Trải qua một đêm không quá hài hòa, ngày hôm sau Sở Cảnh cảm thấy người mình chỗ nào cũng đau nhức. “Sao, vẫn không thấy thoải mái?” Tả Dĩ Uyên lấy lòng sán qua bóp vai cho Sở Cảnh. “Giờ mới biết sai? Tối qua đã bảo bế em lên giường sao không thấy anh nghe lời?” Sở Cảnh hừ lạnh một tiếng: “Giờ nhận sai cũng thực nhanh.” Tả Dĩ Uyên hôn lên má Sở Cảnh, ái muội cười khẽ một tiếng, nói: “Không phải do không nhịn được sao.” Sở Cảnh bị Tả Dĩ Uyên xoa bóp, cũng không còn cáu kỉnh. Khóe mắt tà mị, hồi lâu sau mới lạnh lùng nói: “Không được có lần sau.” “Tùy tình huống mà quyết đi.” Tả Dĩ Uyên giảo hoạt tránh nặng tìm nhẹ, vươn tay tự giác giúp Sở Cảnh mát xa toàn thân: “Lực đạo thế được chưa?” Sở Cảnh biết rõ Tả Dĩ Uyên đang có lệ, híp mắt đang chuẩn bị giáo huấn hắn một lần, không ngờ bên ngoài đột nhiên truyền tới tiếng chuông cửa. “Anh ra mở cửa.” Tả Dĩ Uyên trong lòng âm thầm cảm kích vị khách tới đúng lúc, lưu loát đứng dậy, không đợi Sở Cảnh kịp phản ứng, lập tức ra khỏi phòng, chỉ còn lại Sở Cảnh vẻ mặt đầy hắc tuyến chậm rãi ngồi dậy trên giường. Tả Dĩ Uyên mở cửa, không quá bất ngờ nhìn hai nam nhân đang đứng ngoài cửa. Khẽ nghiêng người nhường đường, nói: “Vào đi, A Cảnh đang rửa mặt.” “A?” Hứa Phàm có chút kinh ngạc nhìn thái dương bên ngoài đã sớm treo trên đỉnh đầu. Rõ ràng đã tới gần trưa, sao Sở Cảnh còn chưa dậy nữa? Sở Tu nhìn bộ dạng Tả Dĩ Uyên rạng rỡ, con ngươi chợt lóe, trong lòng hiểu rõ nhưng không trực tiếp nói ra, vươn tay khoác vai Hứa Phàm, thấp giọng nói: “Lệch múi giờ.” “A, a, đúng rồi, hôm qua A Cảnh mời từ Mỹ về mà.” Hứa Phàm vươn tay gãi đầu, có chút ngại ngùng cười nói: “Lúc trước khi em mới về nước cũng bị loạn giờ giấc gần 1 tuần mới điều chỉnh lại được.” Sở Tu và Tả Dĩ Uyên liếc nhìn nhau, Tả Dĩ Uyên nhìn rõ trong mắt Sở Tu vừa rồi hiện rõ thần sắc vừa bất đắc dĩ vừa yêu chiều sủng nịnh tràn ngập trong đáy mắt. Dẫn hai người vào phòng khách, nhưng cũng không khỏi buồn cười. Những người như bọn họ trong một năm cũng phải vài tháng liên tục bay qua bay lại giữa các nước, nếu thật sự bị lệch múi giờ lâu như vậy chỉ sợ cũng hỏng mất. Bên này đang trò chuyện, thì Sở Cảnh trong phòng ngủ cũng đã làm vệ sinh cá nhân xong, thoải mái đi ra. Tầm mắt đầu tiên đảo qua người Sở Tu, kêu một tiếng “Đại ca”, lại lập tức dừng ánh mắt trên người Hứa Phàm đang có chút khẩn trương, khẽ gật đầu với anh rồi lên tiếng bắt chuyện: “Hứa Phàm, đã lâu không gặp anh.” “A.” Hai mắt Hứa Phàm nhìn Sở Cảnh sáng rực lên: “Đúng vậy, từ sau khi cậu rời khỏi du thuyền Casino thì chúng ta đã không còn gặp nhau nữa, lần trước trong bữa tiệc mừng thọ Sở lão gia….ách.” Hứa Phàm đang nói đột nhiên như nhớ ra loại cục diện xấu hổ lần trước, trong nhất thời không khỏi nghẹn lời. “A, có phải là lúc đại ca dẫn anh tới ra mắt ông già, sau đó em cũng công khai come out khiến ổng hôn mê bất tỉnh không?” Sở Cảnh cũng không quá để ý, dễ dàng đem đề tài dời đi: “Nào, anh tới đây ngồi đi, còn nữa, đây là nhà của đại ca, em và Tả cũng chỉ là ở nhờ thôi, anh khẩn trương cái gì?” Hứa Phàm hơi ngượng sờ sờ chóp mũi mình, nghiêng đầu liếc nhìn Sở Tu một cái, rồi cùng Sở Tu ngồi xuống đối diện Sở Cảnh và Tả Dĩ Uyên. “Hai đứa về sau có tính toán gì không?” Sở Tu nhìn hai người đối diện không hề giấu diếm sự thân mật, lên tiếng hỏi trước. “Đại ca, anh hỏi em không bằng anh tự hỏi anh.” Sở Cảnh lắc đầu, lười biếng tựa lên người Tả Dĩ Uyên nói: “Công việc và cuộc sống của bọn em không ở Trung Quốc, ông già dù có muốn làm gì thì tay cũng không duỗi dài như vậy được. Hơn nữa, cho dù tên em đã được ghi vào trong gia phả gia tộc họ Sở thì cũng không thể phủ nhận ông già căn bản đâu có quan tâm tới đứa con thứ tư là em. Nhưng anh thì lại khác.” Sở Cảnh liếc nhìn Hứa Phàm vẫn an tĩnh lắng nghe bọn họ nói chuyện, nói tiếp: “Đại ca, anh từ nhỏ đã bị ông già coi là người thừa kế mà chú tâm bồi dưỡng, mọi thứ xung quanh anh đều bị ông già quản lý. Cho dù anh có năng lực quyết đoán muốn thoát ly Sở gia muốn tự mình lập nghiệp…. nhưng, anh đừng quên, ông già sẽ không ngồi yên mặc kệ mọi việc đâu.” Sở Tu nhíu nhíu mày nói: “Về điểm ấy anh cũng đã tính qua, mối quan hệ của anh ở đây tuy không thể so với cha, nhưng mấy năm qua anh vẫn giữ được một số mạng lưới quan hệ của riêng mình. Thế lực của cha lớn nhưng cũng không có khả năng phương diện nào cũng có thể quản. Anh định tới M thị (thành phố M) đặt nền móng, ở đó không có thể lực của nhà mình, anh có thể làm lại từ đầu.” Sở Cảnh lắc lắc đầu, nhìn Sở Tu, trong con ngươi mang theo chút thâm trầm: “Đại ca, anh là người thừa kế duy nhất ông già thừa nhận, chỉ cần anh còn ở Trung Quốc, anh cho rằng ông già sẽ cho anh tùy ý phát triển sự nghiệp riêng sao? tuy rằng M thị bây giờ ông già chưa vươn tay tới, nhưng chỉ cần anh có hành động, ổng tuyệt đối không bỏ qua…Hơn nữa, anh còn có anh Hứa Phàm là nhược điểm lớn nhất. Nếu bức điên ông già… đại ca cũng biết ông già nhà mình tâm ngoan thủ lạt, mấy năm nay tuy không có động tác gì lớn nhưng tính cách vẫn cực ngoan độc…” Hứa Phàm ngẩng đầu nhìn Sở Tu một cái, Sở Tu hấp háy môi, vươn tay nắm chặt tay Hứa Phàm. “Vậy ý em là?” Sở Tu chân mày càng nhíu chặt. Sở Cảnh cong môi, dùng cùi chỏ chọc chọc Tả Dĩ Uyên. Tả Dĩ Uyên mỉm cười với Sở Tu, lên tiếng: “Là thế này, không biết Sở Tu tiên sinh có nguyện ý cùng hợp tác với Tả gia chúng tôi không?” “Hợp tác?” “Anh cũng biết, mấy năm nay thị trường Âu Mỹ đã xuất hiện hiện tượng bão hòa, chúng tôi đã muốn khai thác thị trường mới.” Tả Dĩ Uyên không nhanh không chậm giải thích: “Mà thị trường Trung Quốc rất rộng lớn, tôi vẫn luôn có hứng thú với thị trường này, chỉ đáng tiếc, lúc trước, tôi vẫn chưa gặp được cơ hội thuận lợi để tiến quân vào thị trường này. Nhưng hiện tại không giống như vậy, tôi cho rằng thời cơ đã chín muồi.” Sở Tu gật đầu: “Có thể nói cụ thể hơn không?” “Đương nhiên.” Tả Dĩ Uyên nói: “Nếu Sở Tu tiên sinh muốn thoát ly Sở gia, như vậy động tác nhất định phải sạch sẽ lưu loát, ít nhất không thể để cho Sở lão gia tử có cơ hội ngáng chân giữa đường. Tài chính tôi có, kỹ thuật tôi có, nhưng tôi thiếu mối quan hệ cùng một nhà điều hành có năng lực lại am hiểu thị trường Trung Quốc….Những khiếm khuyết của tôi lại là sở trường của anh.” “Ý cậu là muốn tôi vào làm việc cho công ty cậu?” Sở Tu thản nhiên hỏi. Tả Dĩ Uyên nói: “Tôi đương nhiên biết công ty tôi sẽ không giữ chân anh được lâu cho nên, tôi chỉ yêu cầu 3 năm. Trong ba năm, anh giúp tôi mở rộng thị trường Trung Quốc, tôi giúp anh mọi biện pháp để đối kháng lâu dài với Sở lão gia tử. Ba năm sau, anh có thể tự xây dựng sự nghiệp của riêng mình, tôi tuyệt đối ủng hộ. Anh thấy thế nào?” Sở Tu trầm mặc một lúc, không trả lời ngay. Tả Dĩ Uyên cũng không giục, vẫn cười nói như trước: “A Cảnh gọi anh là đại ca, theo lý mà nói, em cũng nên gọi anh một tiếng đại ca. Chuyện này tạm thời không vội, anh có thể suy nghĩ kỹ rồi cho em một câu trả lời thuyết phục. Nếu đại ca đồng ý đề nghị của em, công việc cụ thể ngày sau chúng ta sẽ bàn bạc kỹ càng.” Sở Tu nghĩ nghĩ, gật đầu đáp ứng mình sẽ cẩn thận suy xét. Chính sự nói xong, thời gian còn lại bầu không khí trong phòng cũng thoải mái dễ chịu hơn nhiều. Sở Cảnh và Hứa Phàm xem như bạn cũ, Sở Tu và Tả Dĩ Uyên lại ăn ý cùng một chỗ nói chuyện kinh doanh, coi như không khí hòa thuận vui vẻ. Đến giờ ăn trưa, vốn chuẩn bị ra ngoài ăn, nhưng suy xét hồi lâu, cả bốn vẫn quyết định tự cấp tự túc. Trong tủ lạnh vẫn còn một ít đồ ăn, vừa lúc không cần ra ngoài đi chợ. Đầu bếp có nghề Hứa Phàm tự nhiên phụ trách nấu chính, Sở Cảnh xúm vào góp vui, cũng coi như phụ giúp một tay. Hai tiểu thụ ở trong phòng bếp bận rộn, hai tiểu công thì vẫn ngồi trong phòng khách bàn luận giá cả thị trường cổ phiếu. Tay nghề nấu nướng của Sở Cảnh thì bình thường nhưng kỹ thuật thái rau củ cũng coi như không tệ. Tốc độ thái đồ rất nhanh, hơn nữa từng miếng từng miếng rất đều nhau, trông rất đẹp mắt. “A, đủ rồi, đủ rồi, khoai tây chỉ cần thái bằng ấy thôi!” Hứa Phàm ngay từ đầu bị thủ pháp dùng dao hoa lệ của Sở Cảnh làm cho chấn kinh, chờ tới khi lấy lại tinh thần, thì trên thớt đã chất đầy một đống lát khoai tây. “Đủ rồi?” Sở Cảnh “A” một tiếng lại tiếp tục dùng dao trổ tài thái ớt ngọt. “Hứa Phàm, năm đó sau khi anh về nước, sao lại quen biết với đại ca em vậy?” chuẩn bị xong mọi nguyên liệu cần thiết, Sở Cảnh trở nên nhàn rỗi, đứng dựa vào vách tường nhìn Hứa Phàm đang chăm chú xào rau, đột nhiên nổi nên tâm tư thích hóng chuyện. “A? chuyện đó à.” Hứa Phàm quay đầu lại, có chút ngượng ngùng nở nụ cười: “Bởi vì lần đó anh đang làm thêm không cần thận đụng phải Tu.” “Làm thêm?” Sở Cảnh nhíu mày. “Ừ. Khi em và L rời đi không bao lâu, anh cũng trở về. Tuy rằng nợ cũng coi như trả xong nhưng số tiền còn lại cũng không còn nhiều.” Hứa Phàm vặn nhỏ lửa một chút: “Sau đó có bạn học giúp anh xin vào làm nhân viên chụp ảnh trong toà soạn báo. Anh nghĩ đây cũng coi như một công việc hợp với chuyên môn và sở thích, nên đã đáp ứng… ai ngờ lần đầu tiên đi làm lại có chuyện.” Sở Cảnh chớp mắt, lập tức hiểu ra: “Anh… chụp ảnh anh em?” Mặc dù sự tình đã trôi qua thật lâu nhưng lại cảm giác chuyện chỉ như vừa mới phát sinh gần đây, Hứa Phàm vẫn nhịn không được gật đầu: “Đúng vậy, vốn anh định chụp một minh tinh ở gần đó…. nhưng không hiểu sao vừa vặn Tu lại đi ngang qua đúng lúc anh bấm máy nên không cẩn thận có cả anh ấy ở trong ảnh. Kết quả ảnh chụp còn chưa kịp đăng, anh đã bị bắt cóc….khụ, sau đó lại không biết thế nào liền…” Sở Cảnh khẽ mỉm cười, đã hiểu rõ mọi chuyện. Sở gia không giống như La gia, con cái đều quang minh chính đại lộ mặt ra ngoài với báo chí truyền thông, chính vì để tránh phiền toái, Sở gia đều nghiêm cấm người trong nhà xuất hiện trên sách báo công cộng. Huống chi là Sở đại thiếu gia luôn kín tiếng. Hơn nữa…. Sở Cảnh nhớ thời gian đó vừa lúc Sở gia gặp phải một chút phiền toái, thêm ảnh chụp của Hứa Phàm, vậy không phải đã chạm tới thần kinh mẫn cảm của đại ca hay sao. Chà, đại ca nhà mình vì sao lúc ấy không cho một phát súng chấm dứt mọi hậu hoạn bất chắc nhỉ? thật là một chuyện kỳ quái. Nếu lúc đó là do ông già động thủ thì trên thế giới này tuyệt đối sẽ không còn người tên Hứa Phàm này nữa. Sở Cảnh nghĩ thế, cũng đem nghi vấn hỏi ra miệng. Nào ngờ vừa hỏi xong, gương mặt Hứa Phàm đỏ bừng, nhưng rõ ràng không phải là xấu hổ mà mơ hồ có thể thấy chút tức giận. “Anh cũng đã hỏi Tu như vậy, anh ấy nói….” Hứa Phàm vẻ mặt không cam nguyện: “Trên đời này chả có ai ngu ngốc đi chụp một đối thủ đầy tai họa như anh kiểu thế cả.” Sở Cảnh sửng sốt rồi lại bật cười vui vẻ. Ánh mắt Hứa Phàm trừng lớn đến lợi hại: “Lời này là có ý gì? Chẳng lẽ do anh ngu ngốc đến vậy sao?” Sở Cảnh nhún vai, cố nín cười. Nhìn Hứa Phàm thở phì phì mà múc đồ ăn ra đĩa, sau đó lại thuần thục nấu món tiếp theo, Sở Cảnh khẽ mỉm cười một cái. Cậu nghĩ, ý đại ca nhà cậu chính là muốn nói con người Hứa Phàm rất đơn thuần, hơn nữa cũng không biết che dấu chính mình. Làm loại công việc đầy rẫy nguy hiểm như gián điệp thì những người có khí chất đơn thuần tuyệt đối không làm nổi. Cậu lúc trước đã cảm thấy, anh Hứa Phàm rất sạch sẽ quả thực không cùng một thế giới với cậu. Nhưng không ngờ, xoay xoay chuyển chuyển thế nào mà anh ấy cuối cùng lại ở bên cạnh đại ca nhà mình. Đúng là duyên số sắp đặt. Nhưng thế cũng tốt. Đại ca Sở Tu mặc dù là Thái tử gia được bồi dưỡng nghiêm khắc trong giới hắc đạo nhưng không hiểu sao, Sở Cảnh vẫn luôn cảm thấy đại ca của cậu kỳ thật không có chút khí chất hắc đạo nào. Mặc dù bề ngoài có chút lạnh lùng, nhưng cũng không phải là loại không có tình người. Nếu về sau ông già vẫn giao Sở gia cho đại ca, nói không chừng đại ca sẽ đưa Sở gia đi trên một con đường hoàn toàn khác trước. Chà…chỉ nghĩ như vậy, ngược lại đột nhiên có chút mong đợi.