Phất Y Đại Sư đợi Long Huyền trong giây lát, để Long Huyền nhìn thật kỹ tầng tầng lớp lớp xương trắng như tuyết này. “Đi thôi.” Lát sau, Long Huyền nói với Phất Y Đại Sư. Phất Y Đại Sư xốc tấm rèm làm bằng đầu lâu người lên,“Bệ hạ, mời.” Ông nói với Long Huyền. Nhìn thoáng qua những rèm che làm từ đầu lâu trẻ nhỏ, Long Huyền bước vào bên trong, khi bước qua những tấm rèm che ấy, Long Huyền không khỏi suy nghĩ, năm đó Đại Chu chiến tranh khai quốc, đến tột cùng đã dùng bao nhiêu máu để nhuộm thắm giang sơn? Những tấm rèm che này được làm bằng bao nhiêu hài cốt trẻ thơ? Bên trong cũng do xương trắng chất thành, nhưng bên trong này là những khai quốc công thần cùng chinh chiến thiên hạ với Khai Nguyên đại đế, và cả các binh tướng bình thường khác, tất cả đều là người đã chôn vùi tính mạng vì Đại Chu. Điện trong cùng, có một bàn thờ đá, trên đó đặt một thi cốt cao lớn, dưới hai ánh đèn chiếu rọi, hài cốt trở thành một màu xanh quái dị, khiến người khác không dám nhìn nhiều, sợ rằng sẽ mơ ác mộng. Long Huyền quỳ xuống, dập đầu trước thi hài khiến người ta khiếp sợ kia. Đây chính là Khai Nguyên đại đế của Long thị. Không riêng gì trong sử sách Đại Chu, mà lịch sử chư quốc đều viết, rằng Khai Nguyên đại đế của Đại Chu chết bệnh trong điện Trường Minh. Nếu không đích thân gặp, Long Huyền cũng sẽ không tin rằng hoàng lăng của Khai Nguyên đại đế lại là một ngôi mộ trống không, trước nay tổ tiên bọn họ sau khi chết đều được đưa vào linh đường đầy xương trắng này, theo dõi con cháu đời sau. Cũng chỉ khi tận mắt thấy bộ hài cốt kia, các đời quốc quân Đại Chu mới biết tổ tiên mình trúng kịch độc, sau đó bị người chém đầu mà chết. “Tình sát.” Phất Y Đại Sư đứng phía sau Long Huyền nói:“Bệ hạ phải nhớ kỹ, tuy Khai Nguyên đại đế là người như vậy, nhưng cũng không trốn nổi một chữ tình, cho nên người làm vua phải thật vô tình.” “Mỗi lần trẫm đến, ngươi đều nói lời này cho trẫm nghe.” Long Huyền đứng dậy lạnh nhạt nói:“Vậy trẫm hỏi lại ngươi một lần nữa, là tình sát, vậy hung thủ là ai?” Phất Y Đại Sư nói:“Sư phụ của bần tăng nói với bần tăng, phàm là khi đế quân đến, thì đều phải nói lời này, để nhắc nhở cho các bệ hạ biết, tình yêu sẽ đả thương người.” “Trẫm hỏi hung thủ là ai?” “Chắc là một nữ tử trong hậu cung, nếu không thì tân đế sau khi kế vị cũng sẽ không giết toàn bộ hậu cung.” “Chuyện xa xưa, trẫm biết chân tướng thì có thể làm gì cơ chứ?” Long Huyền hỏi Phất Y Đại Sư:“Chữ tình đả thương người, nhưng trên đời liệu ai có thể vô tình?” “Trước kia bệ hạ vẫn làm được đấy thôi.” Phất Y Đại Sư nói:“Vì sao bây giờ lại nói thế nhân không thể vô tình?” Long Huyền lạnh lùng nhìn Phất Y Đại Sư, nhấc chân bước qua thi hài Khai Nguyên đại đế, đi tới bức tường bằng xương trắng cuối cùng ở nơi đây, trên tường có một lỗ nhỏ hình chữ nhật, bày bài vị của tất cả con cháu Long thị, mặc dù không làm hoàng đế, nhưng chỉ cần là hoàng tử, khi chết đi đều có thể bày bài vị ở nơi đây. Phất Y Đại Sư soi đèn giúp Long Huyền, Long Huyền sớm đã biết đến phần đông các bài vị, hắn tìm đến bài vị của Hưng Võ hoàng đế, sau đó là đại ca Long Ngọc, sau đó nữa chính là La Duy. Long Huyền đưa tay vuốt ve bài vị La Duy, vốn trên bài vị khắc tên Long Duy, nhưng Long Huyền kiên trì muốn đổi thành La Duy. Nơi này là nơi linh hồn của các đế vương Long thị tìm về, Long Huyền sợ nếu La Duy không thể nhớ được cái tên Long Duy, thì sao có thể thấy đường về? Khi Long Huyền nhìn bài vị này, lớn tiếng hỏi Phất Y Đại Sư:“Vì sao chữ khắc trên đây vẫn là màu đen?! Rõ ràng ngươi đã nói, sau khi hồn về, chữ sẽ tự biến thành màu đỏ, vì sao chữ trên bài vị La Duy vẫn màu đen?!” Long Huyền nói, ánh mắt hắn bắt đầu trở nên đỏ sọng, hệt như màu chữ trên bài vị của phụ hoàng và hoàng huynh hắn. Phất Y Đại Sư chậm rãi nói:“Bần tăng đã nói với bệ hạ, Cẩm vương gia họ Long tên Duy, hai chữ La Duy này không phải tên của người. Bệ hạ lệnh bần tăng khắc hai chữ ấy, hồn phách Cẩm vương gia sẽ không trở về đâu.” “Y hận mình họ Long, sao có thể chấp nhận hai chữ Long Duy?” Long Huyền nói:“Quốc sư, ngươi hãy nói thật cho trẫm biết, có phải những chữ màu đỏ này là ngươi tự sơn màu vào? Chuyện hồn về vốn chỉ là truyền thuyết?!” Phàm là chuyện không thể nói, Phất Y Đại Sư sẽ không mở miệng. Long Huyền lại vuốt ve bài vị La Duy, đột nhiên hung hăng ném nó xuống đất. “A Di Đà Phật.” Phất Y Đại Sư niệm một tiếng Phật hiệu. “Hai năm, hồn y du đãng ở bên ngoài hai năm sao?!” Long Huyền nổi giận với Phất Y Đại Sư. Vẻ mặt Phất Y Đại Sư có chút bất đắc dĩ, nhưng đối mặt với lửa giận của Long Huyền, ngược lại ông lại chẳng có chút kích động nào. “Ngươi nói cho trẫm biết, La Duy đang ở nơi nào?” Long Huyền đột nhiên dịu giọng hỏi Phất Y Đại Sư:“Có thật là vì y chết ở Bắc Yến, nên mới không về được? Hay là Tư Mã Thanh Sa đã giam giữ linh hồn y?” “Bệ hạ luôn hỏi bần tăng về Cẩm vương.” Phất Y Đại Sư trả lời:“Cho dù hồn Cẩm vương gia đã quay về, thì bệ hạ có thể làm gì đây? Bệ hạ là vua một nước, Cẩm vương đã là vong linh nơi Hoàng Tuyền, hai người âm dương cách biệt. Đây là hậu quả tự bệ hạ gây ra, nay ngài tới đây để cầu nguyện điều gì?” “Ngươi nói trẫm đang bị báo ứng?” “Bần tăng không có ý này, chỉ là ván đã đóng thuyền, nhiều lời cũng vô ích.” Long Huyền nhìn bài vị trên mặt đất, ngẩn ngơ. Phất Y Đại Sư xoay người, nhặt bài vị lên, lau đi tro bụi dính trên đó: “Bệ hạ nói Cẩm vương gia hận họ Long, vậy thì y sẽ vĩnh viên không tới linh đường xương trắng của Long thị.” “Vậy y sẽ tới nơi nào?” “Bần tăng không biết.” “Ngươi cũng không biết, vậy thì trên đời này, trẫm còn có thể hỏi ai?” “Vạn vật trên thế gian đều có duyên phận của mình. Bần tăng đã nói với bên hạ, phải phá bỏ chấp niệm, ngài cố chấp muốn biết nơi Cẩm vương gia trở về như vậy, là vì muốn biết kiếp sau của y sao? Biết thì sao chứ? Nếu y tái thế làm người, cho dù tướng mạo vẫn hệt như kiếp trước, nhưng sẽ chẳng có quan hệ gì với bệ hạ cả.” “Trẫm đã có giang sơn trong tay…” Long Huyền thất thần:“Chỉ cần tìm được y, thì cho dù là y đầu thai, trẫm cũng sẽ đối xử với y thật tốt, hiện tại trẫm có thể cho y bất cứ thứ gì, ngay cả việc cho y cùng cai quản giang sơn.” Tiếng vang quẩn quanh trong linh đường xương trắng, rõ ràng chỉ là gió thổi qua mặt đất, thổi tới lỗ rỗng trong những bộ xương, nhưng lại tựa như tiếng rống giận dữ của thiên quân vạn mã. Phất Y Đại Sư lạnh nhạt:“Bệ hạ, giang sơn vô cùng trọng yếu, chỉ người mang thiên mệnh mới có được, chuyện cai quản giang sơn cùng người khác, ngài không nên nhắc lại, sẽ khiến linh hồn các tiên đế bất an.” “Trẫm lo chuyện người đã chết làm gì?” Khi Long Huyền mới bước vào nơi đây, hắn từng có chút sợ hãi, nhưng giờ phút này đã đầy mặt lãnh ngạo:“Quốc sư, ngươi đừng nói chuyện thiên mệnh với trẫm nữa, nếu trẫm tin vào cái gọi là thiên mệnh kia, thì trẫm đã không thể có được ngai vàng rồi!” Phất Y Đại Sư đặt bài vị La Duy về chỗ cũ. “Còn có một khả năng nữa.” Long Huyền nhìn những chữ đen trên bài vị, buồn bã nói:“La Duy vốn chưa chết, cho nên hồn y không thể trở về.” Tay Phất Y Đại Sư cứng lại.