Trọng Sinh Chi Nghiệt Nô Ngược Bạo Quân
Chương 447
Vài cung nữ điện Hưởng Niên nhìn thấy Long Huyền, liền đứng im nhìn hắn không nhúc nhích.
“Làm càn!” Phúc Lai quát: “Bệ hạ ở đây, sao các ngươi dám lớn mật?!”
“Bệ hạ!” Lúc này các cung nữ mới quỳ rạp xuống đất.
“Thái Hậu nương nương ở nơi nào?” Long Huyền hỏi.
“Ở…” Một cung nữ tay run run chỉ vào một cung thất.
Long Huyền nhìn về phía cung thất kia: “Vì cái gì không ở trong tẩm cung?”
“Mái bị dột ạ.” Cung nữ này quỳ xuống bẩm với Long Huyền: “Nên Thái Hậu nương nương mới ở đó.”
Long Huyền không cho mấy cung nữ đó đứng dậy mà đi thẳng về phía cung thất kia.
Phúc Lai đưa người đi theo sau Long Huyền.
“Tất cả chờ ở đây.” Long Huyền quay đầu nói: “Các ngươi định vào cùng trẫm đấy à?”
Phúc Lai là người đầu tiên quỳ xuống, liên tục nói: “Nô tài không dám.”
Long Huyền quét mắt qua đám tùy thị, sau đó mới một mình vào trong.
Long Huyền chưa nói một tiếng “bình thân”, Phúc Lai và các tùy thị đành quỳ chờ ở bên ngoài.
Long Huyền đẩy cửa cung thất, bên trong thắp mấy ngọn đèn, coi như sáng sủa. Long Huyền thấy có một người nằm trên giường.“Mẫu phi?” Long Huyền gọi.
Liễu thị Thái Hậu hỗn loạn ngủ trên giường, nghe có người gọi “mẫu phi”, ấy vậy mà bà ta vẫn không động đậy, có lẽ thật sự đã bệnh đến hồ đồ rồi, chứ không sao lại nghe thấy tiếng Long Huyền cơ chứ?
Long Huyền đi tới cạnh giường, nhìn đệm chăn trên giường sạch sẽ, màn cũng trắng tinh. Long Huyền thư thái hơn một chút, xem ra La Duy không quá khắt khe với người còn sống.“Mẫu phi.” Long Huyền lại gọi Liễu thị Thái Hậu một tiếng.
Liễu thị Thái Hậu gian nan nghiêng người, nhìn thấy Long Huyền đứng cạnh giường, hai mắt nhất thời trừng lớn.
“Mẫu phi.” Long Huyền chắp tay sau lưng đứng ở cạnh giường: “Trẫm trở về rồi.”
“Bệ hạ?” Liễu thị Thái Hậu không để tâm lúc này mình chỉ mặc mỗi áo ngủ, ngồi bật dậy, túm lấy vạt áo Long Huyền: “Ngươi… ngươi về rồi?”
“Vâng.” Long Huyền nói: “Trẫm trở về rồi, không thì sao mẫu phi có thể nhìn thấy trẫm?”
“Là La Duy!” Liễu thị Thái Hậu nhìn Long Huyền hô lớn: “Là La Duy hại chết Tường nhi! Ngươi hãy giết tiện nhân đó cho ai gia!”
Sắc mặt Long Huyền chợt trở nên nghiêm túc, nói với Liễu thị Thái Hậu: “Là La Duy hại Tường? Không phải mẫu phi mới là người giấu chiến báo kia sao?”
Liễu thị Thái Hậu lắc đầu lia lịa: “Không phải, là tiện nhân La Duy vu khống ai gia! Là La Duy!”
“Chẳng lẽ Tín hoàng thúc cũng lừa trẫm hay sao?” Long Huyền lạnh giọng hỏi: “Rồi Cao Thù cũng sẽ nói bậy?”
“Ngươi đi bao lâu chứ?” Liễu thị Thái Hậu nói với Long Huyền: “La Duy là chủ tử của những người này, y bắt họ nói gì thì họ sẽ nói cái đó, ngươi đừng bị y lừa! Đồ tiện nhân đó! Y giết hoàng tổ mẫu của ngươi, giam giữ hoàng hậu, hại cả các con ngươi! Ngươi còn tin lời y nói?!”
Long Huyền gạt tay Liễu thị Thái Hậu khỏi vạt áo mình: “Mẫu phi, hôm nay trẫm cũng gặp ba nhi tử của mình, chúng nó được dạy dỗ rất tốt. Thường Lăng phản quốc, Thường thị kia còn xứng là hoàng hậu của trẫm sao?”
“Tất cả đều bị tiện nhân La Duy kia ép buộc!” Liễu thị Thái Hậu gào lớn: “Ngươi không biết rằng sau khi ngươi xuất chinh, chúng ta đã sống những ngày thế nào trong cung đâu!”
Long Huyền lấy một bức thư từ trong tay áo để trước mặt Liễu thị Thái Hậu: “Trước khi mắng La Duy, chi bằng mẫu phi hãy đọc nó đi đã.”
Liễu thị Thái Hậu không biết đây là thứ gì, vừa cầm lên đã thấy là bức thư năm đó bà ta viết cho Thường Lăng: “Không có khả năng!” Liễu thị Thái Hậu lẩm bẩm, rõ ràng người năm ấy bà ta phái đi từng nói Thường Lăng đã đốt thư trước mặt mình, tại sao bảy năm sau, Long Huyền lại có thể đưa nó đến tận tay bà ta?
“Thường Lăng cũng nghĩ đến khả năng mình phải chết, cho nên gã không thể để một mình mang tiếng xấu được.” Long Huyền nói: “Mẫu phi, người không định giải thích với trẫm về bức thư này hay sao?”
“Là giả!” Liễu thị Thái Hậu đột nhiên ném thư, hai tay túm vạt áo Long Huyền: “Đây là La Duy sai người làm giả!”
“Cái gì cũng là La Duy làm.” Long Huyền nói: “Xem ra y hận người quá nhỉ!”
“Tiện nhân kia sao có thể không hận ai gia chứ?!”
“Mẫu phi.” Long Huyền hỏi Liễu thị Thái Hậu: “Trẫm chinh chiến bảy năm trở về, người không hỏi trẫm một câu có khỏe không sao?”
Liễu thị Thái Hậu sửng sốt, rồi lập tức nói: “Ngươi… ngươi có khỏe không?”
Long Huyền đẩy Liễu thị Thái Hậu ngã lên giường: “Trẫm nói người mới hỏi, mẫu phi cảm thấy trẫm còn cần câu hỏi này của người nữa hay sao?!”
“Bệ… Huyền nhi.” Liễu thị Thái Hậu bị Long Huyền dọa sợ, kinh hoàng nhìn hắn.
“Thư này không thể là La Duy làm giả.” Long Huyền lạnh giọng nói với Liễu thị Thái Hậu: “Đây là người theo bên cạnh Thường Lăng đưa cho trẫm! La Duy không biết sự tồn tại của nó nữa kìa, sao có thể làm giả để hại mẫu phi?!”
Vẻ kinh hoàng trên mặt Liễu thị Thái Hậu càng rõ nét.
“Người hại chết Tường, còn muốn thừa dịp trẫm ở Bắc Yến xa xôi, liên hợp với Thường thị, phù Long Tiêu lên đế vị.” Long Huyền mặt không chút thay đổi nói với Liễu thị Thái Hậu: “Mẫu hậu, trẫm không ngờ người lại hận trẫm đến thế!”
“Không, không phải!” Liễu thị Thái Hậu suy yếu nói: “Sự tình không phải ngươi nghĩ đâu!”
“Vậy thì như thế nào?”
“Sao ai gia lại hại ngươi được chứ?” Liễu thị Thái Hậu nói: “Ai gia chỉ muốn mượn tay Thường thị trừ khử La Duy, ai gia không phải thật lòng muốn đưa Long Tiêu đăng vị, ngươi còn sống khỏe mạnh, sao ai gia có thể làm ra chuyện này? Ai gia chỉ muốn giết La Duy thôi!”
“Không phải người vừa bất bình thay cho Thường thị sao?”
“Thiên hạ nhiều nữ tử tốt như thế, ngươi đưa ai lên làm hoàng hậu cũng được mà! Ngươi phế hậu vị của một Thường thị bé nhỏ, sẽ chẳng ai nói gì ngươi đâu!”
Long Huyền tức giận: “Người ngấm ngầm hại trẫm? Rốt cuộc trẫm và Tường có phải con ruột của người hay không?!”
“Ta không muốn hại Tường nhi!” Liễu thị Thái Hậu lúc này thét lên: “Sao ta có thể hại con đẻ của mình cơ chứ?! Đều là La Duy, đều là La Duy kia làm hại!”
“Đó là chiến báo đấy!” Long Tiêu thấy đến tận giờ Liễu thị Thái Hậu vẫn đổ cho La Duy, liền chỉ tay về phía bà ta: “Người có biết giấu chiến báo sẽ có kết cục thế nào không?”
“Ngươi dám giết mẫu thân sao?!” Liễu thị Thái Hậu giọng the thé hỏi Long Huyền.
“Làm hỏng chiến cơ, người có biết sẽ hại đến bao nhiêu tính mạng không?” Long Huyền nói: “Giang sơn Đại Chu trong mắt người, chỉ là quân cờ để người sử dụng?”
“Bây giờ ngươi đang trách ta tính kế?” Liễu thị Thái Hậu hỏi: “Ta không tính kế, thì ngôi vị này có thuộc về ngươi không?!”
“Ngôi vị hoàng đế của trẫm chẳng liên quan gì đến mẫu phi hết!” Long Huyền nghĩ đến ngôi vị hoàng đế này, hít thở không thông, ngôi vị hoàng đế của hắn từ đâu mà đến? Là hắn dâng La Duy cho giặc, bức phụ thí huynh mới có được, điểm này Long Huyền tự hiểu rõ.
“Không liên quan?!” Liễu thị Thái Hậu phẫn nộ: “Ngươi lặp lại lần nữa xem!”
Truyện khác cùng thể loại
12 chương
7 chương
60 chương
7 chương
30 chương
122 chương