Tự phế? Bốn người trong điện nghe Hưng Võ đế nói vậy, đều ngây người hồi lâu không nói được lời nào. “Phụ hoàng.” Cuối cùng vẫn là Long Huyền lên tiếng, dập đầu trước Hưng Võ đế nói:“Đây là lỗi của Chu Trữ Văn, không liên quan đến thái tử điện hạ.” “Ngươi để nó tự nói xem, xem nó có liên quan gì không?!” Hưng Võ đế chỉ vào Long Ngọc, lớn tiếng nói. Long Ngọc quỳ không nói lời nào, cúi đầu, khiến người khác chẳng thể nào nhìn ra vẻ mặt của hắn. “Đại ca!” Long Huyền nôn nóng gọi Long Ngọc,“Huynh nói gì đi!” “Đến tận bây giờ mà ngươi vẫn còn muốn che chở cho Chu Trữ Văn?” Long Ngọc trầm mặc không nói, khiến Hưng Võ đế tức giận đến nỗi mặt đỏ gay. Long Huyền nói giúp Long Ngọc:“Phụ hoàng, Chu Trữ Văn là trưởng bối của đại ca, không thể nói xấu trưởng bối, âu cũng là chuyện thường tình, mong phụ hoàng thông cảm cho thái tử điện hạ.” Hưng Võ đế vỗ mạnh vào tay vịn giường, đột nhiên cảm thấy thất vọng vô cùng về Long Ngọc,“Trẫm thông cảm cho nó?” Hưng Võ đế bật cười nói:“Trẫm thông cảm cho nó, thì ai thông cảm cho trẫm đây? Vì cái gì phải đuổi Duy nhi đi chứ?” “Phụ hoàng, nhi thần nguyện đi Bắc Yến thay lục đệ.” Long Huyền lập tức nói:“Nếu Tư Mã Thanh Sa không đồng ý, thì nhi thần nguyện mang binh đánh với hắn một phen! Lúc này phương nam đã yên bình, lục đệ thân là hoàng tử Đại Chu, không có lý do gì để ở lại Bắc Yến!” “Bệ hạ.” Ngoài điện, thái giám lớn tiếng bẩm:“La Tướng cầu kiến.” “Các ngươi lui xuống hết đi.” Hưng Võ đế nghe nói La Tri Thu đến, liền phất tay để bốn người trong điện lui ra. Long Huyền vươn tay dìu Long Ngọc. “Ngươi hãy về Đông Cung, không có ý chỉ của trẫm thì không được phép ra ngoài!” Hưng Võ đế nhìn Long Ngọc, lại nói thêm một câu. La Tri Thu bước vào, nhìn thấy Long Ngọc và Long Huyền quỳ gối, liền dừng lại. “La Tướng đến à?” Hưng Võ đế hỏi La Tri Thu:“Lại xảy ra chuyện gì?” “Nhi thần cáo lui.” Long Huyền kéo Long Ngọc hành lễ trước Hưng Võ đế. Hưng Võ đế chỉ gật đầu với Long Huyền một cái, nhưng không hề liếc mắt nhìn Long Ngọc. “Bệ hạ, sao thế ạ?” La Tri Thu tiến đến hỏi. “Một đứa con bất hiếu mà thôi.” Hưng Võ đế hừ lạnh nói. La Tri Thu nhìn dáng vẻ Long Ngọc và Long Huyền, biết người vừa bị mắng là Long Ngọc. “Nói đi, ngươi tới gặp trẫm vì chuyện gì?” Hưng Võ đế giục La Tri Thu. La Tri Thu trình tấu chương trong tay lên Hưng Võ đế, nói:“Có chiến báo từ Đông Nam.” Long Huyền vốn đã dìu Long Ngọc lui ra ngoài điện, nghe được những lời này của La Tri Thu, bước chân dần chậm lại. Hiện tại, tình hình chiến sự Đông Nam không mấy ai trong triều đình biết cụ thể, Hưng Võ đế giữ kín không nói ra, cũng không ai dám hỏi thăm. “Vệ Lam này quả thực không tồi.” Hưng Võ đế nhìn chiến báo, nói một câu như vậy. Bước chân Long Huyền ngừng hẳn. “Long Huyền còn có việc gì sao?” Hưng Võ đế thấy Long Huyền đứng bất động, liền hỏi. “Không có ạ.” Long Huyền khom người trước Hưng Võ đế, rồi đỡ Long Ngọc bước nhanh ra ngoài. Hai hoàng tử vừa ra khỏi điện Trường Minh, đã thấy mấy điện tiền võ sĩ bị Triệu Phúc gọi vào. “Vì sao đại ca lại để Chu đại nhân nói mấy lời như thế?” Long Huyền ra đến ngoài điện liền hỏi Long Ngọc:“Huynh cũng nên biết hiện nay phụ hoàng rất kiêng nhắc đến chuyện của Vân Khởi. Rốt cuộc thì Chu Trữ Văn muốn làm cái gì? Lão ta muốn hại đại ca ư?” Long Ngọc khoát tay áo,“Không phải ta để ông ấy nói vậy.” “Vậy thì sao phụ hoàng lại trách tội đại ca?” “Quyển sổ kia cũng không phải của ta.” Long Ngọc đột nhiên nhìn Long Huyền cười cười, một nụ cười tự giễu châm chọc, dường như chẳng còn để ý đến cái gì nữa. “Không phải?” Long Huyền đầy vẻ khiếp sợ, hỏi:“Sao lúc ở trong điện huynh không giải thích với phụ hoàng? Người viết quyển sổ kia…” Long Huyền đè thấp giọng:“Huynh phải điều tra cho rõ ràng!” “Hiện tại ta nói cái gì, làm cái gì cũng đều sai.” Long Ngọc đi vào trong viện, không để ý các thị vệ cung nhân hành lễ với mình,“Cho dù ta nói, thì phụ hoàng có tin ta hay không?” “Huynh…” Long Huyền đuổi theo Long Ngọc, kéo Long Ngọc ra một góc:“Huynh thật sự vì Chu Trữ Văn mà hủy hoại bản thân sao? Lão ta chẳng qua chỉ là một thần tử! Đại ca, nữ nhân của huynh cũng chỉ là một thái tử phi mà? Phụ hoàng đã không tha cho Chu gia, huynh còn muốn bị Chu gia liên lụy cho tới khi nào?” “Là Chu gia bị ta làm liên lụy chứ?” Long Ngọc thấp giọng nói. “Cái gì?” “Nếu Tiểu Duy trở về, nó sẽ là thái tử, ta cũng chẳng nói thêm được gì.” Long Ngọc nói:“Ý của phụ hoàng vốn là như thế.” Long Huyền vội hỏi:“Phụ hoàng chỉ tức giận mới nói thế thôi, huynh đừng tin là thật. Phụ hoàng nói sẽ lập Vân Khởi làm thái tử khi nào chứ? Ngôi vị thái tử là chuyện liên quan đến cả quốc gia, không phải chỉ nói một câu là xong! Ngày mai đại ca hãy đến xin lỗi phụ hoàng, hãy bỏ Chu gia đi, họ chỉ gây vướng víu thôi.” Long Ngọc vẫn cười:“Huyền, ngươi nghĩ rằng chúng ta là cái gì?” Long Huyền nói:“Là cái gì? Chúng ta là hoàng tử, còn có thể là cái gì?” Long Ngọc nói:“Hoàng tử thì sao? Không phải cũng là thần tử hay sao? Sinh tử vinh nhục của chúng ta cũng hệt như các thần tử, tất cả đều phụ thuộc vào ý niệm của phụ hoàng. Ngươi chờ đi, xem sau khi Tiểu Duy về Chu, phụ hoàng sẽ bù đắp cho nó như thế nào.” Mấy điện tiền võ sĩ bị Triệu Phúc gọi vào đã ra khỏi điện, lập tức tới trước mặt Long Ngọc và Long Huyền. Tên thủ lĩnh nói:“Thái tử điện hạ, tiểu nhân phụng ý chỉ bệ hạ đưa ngài về Đông Cung.” “Các ngươi!” Long Huyền lớn tiếng. “Được rồi.” Long Ngọc kéo Long Huyền,“Ý chỉ của phụ hoàng đã như thế, ta tuân chỉ là được mà.” “Đại ca!” “Huyền.” Long Ngọc đi ra ngoài vài bước, lại dừng lại, quay đầu nhìn Long Huyền nói:“Ta khác ngươi, ta nhất định phải che chở cho thê tử kết tóc. Có đôi khi ta cũng hâm mộ ngươi, người vô tình sống trên đời sẽ thoải mái hơn nhất nhiều.” “Đệ là kẻ vô tình?” Long Huyền hỏi:“Sao đệ lại là kẻ vô tình cơ chứ?” Long Ngọc nhìn Long Huyền cười lắc đầu, mấy điện tiền võ sĩ đi theo sau. Sau khi Long Ngọc đi, vẻ lạnh lùng trên khuôn mặt Long Huyền mới dần khôi phục. Người vô tình? Hắn nghĩ đến lời Long Ngọc, khóe miệng treo lên một nụ cười châm biếm, nếu nhớ tình kết tóc cùng Chu thị, vậy thì cứ vạn kiếp bất phục đi. “Nhị điện hạ.” La Tri Thu từ trong điện đi ra, thấy Long Huyền đứng trong bóng tối, liền gọi Long Huyền một tiếng. “La Tướng bẩm báo xong rồi?” Long Huyền thu hồi nụ cười châm biếm trên khóe miệng, xoay người lại đáp. “Vâng.” La Tri Thu nói,“Sao điện hạ còn chưa về?” “Vừa mới nói chuyện với thái tử điện hạ, ta đang định trở về.” Long Huyền nói, hắn thấy khi La Tri Thu nghe được bốn chữ thái tử điện hạ, thì thậm chí còn chẳng thèm phản ứng, liền nói:“Ta còn tưởng rằng La Tướng sẽ nói đỡ cho đại ca vài câu, không ngờ người đứng trước mặt huynh đệ ta lại là các điện tiền võ sĩ.” “Có một số việc, kẻ làm thần tử đành bất lực.” La Tri Thu nói:“Lão thần còn có việc, xin đi trước.” Long Huyền đưa tay ý bảo cứ tự nhiên. La Tri Thu ra ngoài, có tiểu thái giám chạy đến cầm đèn soi đường cho ông. “Chờ một chút.” Long Huyền gọi La Tri Thu, đến gần hỏi:“Ta vừa mới nghe phụ hoàng khen Vệ Lam, tướng gia, Vệ Lam lập chiến công sao?” “Vệ Lam nay đã là chỉ huy quân tiên phong.” La Tri Thu nói:“Chiến công cũng lập được một ít.” Long Huyền chắp tay sau lưng, trong lòng không thích, nhưng vẫn nói:“Thì ra trước kia ta đã xem thường hắn, Vân Khởi nghe thế nhất định sẽ rất vui.” “Đúng vậy.” Nhớ tới La Duy, La Tri Thu chợt thở dài, hành lễ với Long Huyền, rời khỏi. Long Huyền quay người đi tới chỗ Ngụy thái y, hỏi về bệnh tình Hưng Võ đế, cũng không hỏi kỹ, chỉ hỏi tình hình tốt hay xấu. Không lâu sau, Long Hành và các hoàng tử cũng đến điện Trường Minh. Long Huyền không vào điện cùng các đệ đệ, nghe nói thái tử bị cấm túc, mấy người này bắt đầu không chờ nổi nữa.