Trong phòng khách, Tả Dĩ Uyên một mình ngồi trên ghế sa lông không biết đang suy nghĩ cái gì, nhưng nụ cười vẫn giữ trên miệng khó được khi lộ ra chút nôn nóng. Nhưng biểu tình hiếm thấy này cũng không duy trì được bao lâu, ngay khoảng khắc khi Sở Cảnh đang lau lau mái tóc ướt từ trong phòng mình bước ra, trên mặt Tả Dĩ Uyên lập tức khôi phục biểu tình thường ngày. “Mười phút? quả thật so với bình thường nhanh hơn không ít.” Tả Dĩ Uyên liếc mắt nhìn đồng hồ, tựa tiếu phi tiếu nhìn Sở Cảnh. “Không phải tôi đã nói rồi sao.” Sở Cảnh chớp chớp mắt, lập tức đáp trả: “Tôi không nỡ để anh phải chờ lâu.” Sau khi tắm rửa xong, làn da trắng nõn của Sở Cảnh nhiễm một chút ửng hồng, so với bình thường, thiếu một phần lãnh đạm, nhiều hơn một phần diễm sắc, ngược lại càng thêm mị hoặc câu nhân. Mái tóc đen ướt nước, rủ xuống bám vào khuôn mặt, ngẫu nhiên mấy giọt nước bất kham chảy dọc hai má trượt xuống, thỉnh thoảng còn có giọt trượt qua khóe môi, bị đầu lưỡi hồng nhạt khẽ liếm đi, trong nháy mắt không còn thấy đâu nữa. Tả Dĩ Uyên cười khổ phát hiện bản thân mình vừa có chút khôi phục giờ lại bất giác có xu thế nóng lên. Hắn không nhớ rõ, lực khống chế bản thân của mình lại kém như vậy… chẳng lẽ là bởi vì gần đây mình không có phát tiết dục vọng sao? Vươn tay cầm lấy chiếc khăn bông Sở Cảnh đang cầm, sau đó để cậu ngồi xoay lưng xuống trước mặt mình, rồi cẩn thận giúp cậu lau khô tóc. Sở Cảnh bị động tác liền mạch lưu loát này của Tả Dĩ Uyên làm cho sửng sốt, không khỏi bật cười trêu ghẹo: “Yah, hôm nay là ngày lành gì mà khiến cho đỉnh đỉnh đại danh Tả lão đại giúp tôi lau tóc thế này? Nếu truyền ra ngoài chưa biết chừng sẽ có không biết bao nhiêu người ao ước đây!” “Em xác định sẽ có bao nhiêu người tin?” Tả Dĩ Uyên ở sau lưng Sở Cảnh vừa bận rộn làm việc vừa ung dung hỏi lại. Tả Dĩ Uyên ngồi sau lưng nên không nhìn thấy biểu tình của Sở Cảnh, nhưng có thể phát hiện, lời hắn vừa nói ra, thân mình Sở Cảnh theo tiếng cười khẽ của cậu mà khẽ rung rung. Tựa hồ tâm tình rất tốt. Trong mắt tràn ngập thần sắc ôn nhu, vì thế mà động tác lau tóc cho Sở Cảnh cũng tận lực nhẹ nhàng chậm rãi hơn. Sau khi Sở Cảnh tắm xong tỏa ra mùi hương quả nhiên giống hệt của hắn, nhưng dường như lại nhiều thêm một mùi hương đặc biệt khác, đôi chút khiến lòng người say mê. Trong nháy mắt, Tả Dĩ Uyên cảm thấy hoảng hốt, hắn nhìn vành tai trắng nõn đáng yêu của Sở Cảnh, quả thực đã nghĩ muốn hôn lên đó. Cau mày lắc lắc đầu, gia tăng động tác tay, giúp Sở Cảnh lau khô tóc, rồi vin vào việc đi cất khăn bông mà thoáng cách xa Sở Cảnh một chút. Tuy rằng Tả Dĩ Uyên có thể khẳng định hắn có thừa khả năng để che dấu tâm tư, chỉ cần bản thân hắn nguyện ý, tuyệt đối không có khả năng để cho người khác nhìn ra manh mối gì, nhưng duy độc một việc không ngờ chính là, mỗi khi đối mặt với Sở Cảnh hắn luôn không coi cậu là ‘người khác’. Không nói Sở Cảnh vốn đã đem Tả Dĩ Uyên sớm khắc sâu vào sinh mệnh mình, đối với vẻ mặt của hắn đã dị thường quen thuộc, hơn nữa, từ sau khi gặp lại, Sở Cảnh không lúc nào là không chú ý tới tâm tình biến hóa của Tả Dĩ Uyên đối với mình. Vừa rồi trong nháy mắt, tính cảm của hắn dao động, sớm đã bị Sở Cảnh bất động thanh sắc nhìn rõ trong mắt, cậu sao có thể bỏ qua tình cảm phập phồng của Tả Dĩ Uyên với mình được, cậu khẳng định, tình cảm của hắn với mình đang phát triển theo chiều hướng tốt. Sở Cảnh vừa lòng mím môi, con ngươi thoáng liếc nhìn theo Tả Dĩ Uyên, lại âm thầm thu hồi tầm mắt. nhưng mà… dường như vẫn còn chưa đủ, xem ra, còn phải cố gắng thêm mới được. Mang theo chút thanh thản tựa lưng vào thành ghế sô pha, khẽ nâng đầu, Sở Cảnh lười biếng nói với Tả Dĩ Uyên: “Tả, quà của tôi đâu?” Tả Dĩ Uyên nhìn Sở Cảnh bộ dạng như không xương, biếng nhác ngồi đó, âm thầm buồn cười, vươn tay ở bên hông sờ soạng một trận, rồi bỗng rút ra một vật tinh xảo màu ngân bạc ném cho Sở Cảnh: “Này, cho em.” Sở Cảnh theo bản năng vươn tay tiếp nhận, rồi cúi đầu đánh giá món quà Tả Dĩ Uyên cho mình. Nhưng vừa thấy, món đồ trong tay lại khiến đồng tử Sở Cảnh cấp tốc co rút lại. Súng lục. Một khẩu súng lục màu bạc kiểu mới. Sở Cảnh cảm giác tim mình đập nhanh như tiếng trống, tiết tấu dồn dập khiến cậu cơ hồ hoài nghi giây tiếp theo tim mình có nhảy ra khỏi lồng ngực luôn hay không. Hít sâu một hơi, cắn răng cẩn thận nghiên cứu khẩu súng trong tay, tầm mắt chuyển dời tới báng súng. Vươn ngón trỏ nhẹ nhàng vuốt ve một chỗ lõm khác hẳn những chỗ khác… nơi đó, được người khắc một chữ Hán. Dấu hiệu dành riêng cho cậu: 璟 (Cảnh) Đây chính là khẩu súng đã làm bạn lâu năm của cậu trong kiếp trước, Sở Cảnh không biết tâm tình của mình lúc này là gì, lúc đầu là mừng như điên, sau đó tâm trí dần bình tĩnh lại chỉ còn tâm trạng phức tạp cảm khái, thật không nghĩ tới, kiếp này, thế nhưng vẫn còn có thể được nhìn thấy nó. “Chữ là tôi tự mình khắc lên…. Đã lâu không có viết chữ Hán, nên còn cố ý đi tra từ điển.” Tả Dĩ Uyên cười nói: “Nhưng mà, hẳn là không có viết sai đi?” Sở Cảnh cong cong khóe môi, không nói gì. “Nếu đã khắc tên em, thì nó chỉ thuộc về riêng mình em, em phải hảo hảo đối tốt với nó đấy.” Tả Dĩ Uyên vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc đen của Sở Cảnh: “Vốn ngay từ đầu đã định chuẩn bị một khẩu xứng với em, nhưng bởi vì trước đó tôi cứ nghĩ em chưa từng học qua bắn súng nên mới tạm thời gác kế hoạch đó lại. A Cảnh, không ngờ em cư nhiên lại khiến tôi kinh hỉ đến thế! Sao, món quà này em có thích không?” “Đương nhiên.” Sở Cảnh ngẩng mặt lên nhìn Tả Dĩ Uyên, mang theo tia nghiêm túc Tả Dĩ Uyên nhìn không hiểu: “Tả, tôi phi thường phi thường thích nó, cảm ơn anh.” cảm ơn anh, đồng ý cho em cơ hội, lại một lần nữa tự mình đặt nó vào tay em; cám ơn thượng đế, rốt cục trong vận mệnh này, vẫn đồng ý chiếu cố tôi, khiến tôi có thể sống lại một kiếp, một lần nữa được đi vào thế giới của người. “A Cảnh, em làm sao vậy?” Tả Dĩ Uyên nhìn Sở Cảnh cầm chặt khẩu súng, sắc mặt hơi chút kỳ quái, nhíu nhíu mày, đi tới bên người cậu, thấp giọng hỏi: “Thân thể không thoải mái sao?” “Không, là nhận được món quà này, cảm xúc có chút kích động thôi.” Sở Cảnh mỉm cười, cúi đầu khẽ hôn lên báng súng lạnh như băng, sau đó mới giắt khẩu súng ở bên hông mình: “Được rồi, thời gian cũng vừa tới lúc, anh mau gọi cho Chris hoàn thành công việc chuẩn bị và tới đây đón chúng ta đi.” Tả Dĩ Uyên thật sâu nhìn Sở Cảnh một cái, nhưng cũng không phát hiện có gì không thích hợp. nhìn thời gian, quả nhiên đã không còn sớm, lập tức lấy di động, thuần thục ấn một dãy số, gọi cho Chris: “Alo, Chris, cậu đã chuẩn bị xong hết chưa…” Cùng lúc đó… Nước Pháp. Gia tộc Prora. “Địa chỉ IP cụ thể tạm thời chưa tra ra được.” Lacey cầm tờ báo cáo đi tới bên cạnh Rendia, chỉ vào một đường màu đỏ khoanh vùng khu vực nói: “Nhưng, dựa vào một địa chỉ IP liên hệ với thành viên trong gia tộc Prora, cuối cùng cũng có thể khoanh vùng khu vực, là trong lãnh thổ Trung Quốc.” “Trung Quốc?” Rendia ngâm một tiếng, gật đầu nói: “Cứ dựa theo phương hướng này tiếp tục điều tra, chỉ cần bọn họ còn tồn tại trên cõi đời này, thì cho dù có phải đào ba tấc đất cũng phải lôi bọn họ ra!” “Rõ!”