Long Huyền không nhìn Phất Y Đại Sư nữa, hắn cảm thấy rốt cục mình cũng tìm ra đáp án rồi. Ánh nắng sau giờ Ngọ ngoài Phật đường hơi chói mắt, Phất Y Đại Sư đứng ngoài cửa, nhìn xe ngựa của Long Huyền đi xa. Có một số việc dường như không thể tránh khỏi, Phất Y Đại Sư ngẩng đầu nhìn trời cao, hôm nay bầu trời thượng đô vạn dặm không mây. “Là Lạt Ma (Phật sống)!” “Ông ta chính là Phất Y Đại Sư sao?” …… Các thiện nam tín nữ ngoài cổng chùa miệng vẫn đang xác định thân phận của Phất Y Đại Sư, nhưng cơ thể lại bất giác quỳ gối trước ông. “Hãy trở về hết đi.” Phất Y Đại Sư nói với các thiện nam tín nữ, rồi xoay người bước vào trong. Các tăng lữ đóng cổng chùa, trong tức khắc, bên trong bên ngoài dường như là hai thế giới khác nhau. “Đại Sư!” Có tiểu tăng ở phía sau hỏi Phất Y Đại Sư:“Vì sao ngài lại đuổi họ về? Bọn họ đến bái Phật tổ thì có chỗ nào sai?” “Có tâm bái Phật, không bằng tu tâm.” Phất Y Đại Sư nói:“Cho dù có đầy trời thần phật, nhưng phàm nhân lại quá nhiều, thần phật có thể lo cho mấy người đây?” Tiểu tăng nói:“Cửa Phật từ bi, Đại Sư nói vậy là có ý gì?” “Đúng vậy, cửa Phật từ bi…” Phất Y Đại Sư nói một câu, rồi chậm rãi đi xa. Tiểu tăng đứng yên tại chỗ, nhớ lại lời Phất Y Đại Sư nói, nhưng mãi không hiểu nổi. Long Huyền về cung, trong điện Trường Minh, Tạ Ngữ và các đại thần vẫn đang chờ hắn. “Nghị sự đi.” Long Huyền ngồi xuống rồi nói. Phúc Vận vốn định khuyên Long Huyền dùng bữa trưa xong hãy cùng chúng thần nghị sự, nhưng Long Huyền không cho gã mở miệng, đã ra lệnh cho các đại thần nghị sự, Phúc Vận đành phải đứng chờ. Chuyện Tạ Ngữ tâu lên trong điện Trường Minh tường tận hơn lúc thượng triều, trong khi các triều thần đều không còn chuyện gì cần tấu, thì hắn vẫn cùng Long Huyền chỉ vào một quyển tấu chương mà bàn luận. Phúc Vận nhìn sắc trời ngoài cửa sổ, trời đã tối, sự bất mãn của gã đối với Tạ Ngữ ngày càng sâu, gã đã nhìn thấy Long Huyền xoa xoa dạ dày, thế mà người này cứ như chẳng thấy gì. Trong cung đã sáng đèn, tổng quản Ngự Thiện Phòng mãi không thấy lệnh từ điện Trường Minh, bèn chạy tới xem sao. Trong điện, ngoài Long Huyền thì chỉ còn Tạ Ngữ, khi nghe thấy câu“Thần không còn chuyện gì cần tấu nữa”, gã mới thở phào, chuyện đứng chờ quân thần nghị sự, đối với người bên ngoài chính là một loại dày vò. “Minh Viễn.” Long Huyền vẫn chưa cho Tạ Ngữ đi:“Đêm nay trẫm rảnh, có lẽ sẽ tới La phủ vấn an La Tướng, ngươi hãy tới nói trước với La Tướng một câu.” “Ngài muốn tới thăm lão sư?” Tạ Ngữ âm thầm dò xét, hỏi Long Huyền:“Bệ hạ có chuyện quan trọng muốn nói với lão sư? Bệ hạ đã mệt nhọc cả ngày, hôm khác gọi lão sư vào cung có phải tốt hơn không?” “Ông ấy là trưởng bối.” Long Huyền nói:“Trẫm đến thăm cũng là lẽ thường tình.” “Thần tuân chỉ.” Tạ Ngữ lĩnh chỉ, không hỏi được dụng ý của Long Huyền, Tạ Ngữ liền quyết định, hôm nay vô luận như thế nào, hắn cũng phải cùng La Tri Thu đối mặt với Long Huyền. “Các ngươi đều lui ra đi.” Long Huyền thấy Tạ Ngữ tiếp chỉ, mới mở miệng bảo chúng thần lui xuống. Chờ các đại thần lui xuống hết, Phúc Vận mới vội vã hỏi Long Huyền:“Bệ hạ, ngài có truyền lệnh không ạ?” “Ừ.” Long Huyền gật đầu, tay vẫn cầm một quyển tấu chương đọc. Phúc Vận vội truyền lệnh thay Long Huyền, chủ tử gã đã một ngày không ăn gì, cứ kéo dài như vậy, thì có mình đồng da sắt cũng khó trụ vững. “Gọi đại hoàng tử đến.” Khi Phúc Vận lui ra rồi, Long Huyền còn nói với theo:“Gọi các sư phụ của nó đến đây nữa.” Phúc Vận vội hỏi:“Bệ hạ, lúc này đại điện hạ hẳn là đang ở chỗ Hoàng hậu nương nương.” “Gọi nó đến.” Long Huyền không ngẩng đầu lên. “Nô tài tuân chỉ.” Phúc Vận vội vàng lĩnh chỉ, thầm nghĩ, không biết đại điện hạ lại sắp bị phạt thế nào đây. Sau khi Long Huyền kế vị, hoàng hậu La Tri Ý của Hưng Võ đế liền được Long Huyền tôn làm Hoàng thái hậu, chuyển tới ở điện Đình Niên của Đoan Mộc Thái Hậu xưa kia. Thường thị hoàng hậu lập tức trở thành hoàng hậu Đại Chu, chuyển tới điện Phượng Nghi. Khi thái giám truyền chỉ từ điện Trường Minh đến, đại hoàng tử – trưởng tử Long Tiêu – vốn đang dùng bữa cùng Thường thị hoàng hậu bất chợt run run. Thường thị hoàng hậu cũng đau lòng cho đứa con mới vừa qua sinh nhật năm tuổi, nhưng nàng biết tính tình Long Huyền, nàng không dám lên tiếng xin cho Long Tiêu dùng xong bữa tối, nếu không không chỉ Long Tiêu sắp bị Long Huyền phạt, nàng cũng sẽ bị Long Huyền chụp cho một câu “con hư tại mẹ”. “Mẫu hậu!” Long Tiêu nhìn Thường thị hoàng hậu cầu xin, liệu ai có thể cho nó biết cách nào để vĩnh viễn không gặp phụ hoàng không? “Phụ hoàng con ngày nào cũng chỉ hỏi chuyện học hành của con thôi.” Thường thị hoàng hậu cứng rắn nói:“Con mau đi đi.” “Mẫu hậu, ngài đi cùng hài nhi được không?” “Phi tần hậu cung không thể vào điện Trường Minh.” Thường thị hoàng hậu sửa sang lại quần áo cho Long Tiêu:“Lời này cũng không được nói trước mặt phụ hoàng, nếu không thì con cứ chờ bị phạt đi.” “Vâng…” Long Tiêu nhăn nhó đáp. “Lát nữa phụ hoàng hỏi cái gì, thì con trả lời cái đó, không được nói lung tung khiến phụ hoàng nổi giận.” Thường thị hoàng hậu dặn hoàng nhi:“Nếu không biết, thì hãy nói với phụ hoàng rằng con sẽ cố gắng học hỏi, để sau này phụ hoàng hỏi lại, nhất định con sẽ trả lời được.” Long Tiêu gật đầu, kỳ thật những lời này ngày nào mẫu hậu cũng nói với nó, nhưng khi đứng trước phụ hoàng, thì chẳng lần nào có tác dụng. “Nào, mẫu hậu đưa con ra ngoài.” Thường thị hoàng hậu thầm lo lắng, nhưng lại không dám để Long Tiêu nhìn ra, trên mặt vẫn mang theo vẻ tươi cười. Long Tiêu bị Thường thị hoàng hậu nắm tay dẫn ra khỏi điện Phượng Nghi. Ngoài điện Phượng Nghi, các thái giám ở điện Trường Minh đang chờ Long Tiêu. “Mẫu hậu, người nhớ chờ hài nhi trở về.” Đi được mấy bước, Long Tiêu đáng thương quay lại nói với Thường thị hoàng hậu. “Biết rồi.” Thường thị hoàng hậu cười nói:“Con phải trả lời được câu hỏi của phụ hoàng đấy.” “Đi!” Đại thái giám hô. Long Tiêu đi về phía điện Trường Minh, đi một lúc còn quay đầu nhìn Thường thị hoàng hậu đứng trước cửa điện Phượng Nghi. Thường thị hoàng hậu biết, Long Tiêu như vậy, nếu truyền đến tai Long Huyền, thì chắc chắn nó sẽ biến thành một kẻ vô dụng. Phải nhẫn tâm, đúng lúc Long Tiêu chăm chú nhìn, Thường thị hoàng hậu lại xoay người bước vào điện Phượng Nghi, sai người đóng cửa điện. Long Tiêu thấy cửa điện Phượng Nghi đóng lại, bản thân chẳng còn gì để trông cậy nữa, đành mang theo khuôn mặt nhỏ bé ủ rũ mà đi tiếp. Mỗi lần phải đi gặp phụ hoàng, nó đều rất hâm mộ hai tiểu đệ đệ, tuy rằng chúng không do mẫu hậu sinh ra, nhưng chúng không cần tới gặp phụ hoàng, giống như phụ hoàng chẳng bao giờ tới gặp hai đứa, như vậy thật tốt biết bao nhiêu! Vì sao nó không thể như vậy? Cữu cữu từng nói với nó, phụ hoàng nó không nhớ hai đệ đệ, chỉ có Long Tiêu là trưởng tử quý giá nhất nên phụ hoàng mới nhớ thôi. Hiện tại Long Tiêu cứ nhớ tới những lời này là lại muốn khóc, nó không cần phụ hoàng nhớ rõ nó mà!