Edit: Bông Ngày hôm sau, mẹ Hạ ôm Hạ Dư Huy ngồi trên sô pha, cầm món đồ chơi hắn thích nhất: "Cục cưng, con nhìn xem đây là gì nào?" Hạ Dư Huy khua khua tay nhỏ đòi lấy món đồ trong tay mẹ Hạ. Mẹ Hạ giơ cao món đồ chơi lên để Hạ Dư Huy không với được, vừa cười vừa nói: "Gọi mẹ đi rồi mẹ sẽ cho con. Cục cưng, gọi mẹ đi. Mẹ...mẹ..." Hạ Dư Huy cố nắm lấy tay mẹ đòi món đồ chơi, miệng vẫn không phát ra chút thanh âm nào. Mẹ Hạ vẫn không từ bỏ, giơ món đồ chơi lên cao hơn: "Cục cưng mau gọi đi rồi mẹ sẽ cho con. Mẹ...!Mẹ..." Hạ Dư Huy cố gắng mãi mà vẫn không lấy được, không vui, miệng mếu máo rồi khóc òa lên. Mẹ Hạ thấy con trai bảo bối khóc liền sốt ruột, vội vàng đưa món đồ chơi cho Hạ Dư Huy, vừa vỗ nhẹ lưng con trai vừa dỗ: "Ngoan....Cục cưng không khóc, không khóc...Mẹ sai rồi, không nên trêu con, không khóc nữa nha...ngoan......" Nhưng Hạ Dư Huy hoàn toàn không để ý tới cô, thẳng tay ném món đồ chơi xuống đất, giãy giụa đòi leo từ trên đùi mẹ Hạ xuống đất. Mẹ Hạ không dám buông tay, ôm Hạ Dư Huy dỗ: "Con trai ngoan...!Không khóc được không? Cục cưng nghe lời, mẹ sai rồi, không khóc nữa nào......" Mặc kệ mẹ Hạ hết lời dỗ dành, Hạ Dư Huy vẫn không theo ý cô, khóc đến đỏ mặt khô cổ, ra sức giãy giụa trong ngực cô. Cao Chí Bác mới viết xong những kế hoạch dự tính trong tương lai, vừa lúc đi đến cửa Hạ gia cửa liền nghe được tiếng khóc nháo của Hạ Dư Huy, vội vàng chạy vào xem có chuyện gì. Người còn chưa tới đã nghe thấy tiếng: "Mẹ Phương, làm sao vậy?" ( Phương là họ của mẹ Hạ Dư Huy, Hạ là họ của bố Hạ Dư Huy