“A?” Ngụy thái y không hiểu vì sao ông phải quỳ. “Sau khi La Duy bị thương, ngươi cũng chạy mất?” Long Huyền nói. Ngụy thái y ban đầu sửng sốt, sau đó đưa mắt tìm Long Thập Nhị. “Ngươi có bản lĩnh bắt được Long Nhất chắc?” Long Huyền hỏi Ngụy thái y: “Là trẫm xem nhẹ ngươi?” Ngụy thái y thầm rủa Long Thập Nhị trong lòng: “Hạ quan… khi đó hạ quan thấy vương gia bị thương, nóng ruột quá thành ra hồ đồ.” Nhưng ngoài miệng ông chỉ có thể nói với Long Huyền: “Hạ quan đáng chết!” “Đi quỳ đi.” Long Huyền xoay người vào phòng, phải chỉnh đốn kẻ này một phen, nếu không vì sức khỏe của La Duy phải trông cậy vào ông ta, thì thực sự hắn không muốn giữ họ Ngụy này. Trong phòng ngủ, La Duy không nằm thẳng nữa, mà nửa nằm nửa ngồi, phía sau kê đệm chăn dày. “Saokhông nằm xuống?” Long Huyền hỏi. Một thái y vội đáp: “Miệng vết thương của vương gia ở cạnh sườn, tốt nhất hôm nay không nên nằm xuống, vết thương sẽ dễ dàng vỡ ra.” “Kê đơn thuốc chưa?” Long Huyền lại hỏi. Thái y nói: “Đã đi sắc thuốc rồi ạ.” “Ra gian ngoài đi, hôm nay các ngươi ở lại Y Cẩm viên trông coi Cẩm vương.” Long Huyền nói rồi nghiêng người ngồi cạnh La Duy. Các thái y không dám nhiều lời, đều vội vàng lui xuống. Lúc này Tạ Ngữ được người dẫn đến cửa phòng ngủ. “Cho hắn vào.” Long Huyền nói với tiểu thái giám đến thông bẩm. Tạ Ngữ đi vào trong phòng, trước tiên hành lễ với Long Huyền, sau khi được Long Huyền cho phép, mới tới cạnh giường La Duy. Khi Tạ Ngữ hành lễ với Long Huyền, La Duy đã bị đánh thức, nhìn thấy người bên giường mình là Tạ Ngữ, La Duy vội cười nói: “Minh Viễn, sao huynh lại tới đây?” Tạ Ngữ nói: “Nghe nói ngươi bị ám sát, ta đến thăm ngươi.” Đối với chuyện Tạ Ngữ dám xưng “ta” với La Duy, Long Huyền khẽ mày nhíu, nhưng ngẫm lại quan hệ giữaTạ Ngữ và La Duy, Long Huyền không lên tiếng nữa. “Nào có nghiêm trọng như vậy.” La Duy cười nói: “Chỉ là một nô tài phạm thượng, đệ chỉ bị một vết thương nhỏ thôi.” Tạ Ngữ nhìn khuôn mặt La Duy tái nhợt không chút huyết sắc: “Bị thương chỗ nào?” “Sườn phải.” La Duy nói: “Bị thương ngoài da, không nghiêm trọng gì đâu, huynh đừng lo lắng.” Ánh mắt Tạ Ngữ dừng lại trên sườn phải La Duy, trên người y đắp chăn, Tạ Ngữ không nhìn rõ cụ thể y bị thương ở chỗ nào, hắn cũng không thẳng hỏi La Duy đã xảy ra chuyện gì mà chỉ nói: “Không nghiêm trọng chứ?” “Không có việc gì đâu.” La Duy đáp: “Cũng chẳng phải lần đầu đệ bị thương, huynh còn cố ý chạy tới hỏi han, ai không biết, thấy huynh như vậy, còn tưởng rằng đệ trọng thương ấy chứ!” Tạ Ngữ thở dài: “Thân thể ngươi bây giờ sao chịu nổi vết thương đổ máu chứ?” “Không sao mà.” La Duy nói: “Không phải đệ vẫn nói chuyện được với huynh hay sao?” “Không có việc gì thì tốt.” Thấy La Duy vẫn còn có thể nói chuyện với mình, Tạ Ngữ có chút yên tâm, ít nhất La Duy không sống dở chết dở như trước kia nữa. “Minh Viễn yên tâm rồi chứ?” Long Huyền ở một bên hỏi. Tạ Ngữ vội khom người trước Long Huyền: “Thần thấy vương gia như vậy cũng an tâm.” “Ngươi lui ra đi.” Long Huyền nói, thấy Tạ Ngữ có thể nói chuyện thân mật với La Duy như vậy, trong lòng hắn có một tư vị khác thường. Tạ Ngữ hỏi Long Huyền: “Bệ hạ, các triều thần vẫn đang ở điện Trường Minh chờ bệ hạ, không biết khi nào thì bệ hạ về điện Trường Minh?” “Ngươi trở về đi.” La Duy nói với Long Huyền: “Ta không sao đâu, quốc sự trọng yếu, ta không muốn bị tiếng xấu hại nước đâu.” “Tối ta lại đến thăm ngươi.” Long Huyền nghĩ đến quốc sự, đành nói với La Duy: “Nếu thấy không thoải mái, thì các thái y đang ở gian ngoài, ngươi cứ gọi, đừng cố chịu đựng.” “Ừ.” La Duy hữu khí vô lực lên tiếng. Long Huyền và Tạ Ngữ một trước một sau ra khỏi phòng, Tạ Ngữ đi vài bước rồi quay đầu lại nhìn La Duy, chỉ thấy La Duy lè lưỡi ra với hắn, có vài phần hoạt bát. Tạ Ngữ nhìn La Duy lắc đầu cười cười, nhận được cái vẫy tay tạm biệt của La Duy. “Làm sao thế?” Long Huyền nghe được động tĩnh phía sau, quay đầu hỏi. Tạ Ngữ ra vẻ đứng đắn nghiêm túc, đáp lại Long Huyền: “Không có gì ạ.” Long Huyền lại liếc nhìn La Duy nửa nằm nửa ngồi trên giường, La Duy đã nhắm nghiền hai mắt. “Bệ hạ.” Tạ Ngữ thấy Long Huyền dừng lại liền nói: “Ngài mau đi thôi, các đại nhân đang chờ ở điện Trường Minh.” Long Huyền bước nhanh ra ngoài. Nghe tiếng cửa phòng mở ra đóng lại hai lần, La Duy mới mở mắt. “Vương gia?” Thấy La Duy mở mắt, Triệu Phúc canh giữ bên cạnh bước lên phía trước hỏi: “Ngài không thoải mái?” “Lấy cho ta chén nước.” La Duy nói: “Ta muốn uống nước.” “Để nô tài đi hỏi thái y một chút.” Triệu Phúc vội đáp: “Xem vương gia có thể uống bao nhiêu nước.” “Ngươi đi đi.” La Duy không làm khó Triệu Phúc, gật đầu nói. Triệu Phúc vội ra ngoài tìm thái y. La Duy chạm vào vết thương, rất đau, chỉ là… khóe miệng y khẽ nhếch lên, chỉ là vết thương này thật đáng giá. Long Huyền trở lại điện Trường Minh, chư thần đều hỏi thăm vết thương của La Duy. Long Huyền để Tạ Ngữ trả lời các đại thần, lời hắn nói, sợ là trong số các triều thần sẽ có người không tin. Kể cả khi Tạ Ngữ nói vết thương của La Duy không có gì đáng lo ngại, thì vẫn có triều thần hỏi Long Huyền: “Bệ hạ vừa hạ chỉ tróc nã Long Nhất, là Long Nhất làm Cẩm vương gia bị thương sao?” “Phải.” Long Huyền thừa nhận: “Trẫm sẽ không tha cho kẻ này, đã hạ lệnh xử tử hắn.” “Bệ hạ không thẩm tra?” Lập tức lại có người bước ra khỏi hàng hỏi. Long Huyền nhìn hai đại thần, đều là bộ hạ cũ của La Tri Thu ngày xưa. “Chính vương gia nói thế, nói Long Nhất làm người bị thương.” Tạ Ngữ vội đỡ lời: “Những người đi theo vương gia lúc ấy cũng đều nói vậy.” “Long Nhất có thù oán gì với vương gia sao?” Tạ Ngữ nhìn về phía Long Huyền, vấn đề này y không biết. “Sau khi Long Nhất bị bắt, trẫm sẽ giao cho Cẩm vương.” Long Huyền lạnh lùng nói: “Bây giờ các ngươi đừng hỏi nhiều, chúng ta nói chuyện Đông Thương đã.” Buổi bàn luận này kéo dài đến tối. Đợi các triều thần ra khỏi điện Trường Minh, Long Huyền mới nói với Tạ Ngữ bị hắn giữ lại: “Chuyện La Duy bị thương, nhất định gia đình La Tướng sẽ biết, ngươi viết thư an ủi bọn họ một chút đi. Chiến sự sắp tới rồi, trẫm không muốn Thế Nghi và Vũ Hiên phân tâm. Như vậy đi, chờ đánh xong trận này, trẫm sẽ cho hai huynh đệ về kinh thăm La Duy.“ “Thần tuân chỉ.” Tạ Ngữ lĩnh chỉ. Lúc này La Duy thật sự không giống như bị Long Huyền làm hại, Tạ Ngữ tất nhiên cũng sẽ ăn ngay nói thật, chớp mắt là tới chiến sự với Bắc Yến, Tạ Ngữ cũng không muốn trong triều, trong quân lục đục. Tạ Ngữ ra khỏi điện, Phúc Lai hỏi Long Huyền có muốn dùng bữa tối hay không. Long Huyền gật gật đầu. Phúc Lai mang một cái bàn nhỏ ra, bên trên bày một ít cơm canh đơn giản. Nếu không mở tiệc chiêu đãi triều thần, hoặc là cùng La Duy dùng cơm, thì Long Huyền luôn ăn uống rất đơn giản. Long Huyền không có khẩu vị, nhưng vẫn vội vàng nuốt cho xong bữa cơm. Phúc Lai vẫn luôn đứng cạnh Long Huyền, gã cũng mới biết được từ người hầu hạ bên Long Huyền, rằng vị Hoàng đế này không cần người gắp thức ăn khi dùng bữa. “Đến Y Cẩm viên.” Long Huyền ăn xong cơm, dùng khăn ướt lau miệng, liền đứng dậy nói: “Chuẩn bị ngựa cho trẫm.”