Cung Đông Phật không có một bóng người, trừ mấy pho tượng Phật làm bằng đất nung ra, thì chỉ còn một thi thể bị bỏ quên đã bảy năm, thối rữa rồi dần biến thành xương trắng. Long Huyền không để ai vào cùng, vừa mở cửa bước vào, hắn lập tức bị bụi đất trong phòng xộc vào mắt mũi. “Chờ ở bên ngoài.” Long Huyền che miệng mũi nói. Ngoài cửa trong giây lát đã lặng yên. Long Huyền chờ bụi đất lắng xuống, rồi mới nhẹ nhàng đến gần cỗ quan tài đã bạc màu. Trong phòng ẩm ướt, trên quan tài còn mọc rêu xanh, xen lẫn tầng tro bụi thật dày, không nhìn ra sắc màu vốn có, cũng quá rách nát đến nỗi khiến người ta cảm thấy đáng thương. Long Huyền không ngửi thấy mùi thối rữa của thi thể, đã qua bảy năm, thi thể Thái Hoàng Thái Hậu cũng phân hủy hết rồi. Long Huyền giơ cao cái đèn trong tay lên soi quan tài, quan tài này không được đóng đinh, Long Huyền chỉ khẽ đẩy mà nó đã vỡ thành hai nửa. “Bệ hạ?” Ngoài cửa, Phúc Lai lại nghe được âm thanh bất thường bên trong, vội vã kêu to. Long Huyền trơ mắt nhìn quan tài vỡ thành hai nửa, theo tiếng “rầm” vang lên, một đống xương trắng rơi xuống đất. “Bệ hạ!” Phúc Lai rốt cuộc không nhịn được, mang người chạy vọt vào. Có người bước vào, bụi đất lại tung bay, khiến người ta khó thở. Lúc này Long Huyền không che mũi miệng nữa, hắn đứng giữa tầng đất bụi, nhìn chúng rơi trên mặt đất, rồi ngẩn ngơ nhìn đám xương trắng hếu kia. Phúc Lai và đám người lúc này cũng nhìn thấy đống xương cốt trên mặt đất, đến cả Long Huyền còn ngẩn ngơ, cho nên họ càng kinh hãi. Đây là thi cốt Thái Hoàng Thái Hậu, nếu không phải tận mắt nhìn thấy, nào ai có thể tin? Long Huyền đứng trước đám xương trắng và mớ gỗ vụn, chỉ thấy một chút vải, xem ngay cả việc khâm liệm cho Thái Hoàng Thái Hậu mà La Duy cũng không làm, chỉ sai người đặt thi thể Thái Hoàng Thái Hậu vào cỗ quan tài này suốt bảy năm, đến nỗi nó cũng khó mà nguyên vẹn. “Bệ hạ, nô… nô tài…” Phúc Lai không nói nổi, gã không nên vào, để nhìn thấy những chuyện không nên thấy. “Cút!” Long Huyền không quay đầu, tức giận nói. Phúc Lai đưa các tùy thị lui ra ngoài. Long Huyền chậm rãi ngồi xổm xuống, vươn tay vuốt ve hài cốt này, cuối cùng vẫn thu tay, nói với đám xương không còn nguyên vẹn: “Thì ra y hận người như vậy, muốn khiến người chết không có chỗ chôn. Hoàng tổ mẫu, Huyền nhi đánh thắng trận trở về, sẽ khâm liệm người tử tế, qua bảy năm, chắc y cũng bớt giận rồi. Hoàng tổ mẫu, y hận con hơn so với người nhiều lắm đấy. Nhìn thấy kết cục của người, con đột nhiên phát hiện, có lẽ vĩnh viễn La Duy cũng không thể tha thứ cho con, con nên làm cái gì đây?” Trong phòng tĩnh lặng, chỉ có chỗ ngọn đèn phát ra một quầng sáng trắng. Long Huyền đứng dậy, đi ra khỏi phòng, liền thấy đám tùy thị quỳ bên ngoài.“Sai người đến liệm xác.” Long Huyền nói với Phúc Lai. Còn được giao làm việc, chứng tỏ mạng mình chưa tàn, Phúc Lai vội vã chạy đi làm việc. “Bệ hạ.” Lúc này thị vệ canh giữ bên ngoài bỗng chạy vào, bẩm với Long Huyền: “Tín vương gia cầu kiến bên ngoài ạ.” Long Huyền không để Tín vương vào, mà tự ra khỏi cung Đông Phật gặp Tín vương. “Thần tham kiến bệ hạ.” Tín vương nhìn thấy Long Huyền, định quỳ xuống hành lễ. “Chỗ riêng tư, hoàng thúc không cần đa lễ.” Long Huyền không để Tín vương quỳ: “Sao hoàng thúc không ở sông Phương Phỉ mà lại đến chỗ này?” Tín vương nói: “Tang lễ của Thái Hoàng Thái Hậu nương nương, Cẩm vương luôn muốn chờ bệ hạ về định đoạt, cho nên đại tang của Thái Hoàng Thái Hậu nương nương mới phải chờ đến tận hôm nay.” Tín vương nghe nói Long Huyền đang ở cung Đông Phật, liền đổ mồ hôi lạnh, Thái Hoàng Thái Hậu chết đi, La Duy chưa từng để ý, nếu vì chuyện này mà Long Huyền nổi giận với La Duy, thì không biết y sẽ thế nào. Tín vương vội vàng chạy đến cung Đông Phật, chỉ vì muốn nói đỡ cho La Duy. “Y không làm gì sai cả.” Long Huyền cũng dễ dàng nhận ra Tín vương định biện hộ cho La Duy: “Đại tang của Hoàng tổ mẫu nhờ cả vào hoàng thúc, người hãy chọn một ngày đi.” Tín vương hỏi lại: “Bệ hạ để thần làm?” Long Huyền nói: “Trẫm mới về triều, rất nhiều chuyện không thể xử lý ngay, hoàng tổ mẫu đợi trẫm bảy năm rồi, trước kia hoàng tổ mẫu thương trẫm như vậy, có lẽ không ngại đợi trẫm đâu.” “Thần lĩnh chỉ.” Tín vương không ngờ Long Huyền cũng không quan tâm đến đại tang Thái Hoàng Thái Hậu, hắn nghĩ, xem ra đúng là Đoan Mộc thị cả đời chẳng có người nào nhớ mong. “Hoàng thúc.” Long Huyền cất bước đi về phía trước, đuổi theo Tín vương. Tín vương thấy Long Huyền đội mưa đi về phía trước, vội lấy dù từ tay Phúc Lai, đi theo phía sau Long Huyền, giúp hắn che mưa. Long Huyền vừa đi vừa nhỏ giọng hỏi: “Hôm nay trẫm muốn hỏi thẳng hoàng thúc một câu, năm đó chiến báo xin thuốc vì Dụ vương bệnh nặng, có thật là lục soát được từ điện Hưởng Niên không?” “Phải.” Tín vương chỉ nói một chữ. “Vậy tỷ đệ Cao thị thì sao?” Long Huyền lại hỏi. “Hai tỷ đệ bị giam giữ trong đại lao Hình bộ từ đó đến nay.” Tín vương nói: “Chỉ còn chờ bệ hạ đích thân thẩm vấn.” “Thế còn thai nhi trong bụng Cao thị?” “Dụ vương phi biết tin Dụ vương qua đời, hình như đã dùng hình với Cao thị, thai nhi trong bụng Cao thị không giữ được.” Long Huyền dừng bước, sau đó mới nói với Tín vương: “Trẫm không thẩm vấn, cuối thu hãy chém tỷ đệ Cao thị.” “Vâng.” Tín vương lĩnh chỉ, nhìn con đường mà hắn và Long Huyền đang bước đi: “Bệ hạ định đi đâu? Không trở về điện Trường Minh nghỉ ngơi sao?” “Trẫm muốn đi gặp mẹ đẻ.” Long Huyền cười khổ, cầm lấy cây dù từ tay Tín vương: “Hoàng thúc đến sông Phương Phỉ trông coi giúp trẫm, không cần đi cùng trẫm đâu.” Tín vương do dự một chút, rồi vẫn nói với Long Huyền: “Bệ hạ, dù sao đó cũng là mẹ đẻ ngài, ngài hãy nhẹ tay một chút.” Long Huyền phất phất tay với Tín vương, rồi tự che dù đi đến điện Hưởng Niên. Tín vương đứng trong mưa một hồi lâu, đêm nay Long Huyền sa sút hơn bình thường, khiến Tín vương có chút không quen. Điện Hưởng Niên bị La Duy niêm phong, cửa cung đóng chặt, không thể nghe thấy tiếng người. Long Huyền nhìn cái khóa to trên cửa: “Mở ra.” Có thái giám vội vã tiến lên mở cửa. “Ngươi lấy chìa khóa ở đâu thế?” Long Huyền hỏi, hắn chưa nói với ai rằng mình sẽ đến điện Hưởng Niên, sao thái giám này lại biết mà mang theo chìa khóa? Thái giám mở khóa quỳ xuống nói với Long Huyền: “Đây là chìa khóa Cẩm vương gia sai người đưa tới, Phúc tổng quản bảo nô tài mang theo.” Long Huyền giơ chân đạp cửa bước vào, vào rồi mới thấy, trước mắt ngập đầy cỏ dại, khiến Long Huyền lại ngẩn ra, nơi này có khác gì cung Đông Phật không người kia chứ?