Khi Long Huyền đến Y Cẩm viên, Ngụy thái y vốn phải ở bên ngoài phòng ngủ đã mắt tăm không thấy bóng dáng. “Là vương gia bảo ông ta đi nghỉ ạ.” Triệu Phúc bẩm với Long Huyền. “Thôi được rồi.” Long Huyền nói rồi bước vào phòng ngủ. Triệu Phúc cảm thấy số mệnh Ngụy thái y không giống người thường, chỉ cần một câu của La Duy đã khiến bệ hạ bỏ qua cho người này. Triệu Phúc ngẫm lại từ lúc Long Huyền đăng cơ tới nay, thì chưa thấy thái y nào tốt số như thế cả. Khi Long Huyền nhìn thấy La Duy, La Duy đang nửa nằm nửa ngồi ngủ trên giường. Long Huyền ngồi lên giường, ôm La Duy vào lòng. “Ư…” Trong lúc ngủ mơ, La Duy cảm thấy có người chạm vào mình, khẽ hừ hai tiếng. Long Huyền vội vã ngừng tay, sợ làm La Duy tỉnh lại. Đợi một lát, thấy La Duy không tỉnh, mới chậm rãi, chậm rãi kéo La Duy vào lòng, đắp lại chăn cho La Duy. Vòng tay của Long Huyền đương nhiên thoải mái hơn chăn đệm, La Duy tựa vào lòng hắn, tự tìm tư thế dễ chịu rồi ngủ say. Long Huyền nhìn dáng vẻ say ngủ của La Duy, chỉ khi ngủ y mới không nói với hắn những lời lạnh nhạt, khuôn mặt cũng sẽ trở nên điềm tĩnh. Long Huyền không kìm được mà vuốt ve bờ môi La Duy, thấy y không phản ứng sau, liền vuốt thêm mấy cái, thì thầm: “Ta phải làm như thế nào, ngươi mới tin ta đây?” Trong giấc mộng của La Duy là bát ngát lúa vàng, Vệ Lam cần cù cuốc đất, mồ hôi tuôn như suối. La Duy không khỏi tươi cười, có lẽ lần này y ngủ say không phải bởi vì y quá mệt, mà là bởi vì trong mộng, y được nhìn thấy Vệ Lam. Long Huyền nhìn thấy nụ cười của La Duy, tâm tình cũng khá lên, có thể nhìn thấy nụ cười không chút khúc mắc của y, vốn là một chuyện chẳng dễ dàng gì. La Duy không biết mình bị Long Huyền ôm cả đêm, hôm nay khi y tỉnh lại đã là giữa trưa, Long Huyền sớm đã đi rồi. Triệu Phúc và Ngụy thái y vẫn canh giữ ở bên giường, thấy La Duy tỉnh, Triệu Phúc vội đi sắc thuốc cho La Duy, Ngụy thái y thì đến bắt mạch. “Giờ nào rồi?” Sau khi hết cái cảm giác nặng nề lúc vừa tỉnh dậy, tinh thần của La Duy tốt hơn so với trước lúc bị thương một chút. “Buổi trưa rồi.” Ngụy thái y nói: “Không ngờ vương gia bị thương mà có thể ngủ được một giấc dài.” Giờ phút này La Duy vẫn đang nửa nằm nửa ngồi trên giường, y nhìn cái giường mình nằm rồi hỏi: “Hôm qua ta cứ thể ngủ thiếp đi à?” “Đúng vậy.” Ngụy thái y nói. Long Huyền khi đi đã cố ý dặn dò người ở đây, không được phép nói với La Duy rằng hắn đã ở bên y cả đêm qua. Long Huyền đã nói vậy, Ngụy thái y nào dám nói nhiều? La Duy thử giật giật thân thể, miệng vết thương vẫn có chút đau. “Công tử nằm yên một chút đi.” Ngụy thái y vội chặn La Duy lại: “Miệng vết thương vừa khép, ngươi cử động nhiều, nó lại vỡ ra thì sao?” “Thập và mọi người về chưa?” La Duy thuận miệng hỏi. “Sáng sớm hôm nay đã về rồi.” Ngụy thái y nói: “Bây giờ đang bị gọi vào điện Trường Minh hỏi mấy câu.” “Đến điện Trường Minh?” “Ừ, đến bây giờ vẫn chưa về.” Ngụy thái y nói. Ông dự cảm năm người Long Thập bây giờ đang bị Long Huyền phạt, muốn bảo La Duy đi cứu họ. Nhưng nhìn bộ dáng hiện tại của La Duy… Cho dù da mặt Ngụy thái y có dày thêm nữa, thì cũng không đến nỗi chai mặt mà nhắc nhở, đành giấu La Duy. “Ta muốn đến điện Trường Minh.” La Duy thấy năm người Long Thập bị Long Huyền gọi vào điện Trường Minh, lập tức nằm không yên, lệnh cho Ngụy thái y: “Bảo người chuẩn bị kiệu cho ta.” Ngụy thái y nói: “Nếu bệ hạ biết ta nói chuyện này với công tử, thì ta cũng không chạy nổi đâu.” La Duy trừng mắt nhìn Ngụy thái y: “Ngươi là người cứu mạng ta, hắn bắt ngươi thế nào được? Đừng nhiều lời, mau sai người chuẩn bị kiệu!” “Vậy ngươi nằm ở đây đừng nhúc nhích, ta đi gọi người.” Ngụy thái y nghe La Duy nói thế, vội vã chạy ra ngoài. “Vương gia, ngài muốn ra ngoài?” Triệu Phúc mang thuốc đến, liền thấy Ngụy thái y ra ngoài gọi người. La Duy cầm bát thuốc từ tay Triệu Phúc, uống cạn rồi nhìn Triệu Phúc nói: “Lấy áo khoác cho ta, ta muốn đến điện Trường Minh.” Triệu Phúc vừa nghe La Duy muốn đến điện Trường Minh, liền biết La Duy muốn đi cứu năm người Long Thập, vừa lấy áo khoác cho y vừa nói: “Vương gia như vậy có thể đi ra ngoài không?” “Ngụy thái y đã nói không sao rồi, ngươi đừng lo lắng.” La Duy cố chịu đau, miễn cưỡng ngồi dậy ra khỏi gường. Triệu Phúc hầu hạ La Duy mặc quần áo, Ngụy thái y cũng vừa gọi kiệu đến. “Ngồi kiệu mềm thì hay hơn.” Ngụy thái y giải thích với La Duy vì sao ông không gọi người khiêng kiệu lớn đến: “Cỗ kiệu to quá sẽ lung lay, ngồi kiệu mềm sẽ vững hơn, ta cũng có thể nhìn thấy ngươi, lỡ may miệng vết thương vỡ ra, thì ta lập tức trị thương cho ngươi.” (Kiệu mềm chỉ giống cái ghế có 4 thanh để nâng lên thôi, còn cỗ kiệu là cái kiệu bự bự các thím hay thấy trong phim á) “Đi thôi.” La Duy không có lòng dạ nào nghe Ngụy thái y lải nhải, chỉ giục Triệu Phúc. Triệu Phúc liền liền giục thị vệ và thái giám nâng kiệu. Đoàn người cứ như vậy vội vã ra khỏi Y Cẩm viên, sau khi lên bờ thì đi thẳng về phía điện Trường Minh. Gần đến điện Trường Minh, La Duy lại nghe thấy ở hành lang bên trái có người gọi: “Lục hoàng thúc, lục hoàng thúc!”. Quay đầu lại, nụ cười tươi rói trên mặt bỗng cứng đờ, y nhìn thấy Long Tường đưa Long Tiêu đi về phía mình. “Dừng lại.” La Duy lệnh cho tiểu thái giám nâng kiệu mềm. “Lục hoàng thúc.” Lúc này Long Tiêu đã chạy đến trước mặt La Duy: “Lục hoàng thúc, Tiêu nhi nghe nói người bị thương.” La Duy ngoắc Long Tiêu đến gần mình, cười nói: “Tiêu nhi cũng biết việc này?” Long Tường từ phía sau tiến đến: “Chuyện tốt chưa ra khỏi cửa, chuyện xấu đã truyền ngàn dặm mà.” La Duy nhìn về phía Long Tường, cười nói: “Đã lâu không gặp.” Long Tường nói: “La Duy, ta đã cho rằng chúng ta vĩnh viễn sẽ không gặp lại.” “Ngũ hoàng thúc?” Không ngờ Long Tường lại nói với La Duy như vậy,  Long Tiêu giật mình nhìn về phía Long Tường. “Ta cũng từng nghĩ như thế đấy.” La Duy không có vẻ gì là nổi giận, nhìn Long Tường cười nói: “Hẳn là vì mệnh ta chưa hết.” Long Tường nhìn nụ cười trên khuôn mặt La Duy, chỉ cảm thấy gai mắt: “Tiêu nhi lại đây.” Hắn kéo Long Tiêu lại nói: “Chúng ta đi.” “Chúng ta không thể đi cùng lục hoàng thúc sao ạ?” Long Tiêu khó xử hỏi, nó thích cả ngũ hoàng thúc và lục hoàng thúc, nhưng nhìn qua thì có vẻ hai người này không thích nhau. “Tiêu nhi đi với ngũ hoàng thúc đi.” La Duy xoa cái đầu nho nhỏ của Long Tiêu: “Ngũ hoàng thúc hay bận việc mà.” “Tất nhiên là ta không rảnh như ngươi rồi.” Long Tường nói: “La Duy, ngươi định ở trong cung tới khi nào?” La Duy cười nói: “Đúng vậy, bây giờ ngươi đã là đại tướng quân, ta quên nói với ngươi một tiếng chúc mừng.” Long Tiêu vội reo lên: “Lục hoàng thúc, ngũ hoàng thúc võ nghệ rất lợi hại, lợi hại y như cữu cữu của con luôn!” “Cái này sao có thể so sánh được?” La Duy nói: “Thường quốc cữu là người chinh chiến sa trường nhiều năm, ngũ hoàng thúc của con ấy à…” La Duy trào phúng liếc nhìn Long Tường: “Hắn đã ra sa trường bao giờ đâu.”