Long Huyền về nơi ở của mình, vừa đến trước điện Khuynh Văn đã thấy cung nhân hầu hạ Thường thị đứng trước cửa lớn, khua tay múa chân nói cái gì đó với Phúc Vận. Long Huyền cảm thấy thật phiền lòng, nói với tùy thị phía sau:“Các ngươi về trước đi, ta đi dạo một chút rồi về.” Đám tùy thị cúi đầu rồi dạt sang một bên. Long Huyền lướt qua cửa lớn điện Khuynh Văn. “Vương phi không thoải mái, thì đã có thái y rồi.” Trước cửa lớn, Phúc Vận nói cạn cả nước bọt với cung nhân này:“Điện hạ tới điện Trường Minh, ngươi có nói nữa với ta cũng vô dụng. Vương phi muốn gặp điện hạ, thì cũng phải chờ điện hạ trở về chứ?” Phúc Vận thấy người đi theo Long Huyền ra ngoài đã trở lại, dõi mắt ra xa, thấy bóng lưng Long Huyền, liền chỉ vào tấm lưng kia mà nói với cung nhân:“Điện hạ ở đằng kia kìa, ngươi tự đi nói với điện hạ đi, ta không ngăn cản đâu.” Cung nhân này dám càn quấy Phúc Vận, nhưng nhìn thấy Long Huyền, một bước cũng không dám tiến lên. Long Huyền bất tri bất giác bước tới cầu Mộng Hồi, lại một mùa hè nữa qua đi, hoa sen trong hồ bắt đầu khô héo, không còn đẹp như xưa nữa. Long Huyền đứng trên cầu, gió lạnh thổi vào mặt, khiến hắn cảm nhận được khí lạnh của mùa thu. Bắc Yến lúc này hẳn là lạnh hơn Đại Chu nhiều lắm, Long Huyền lại nghĩ, không biết một người sợ lạnh như La Duy sẽ trải qua mùa đông như thế nào đây? Nửa nén hương sau, Phúc Vận dẫn theo một thị vệ tới. “Điện hạ.” Thị vệ lên cầu, liền quỳ xuống trước Long Huyền. Phúc Vận dẫn người tới rồi, liền đi lại xung quanh, coi như là giúp chủ tử canh chừng. “Hiện tại đã cảm thấy Chu Trữ Văn thật ngu xuẩn hay chưa?” Long Huyền vươn tay nâng thị vệ dậy. Thị vệ đứng dậy nói:“Lão ta một lòng vì thái tử.” “Thái tử vô sự thì Chu gia mới vô sự.” Long Huyền nói:“Quyển sổ kia ngươi viết không tồi, đã biết sắp tới phải viết cái gì chưa?” “Tiểu nhân tuân lệnh điện hạ.” “Thái tử sẽ oán giận.” Long Huyền nói:“Nếu xét theo tính tình của đại ca ta, ta cũng có thể đoán được hắn sẽ oán giận những gì.” “Tiểu nhân hiểu.” Long Huyền gật đầu,“Ngươi là người thông minh, tiến cung làm thị vệ là uất ức cho ngươi rồi.” “Tiểu nhân không dám mơ ước xa vời.” Thị vệ cúi đầu nói. Long Huyền nâng cằm thị vệ, dưới ánh trăng, khuôn mặt thị về thanh tú dị thường,“Nếu ta đã đồng ý báo thù cho ngươi, thì nhất định sẽ làm được.” Thị vệ bị Long Huyền nhìn nhìn chằm chằm đến nỗi khuôn mặt đỏ bừng:“Tiểu nhân tin điện hạ.” “Thái tử nhất định sẽ ở lại Đông Cung tra nội gian, ngươi không có việc gì thì đừng ra ngoài tìm ta, phải cẩn thận.” Long Huyền buông tay ra, nhắc nhở thị vệ này. “Vâng.” Thị vệ đáp. “Đi thôi.” Long Huyền nhẹ giọng nói:“Có chuyện gì ta sẽ tới tìm ngươi.” Thị vệ xoay người, bước chân vội vàng lẩn khuất trong bóng tối. Ngón tay Long Huyền gõ gõ trên lan can cầu, người của hắn trong Đông Cung đâu chỉ có mình thị vệ nho nhỏ này, chỉ là hiện tại thì y hữu dụng nhất, càng khiến Long Huyền vừa lòng là, tiểu thị vệ này còn có thù với Chu Trữ Văn. Đại tộc xâm chiếm ruộng đất, bức tử nhiều người là chuyện thường ngày ở Đại Chu, tiểu thị vệ này cũng rơi vào trường hợp ấy. May mà sau khi cha mẹ chết, dòng họ nhận nuôi y, hơn nữa bản thân cũng biết nhẫn nhịn, tốn không ít bạc để được vào trong cung, làm loại thị vệ thấp nhất trong cung, rồi trở thành thị vệ điện Trường Minh, sau lại bị phái đến Đông Cung. Long Huyền mượn sức thị vệ này, chỉ bằng một lời hứa hẹn giúp y báo thù. Chu Trữ Văn không phải La Tri Thu, không giữ mình trong sạch, kết quả của những mối quan hệ rộng lớn ấy, là biết bao kẻ thù chẳng kể sang hèn. Long Huyền đứng trên cầu trong cơn gió lạnh, nhìn một hồ sen tàn úa, La Duy lại xuất hiện trong đầu Long Huyền, Chu Trữ Văn muốn mạng La Duy, người này thật đáng chết. Ngón tay Long Huyền không nhanh không chậm lướt qua lan can cầu, trước khi hắn có được thiên hạ, thì La Duy không thể trở về, nhưng hắn cũng sẽ không để ai hại đến tính mạng La Duy. Phúc Vận nhìn thấy Long Huyền xuống cầu, liền đi theo phía sau Long Huyền. “Tình kết tóc rất quan trọng hay sao?” Long Huyền đột nhiên hỏi Phúc Vận. Phúc Vận chớp mắt, nói:“Nên kính trọng thê tử kết tóc chứ.” Long Huyền nói:“Vậy sao?” Phúc Vận nói:“Nô tài chỉ là một thái giám, những chuyện này nô tài không hiểu rõ.” “Trên đời này thật sự có người chết vì tình sao…” Long Huyền thì thào. “Dạ?” “Ta không nói với ngươi.” Phúc Vận ngậm miệng, dạo này Long Huyền thường xuyên nói mấy câu mà gã chẳng hiểu gì cả, nhưng dù gã không hiểu cũng phải nghe, ai bảo gã chỉ là một nô tài cơ chứ? Long Huyền về tới điện Khuynh Văn, vừa mới vào cửa, hắn đã nhận được tin Chu Trữ Văn bị giam vào ngục. “Thái tử đâu?” Long Huyền lập tức hỏi đến Long Ngọc. “Thái tử bị cấm túc tại Đông Cung ạ.” Tiểu thái giám truyền tin trả lời:“Bệ hạ đã đổi hết thị vệ ở Đông Cung.” Long Huyền bước vào thư phòng. Phúc Vận thưởng cho tiểu thái giám:“Làm phiền tiểu công công, đây là phần thưởng của điện hạ nhà ta.” Tiểu thái giám cầm tiền thưởng, vui sướng hài lòng rời đi. Phúc Vận tiễn tiểu thái giám ra khỏi cửa lớn, rồi mới trở về gặp Long Huyền. “Ngươi phái người ra cửa cung quan sát…” Sau khi Phúc Vận vào phòng, Long Huyền mới nói:“Xem La Tướng có tiến cung hay không.” Phúc Vận vâng lệnh rồi vội vàng chạy đi. Long Huyền mở công văn trên bàn, mặc kệ đêm nay xảy ra chuyện gì, hắn cũng phải phê xong đống công văn này. Long Ngọc nói đúng một câu, bọn họ là hoàng tử nhưng cũng là thần tử, sinh tử vinh nhục, tất cả đều phụ thuộc vào ý Hưng Võ đế. Long Huyền không mong được Hưng Võ đế sủng ái, vì dù hắn có mong cũng chẳng được. Nhưng nhất định hắn phải đạt được sự tín nhiệm, khi Liễu Song Sĩ còn sống, quyền lực trong tay hắn còn không bằng hiện nay. Long Huyền cũng bởi vậy mà nhận ra một chuyện, rằng quyền thế của mọi người đều là phụ hoàng ban cho, không có mẫu tộc chống lưng không phải đường cùng, mất thánh sủng mới là vĩnh viễn không thấy ánh mặt trời. Trong cung, suốt một đêm dài, các chủ tử không thể ngủ yên. Hừng đông, Phúc Vận bước vào nói với Long Huyền đang phê tấu chương suốt cả đêm:“Điện hạ, La Tướng đêm qua không vào cung.” “Điện Phượng Nghi cũng không có ai ra ngoài?” Long Huyền hỏi. Phúc Vận nói:“Đêm qua, Thượng Hỉ của điện Phượng Nghi ra khỏi cung, một lúc sau thì trở lại.” Hay lắm, Long Huyền thổi tắt ánh đèn trên bàn. Thái tử gặp chuyện không may, hoàng hậu xin sự giúp đỡ, nhưng La Tri Thu lại không vào cung, chẳng lẽ La gia muốn dứt ra sao? Hay là bọn họ đã nhận ra, thái tử không phải một cây đại thụ có thể dựa vào? Long Huyền đặt mình vào vị trí của La Tri Thu mà suy nghĩ, dưới tình hình hiện nay, thì không có khả năng tách ra mà lại được toàn thây, vậy tức là La gia muốn đặt cược vào La Duy? “Điện hạ?” Phúc Vận thấy Long Huyền ngồi nhìn đống công văn đã rất lâu. “Tới điện Trường Minh hỏi một chút, xem phụ hoàng ta hôm nay có vào triều không.” Long Huyền nói. Phúc Vận lại chạy ra ngoài. “La Duy…” Long Huyền gọi tên La Duy, hành động của La Tri Thu khiến hắn bắt đầu lo lắng chuyện La Duy trở về. Long Huyền tiện tay đặt bút viết một phong thư, hướng ra phía ngoài gọi:“Người đâu.” Một thị vệ bên cạnh Long Huyền đi đến. “Gửi thư này ra ngoài cung.” Long Huyền tự tay dán kín phong thư, nói với thị vệ này:“Thư này phải gửi đến thành Hạ Phương thật nhanh, mới có thể lo liệu chuyện cần làm.” Thị vệ mang thư rời khỏi đây không lâu, Phúc Vận đã trở về từ điện Trường Minh, hồi bẩm Long Huyền:“Hôm qua bệ hạ phát sốt, hôm nay không lâm triều.” Long Huyền hỏi:“Hiện tại có ai ở đó không?” “Khâu tướng và Lý hầu gia đã ở đó khá lâu.” “Phụ hoàng ta triệu vào?” “Là bọn họ nghe được tin tức, nên tiến cung thỉnh an.” “Các điện hạ không ở đấy sao?” “Tối hôm qua, bệ hạ mắng mỗi vị điện hạ một trận, hiện tại các vị điện hạ đều quỳ ngoài điện Trường Minh.” “La Tướng thì sao?” “Bệ hạ đã sai người tới gọi.” Long Huyền đứng dậy, một đêm không ngủ, trên mặt hắn có chút mệt mỏi, nhưng hắn cũng không muốn vác bộ dạng này tới gặp phụ hoàng. Triệu kiến La Tri Thu, Long Huyền nghĩ, xem ra thần tử phụ hoàng tín nhiệm nhất vẫn là La Tri Thu, cho nên sau khi ngã bệnh, người đầu tiên ngài triệu kiến là La Tri Thu. Về phần Khâu Triệt và Lý hầu, Long Huyền cũng hiểu tâm tư hai người, cửu hoàng tử và thập hoàng tử còn nhỏ, nếu Hoàng đế xảy ra chuyện gì, mưu đồ của bọn họ sẽ biến thành công dã tràng. “Điện hạ muốn tới điện Trường Minh?” Phúc Vận hỏi. “Ta cũng phải làm một đứa con hiếu thảo chứ.” Long Huyền đáp.