trước đây thái tử phi hiến lên không khác mấy, chỉ là nơi này thật có nhiều thứ kỳ quái chưa thấy qua, tựa như Hoằng Tích nói cái gương đen kia, còn có mớ đèn thủy tinh treo trên đỉnh trần nhà kia, ngươi hỏi thái tử làm sao có thể chuẩn xác đoán ra là đèn, không phải chính thái tử phi đang khoe khoang là đi mở đèn sao.
Rất đẹp, phi thường đẹp, đi cả Đại Thanh cũng không tìm được những thứ này, ngay cả cửa sổ phát sáng sát đất, sở dụng lượng thủy tinh thật lớn hiện nay cũng không thấy Đại Thanh có thể chế tác được, thậm chí người tây cũng không thể, đây là một tòa nhà vô giá.
Thái tử điện hạ liền muốn nghe thái tử phi giảng giải cho các con, bỗng nhiên cảm giác được có cái gì dưới mông, đưa tay sờ một cái, móc ra một đoàn khăn gấm, vừa kỳ quái mở nhìn, bên trên có một hàng chữ, “Luân hồi chi đạo, tái sinh là lúc, cách cửa trở về đã mở.”
Thái tử tuy rằng không giải thích được, nhưng thấy bốn chữ hồi quy chi môn cũng biết vật này cùng thái tử phi có liên quan, mặt như không có gì lén lút đem khăn gấm giấu vào trong tay áo, vừa lúc thái tử phi mang hai người con trai đi đến phòng đồ chơi khi còn bé của bọn chúng, cũng không có phát hiện chuyện mờ ám thái tử điện hạ làm trong đại sảnh.
Chờ lúc mọi người đều trở lại, thái tử đang ngồi uống nước trái cây, cầm trong tay một vỏ trái cây trống rỗng xem xét tỉ mỉ, thái tử phi thấy, không đợi thái tử hỏi, nhân tiện nói, “Đó là trái cây khi không gian lên cấp, là không gian tiểu tinh quái lưu lại.”
“Không gian tiểu tinh quái?” Thái tử kỳ quái nói, “Trong không gian này còn có một cái tiểu tinh quái?”
“Đúng, cũng không biết tiểu tinh quái đã chạy đi đâu? Lần trước chưa từng tìm thấy.” Thái tử phi nói, đột nhiên nghĩ đến trong trái cây xuất ra khăn gấm, nghĩ đến chữ bên trên, vội vàng tìm kiếm chung quanh, “Ngươi có thấy một cái khăn tay hay không?” Trên khăn tay tuy rằng nói cách trở về nhưng không biết giải nghĩa thế nào, nhưng tốt xấu giữ lại cũng có một chút tưởng niệm. Thái tử phi căn bản không biết, trước đây lúc khăn tay hiện lên “Luân hồi chi đạo, tái sinh là lúc, trở về chi môn đã mở” bởi vì bị dính nước tiểu đã hiện thêm một số chữ.
“Không có, cái khăn tay gì? Rất quan trọng sao?” Thái tử giống như không biết gì, trong lòng lại nảy sinh tính toán, xem ra khăn tay nhất định là cùng với cách thức quay về cố hương của thái tử phi có liên quan.
Thái tử phi tìm một lần, lại hỏi qua thái tử, như trước không tìm được, chỉ có thể quên đi, “Có lẽ bị tiểu tinh quái cầm trở lại.”
Thái tử nghe xong da mặt hơi nóng, thầm nghĩ hắn ngồi hồi lâu, cũng nên đướng lên đi lại chung quanh một chút, “Ta cũng đi tham quan các nơi xem.”
“Đi đi.” Lực chú ý của thái tử phi đã bị hai đứa con trai chiếm hết, bởi vì không gian tấn cấp, đã có thể phát điện, TV có thể mở được, mặc dù là không có khả năng thu được kênh, nhưng để chiếu phim cũng không tồi, thái tử phi may mắn là mình vì tô điểm cho ngôi nhà mà thu mua một ít phim nhựa kinh điển, phim hài chiếm đa số, loại phim tình cảm không thích hợp lứa tuổi thiếu nhi đã hoàn tất thanh lý từ lâu, miễn cho đầu độc tư tưởng nhi tử, nếu có thể thu thập thêm phim hoạt hình thiếu nhi thì càng tốt hơn.
Thái tử phi nghĩ, tỉ mỉ chọn một bộ không có quá nhiều nguy hại đến tư tưởng một cuộn phim cũ năm 92 Ai gia có thai, mình cũng đã thật lâu không ôn lại, may nhờ không gian tiến hóa, bằng không thì không có nguồn điện, sợ mình cũng sẽ quên sự tồn tại của những kỷ vật này.
Thiếu nhi cổ đại xem điện ảnh hiện đại, điều này thật sự là chuyện rất thú vị mà.
Thái tử tùy theo trực giác đi, đi tới thái tử phi thư phòng, thấy thư tịch trong phòng này được đóng rất tinh mỹ, chất lượng trang giấy trơn truột, in ấn ngăn nắp sạch sẽ, cùng với những thư tịch mà hắn đã học qua rất khác biệt, thái tử sờ qua sách này, hắn cũng là người thích đọc sách, sau này sợ là hắn sẽ thường lưu trú nơi đây.
Ngẫm lại thái tử lại thỏa mãn mà cười cười, ngày sau nếu hắn có vật gì cần cất giấu kỹ cứ để thái tử phi đặt ở trong này. Đi tới trên bàn sách, thái tử trước tiên thấy cái mô hình địa cầu kia, hiếu kỳ mà đánh giá đồ tuyến trên quả banh kia, còn có chữ giản thể cùng với chữ tây, thái tử rất nhanh thì nhận ra đây là một tấm bản đồ, một tấm bản đồ vẽ ở vật hình cầu, tuy rằng mớ chữ tây này hắn cũng không hiểu lắm, vừa tìm hiểu vừa suy đoán, thái tử cũng nhận ra cái nào là chỉ lục địa cái nào là chỉ đại dương. Đây là một phần địa đồ vô cùng trọng yếu!
Thái tử khẽ động tâm tư, dù sao thời gian còn nhiều, thái tử phi nhất định biết điều này, đè xuống suy nghĩ, thái tử ngồi vào trên ghế trước bàn đọc sách, kéo ra ngăn kéo bàn học, thấy một khung gỗ vuông, tò mò cầm lên, vừa nhìn, mắt nhất thời mở thật lớn.
Đó là một khung ảnh, bên trên có một tấm hình, trong hình có một thanh niên trẻ tuổi cười đến xán lạn cùng với một cặp vợ chồng già.
Thái tử điện hạ thấy người nam nhân kia, đã không còn kinh ngạc như trước đó, tay cầm khung hình nhỏ mặt lúc đỏ lúc trắng, vừa nghĩ trong lòng liền nổi lên nộ ý mãnh liệt, vừa muốn hô to một tiếng, để thái tử phi đi vào trong thư phòng giải thích thì trước mắt một vầng sáng lóe lên, người đã trở lại nội thất của thái tử phi, trong tay vẫn còn cầm cái khung hình kia.
Thái tử phi cùng Hoằng Thăng bọn họ đang ở trước mặt hắn, thanh âm xin chỉ thị của Trữ ma ma ngoài cửa nội thất truyền vào, “Chủ tử, đêm đã khuya, ba vị tiểu chủ tử có cần phải quay về nơi ở nghỉ ngơi không ạ?”
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
30 chương
344 chương
4 chương
10 chương
63 chương