Edit: Mị Beta: Tiểu Tuyền Trịnh Vương nhìn thấy những chữ của Ôn Uyển viết, trong lòng không nhịn được mà thoáng run lên ” Sẽ không, Uyển Nhi yên tâm,Cậu sẽ không làm chuyện đần độn như vậy nữa.” Ôn Uyển lắc đầu ”Những gì cậu nói con đều biết cả, con không phải là không muốn đi trành giành đấu đá, mà là con không biết phải làm như thế nào? Con biết rõ thân chúng ta đang ở trong tình cảnh nguy hiểm.Con không muốn khoanh tay đứng nhìn, cũng sẽ không thể không đếm xỉa đến. Chỉ là con không muốn tranh đấu nên trước kia không nói cho cậu biết. Tranh đấu con sẽ không làm, nhưng mà ở bên người ông ngoại trong thời gian dài, có một số việc vẫn có thể suy đoán được, khi đối với cậu bất lợi con sẽ nói cho cậu biết. Như thế có thể sẽ giúp cậu không phải đi đường vòng.” Nghe xong, cả buổi mà tinh thầnTrịnh Vương cũng không phục hồi lại . Ôn Uyển nói thế là ý gì, nàng biết rõ bản thân mình nói cái gì. Ôn Uyển nói nàng không phải không nhảy vào ván cờ này. Không phải là không giúp hắn, mà là đang tìm cơ hội. Trịnh Vương sững sờ nhìn Ôn Uyển, Mội lát sau mới nói ”Nha đầu ngốc, cậu vẫn cứ cho rằng con đang trốn tránh. Nếu đã biết rõ, tại sao còn không nói cho cậu biết chứ?” Nói cho hắn biết thì cũng sẽ không có chuyện lần này. Tất nhiên hắn sẽ đem kế hoạch nói cho nàng biết. Chắc chắn chuyện nguy hiểm vừa rồi cũng không cần trải qua. Ôn Uyển cũng không nói tiếp đến đề tài này nữa, tiếp tục viết ”Cậu có một việc, con cũng không biết có phải là do ảo giác của con hay không? Nhưng thời gian ở bên cạnh ông ngoại hoàng đế càng lâu thì loại cảm giác này càng rõ hơn. Con cũng không biết mình suy đoán có đúng không, nhưng vẫn phải phòng ngừa vạn nhất mới tốt.” Trịnh Vương đứng thẳng người dậy, nghiêm túc nói ” Có chuyện gì?” Ôn Uyển cầm bút lên, tiếp tục viết ”Con cảm giác là ông ngoại hoàng đế rất không yên lòng với cậu, loại không yên lòng này không phải chỉ năng lực của cậu. Năng lực của cậu, con rất bội phục nên con tin tưởng ông ngoại hoàng đế cũng sẽ không có gì để bắt bẻ về nó nữa, nhưng mà con cho rằng trực giác của con không sai.” Ánh mắt Trịnh Vương chợt sáng lên. Ôn Uyển tiếp tục viết ”Con suy nghĩ thật lâu, mới mơ hồ nghĩ đến một điểm. Con cũng không biết có phải là nó hay không? Cậu, con nói cho cậu biết để đề phòng một hai, còn có đúng hay không, thì cậu hãy tự mình đi tìm hiểu.” Trịnh Vương trịnh trọng nói ” Uyển Nhi nói đi.” Ôn Uyển bỏ xuống cố kỵ, bởi vì Trịnh Vương có liên quan đến tương lai cả đời của nàng, cho nên, những nhược điểm trí mạng này, nhất định phải nói cho hắn biết, bằng không hắn sẽ chịu nhiều thua thiệt. Ôn Uyển ghi rất chậm ”Con cảm thấy, ông Ngoại hoàng đế không yên lòng về cậu, không phải là năng lực của cậu. Dựa theo suy đoán của con, có thể ông ngoại lo lắng sau khi tuổi già sức yếu, cậu lên kế vị rồi sẽ không đối xử tử tế với những cậu khác. Cậu, đối với ông ngoại hoàng đế mà nói, cậu hay các cậu khác đều là con của ngài. Lòng bàn tay hay mu bàn tay đều là thịt. Cậu, nếu như thật sự ông ngoại hoàng đế cố kỵ điểm này, thì cậu phải cẩn thận xử lý.” Sở dĩ Ôn Uyển đoán như vậy, là do lần trước nàng cầu tình cho Chu vương thấy được phản ứng của ông ngoại hoàng đế. Bởi vì lúc trước nàng thường xuyên gặp mặt Trịnh Vương, nhưng ông ngoại hoàng đế đều không có đề cập đến. Nhưng chỉ có một lần xảy ra chuyện của Chu vương kia, đã cố ý hỏi một câu. Khi nàng giải thích thì thần sắc của ông ngoại hoàng đế lúc đó chính là có cũng được mà không cũng được. Ôn Uyển cảm giác được ông ngoại hoàng đế căn bản là không tin lời của nàng. Trịnh Vương nhìn Ôn Uyển, trong lòng phát sinh sóng to gió lớn. Tất cả những gì Ôn Uyển làm cho hắn, thoáng một cái hiện hết trong đầu. Như thuỷ tai, ôn dịch, như Trần tiên sinh, như hiện tại. Trước kia hắn vẫn cho rằng nàng chỉ vô ý mà làm cho hắn, hiện tại hắn mới biết, những thứ này đều là Ôn Uyển cố tình bày mưu tính kế làm ra. Ôn Uyển thật sự là toàn tâm toàn ý quan tâm hắn. Lần này hắn sai rồi, hắn thật sự sai rồi. Nếu như không phải nhờ nàng quyết định thật nhanh, tránh được một kiếp. Thì đứa nhỏ này đã bị hủy hoại, tất nhiên Ôn Uyển sẽ oán hận hắn cả đời. Trịnh Vương ôm Ôn Uyển vào ngực, lúc này trong lòng hắn vô cùng hối hận, có áy náy, có may mắn, nhưng cảm động càng nhiều hơn. Trải qua nhiều năm như vậy, gặp phải vô số khó khăn, vô số mưu tính, vô số lần bên bờ sinh tử, đều chỉ có một mình hắn chịu đựng. Chưa từng có người nào tin cậy hắn toàn tâm toàn ý mà trả giá. Là hắn sai rồi, lần này, hắn thiếu chút nữa đã mất đi người quan trọng trân quý nhất. Phụ hoàng nói đúng, có những thứ không thể đụng vào. May mắn là rốt cuộc ông trời cũng đã chiếu cố hắn một lần. Ôn Uyển không biết vì sao Trịnh Vương lại thất thố như thế. Nhưng nàng cảm giác được cảm xúc của Trịnh Vương đang rất phức tạp. Liền đưa tay vỗ nhè nhẹ lưng hắn để an ủi. Hy vọng đây là lần cuối cùng. Rất nhanh Trịnh Vương đã bình tĩnh lại ”Uyển Nhi, tại sao con lại có suy nghĩ như vậy.” Ôn Uyển đã nói như thế, chắc chắn phải có căn cứ. Ôn Uyển viết ”Con đã nhiều lần thấy ông ngoại hoàng đế xem tấu chương của cậu, lộ ra chút suy nghĩ sâu xa, thậm chí, thỉnh thoảng còn thở dài. Đối với năng lực của cậu, con tin tưởng không có vấn đề. Nhưng vì sao ông ngoại lại thở dài. Điều đó chứng tỏ ông ngoại còn có chỗ bất mãn với cậu.Con suy nghĩ rất lâu. Cũng không biết có phải như vậy không nữa.” Chỉ vì như vậy mà Ôn Uyển đã suy nghĩ rất lâu, thậm chí còn đi tìm hiểu thăm dò trong sách lịch sử. Rồi hồi tưởng lại những gì Thuần vương đã nói với nàng, cuối cùng còn nghĩ đến những kinh nghiệm trong những năm gần đây của Trịnh Vương, cả những việc hắn đã làm. Cộng thêm việc của Chu vương, trong lòng liền mơ hồ phỏng đoán như thế. Ngoại trừ nguyên nhân này ra, Ôn Uyển thật đúng là không tìm ra được lý do nào khác của Trịnh Vương khiến cho ông ngoại lo lắng cả. Có thể đem mảnh đất rối rắm thống trị tốt như vậy (đất phong của Trịnh Vương). Thống trị một quốc gia, và thống trị một mảnh đất phong đều có hiệu quả như nhau. Cho dù bây giờ có chút khuyết điểm nhỏ nhặt, chỉ cần ông ngoại hoàng đế cố tình chỉ bảo tôi luyện, chắc chắn không là vấn đề gì. Chuyện kia không phải là năng lực thì chính là nhân phẩm rồi. Nói thật, Ôn Uyển cảm thấyTrịnh Vương rất tốt, nếu như không có chuyện lần này, Trinh vương có thể được xem như người cậu tốt nhất trên đời. Ôn Uyển suy nghĩ lâu như thế, trước đó cũng mơ hồ có suy nghĩ này, bất quá lần này bị Trịnh Vương tính toán mình. Liền ngẫm lại có mấy lần ông ngoại cố ý hỏi mình có chịu uỷ khuất gì hay không? Ông ngoại hoàng đế lo lắng cậu thượng vị sẽ gây bất lợi với mấy cậu khác. Cổ đại không thể so với hiện đại, hiện đại cho dù kế thừa xí nghiệp của gia tộc, ta đem xí nghiệp giao cho ngươi. Cho dù người tiếp nhận lòng dạ có hẹp hòi không bao dung cho người phía dưới được đi nữa. Những người chỉ cần không làm nữa thì rời đi là xong. Nhưng ở cổ đại, Hoàng đế có toàn quyền sinh sát. Cho dù Chu vương, Triệu vương, Ninh vương, là phiên vương, nhưng dựa vào năng lực của cậu, đều có thể đem bọn chúng giết chết. Làm cha làm mẹ, có ai hy vọng con của mình giết hại lẫn nhau. Thậm chí bị một người trong số đó giết sạch số còn lại. Trịnh Vương qua rất lâu rất lâu mới lấy giọng đè nén mà nói với Ôn Uyển: ”Uyển Nhi yên tâm, cậu sẽ có chừng mực. Từ giờ về sau, con cũng phải bảo vệ bản thân cho tốt. Có việc gì cứ nói với cậu, đừng giấu trong lòng, biết không?” Nếu sớm nói cho hắn biết thì cũng sẽ không có chuyện này. Ôn Uyển gật đầu đáp ứng. Ôn Uyển bỏ đi khúc mắc trong lòng, tâm tình thoáng chốc đã tốt hơn. Ôm lấy Trịnh Vương đứng yên nơi đó.Trịnh Vương vuốt tóc Ôn Uyển, thấy nàng đã khôi phục thái độ thường ngày đối với hắn, tâm trạng nặng nề cũng đã giải tán đi không ít. Trong lòng tự cảm thấy may mắn, cũng may, đứa bé này chỉ thương tâm, chỉ sợ hãi. Không có lòng oán hận gì đối với hắn. Nếu không, hắn đã ném đi vật trân quý nhất rồi.