Trọng Sinh Chi Nghiệt Nô Ngược Bạo Quân
Chương 264
La Duy vươn tay muốn đoạt lại ngọc Uyên Ương trong tay Tư Mã Thanh Sa, dù mất cái gì, y cũng không muốn mất thứ này.
Tư Mã Thanh Sa nắm tay lại, ngăn bàn tay La Duy. La Duy giấu nửa miếng ngọc Uyên Ương này ở túi áo trong, có thể thấy nó quan trọng với La Duy đến nhường nào.“Nửa kia của thứ này ở đâu?” Tư Mã Thanh Sa hỏi La Duy.
La Duy quan sát thần tình Tư Mã Thanh Sa, khí định thần nhàn, không giống bộ dáng phát cuồng, cân nhắc một hồi mới mở miệng nói:“Ta không biết, đây là nương ta để lại cho ta, ngươi trả nó cho ta đi.”
“Nương ngươi?” Tư Mã Thanh Sa không biết La Duy nói thật hay nói dối:“Vậy nửa kia ở trong tay phụ hoàng ngươi?”
La Duy nhỏ giọng nói:“Ta không biết.”
“Phụ hoàng ngươi không nói với ngươi?” Tư Mã Thanh Sa nói:“Đại danh của mẫu thân ngươi, ngay cả trẫm cũng từng nghe, đệ nhất mỹ nhân Đại Chu, quốc sắc thiên hương.”
“Ta… ta chưa từng nhìn thấy người.”
“Triều đình Đại Chu triều đối đãi với ngươi có chỗ nào tốt chứ?” Tư Mã Thanh Sa ném ngọc Uyên Ương vào người La Duy,“Ngươi nghĩ lại đi, trung thành và tận tâm như vậy, đáng giá sao?”
La Duy gắt gao giữ chặt ngọc Uyên Ương trong tay, cứ như sợ Tư Mã Thanh Sa lại lấy đi mất.
“Nói đi!” Tư Mã Thanh Sa nâng cằm La Duy lên,“Hiện tại đã hối hận chưa?”
“Ta là con dân Đại Chu.” La Duy nói:“Từ nhỏ đã vậy, bệ hạ, ta không thể lựa chọn.”
Tư Mã Thanh Sa lại thay đổi sắc mặt.
La Duy bộ dáng vô lực, nói:“Bệ hạ, hạ nhục ta ngươi cũng đã làm, nếu vẫn không đủ, hãy nhốt ta vào ngục là được rồi. La Duy không phải kẻ không biết tốt xấu, ta biết bệ hạ hận ta, người Bắc Yến đều hận ta, ta không nên ở lại hoàng cung này, ngươi để ta ra khỏi cung đi.”
Tư Mã Thanh Sa nhìn La Duy sững sờ, La Duy chưa từng ăn nói khép nép như vậy trước mặt hắn, lòng hắn bỗng nhiên mềm nhũn.
“Ta bị như vậy coi như là gặp báo ứng.” La Duy tiếp tục cầu xin Tư Mã Thanh Sa:“Ngươi hãy buông tha ta đi.”
“Giả vờ đáng thương!” Tư Mã Thanh Sa bạt tai La Duy một cái thật mạnh, hắn đã bị La Duy lừa đến phát sợ. Tư Mã Thanh Sa không tin La Duy sẽ dễ dàng chịu thua như thế, người này tâm cơ quá sâu, những lời y nói không thể tin được.
La Duy nhận cái tát của Tư Mã Thanh Sa, khóe miệng nhất thời chảy máu.
Tư Mã Thanh Sa nghĩ mình lại bị La Duy lừa, nên vừa mới mềm lòng, lại trở nên cáu giận, ánh mắt nhìn La Duy không được tự nhiên. Chộp lại ngọc Uyên Ương trong tay La Duy,“Cái này thật sự là của mẫu thân cho ngươi?” Hắn lớn tiếng hỏi.
La Duy thật sự không hiểu, Tư Mã Thanh Sa muốn dây dưa làm rõ thật giả chuyện này với y làm gì.
Tư Mã Thanh Sa thấy La Duy không nói lời nào, trong lòng càng thêm khẳng định, y đã nói dối đây là di vật của mẫu thân. Ngọc Uyên Ương bị Tư Mã Thanh Sa nện trên mặt đất.
“Đừng!” La Duy nghe tiếng ngọc Uyên Ương rơi trên mặt đất, phát ra một tiếng giòn vang, giãy dụa bật dậy, đưa tay đỡ lấy.
Bên cạnh Tư Mã Thanh Sa trống không.
La Duy không có gì chống đỡ, lập tức ngã nhào xuống đất, nhưng cũng đủ để tay y chạm được vào miếng ngọc Uyên Ương.
Chân Tư Mã Thanh Sa đạp lên tay La Duy,“Đây thật sự là di vật của mẫu thân ngươi?”
“Phải!” La Duy nói, tay y bị Tư Mã Thanh Sa đạp lên, không thể động đậy.
“Thật chứ?” Tư Mã Thanh Sa tăng thêm lực dưới chân.
“Thật!” La Duy chỉ sợ Tư Mã Thanh Sa đạp hỏng ngọc Uyên Ương, đối với đau đớn trên tay, y vẫn còn có thể chịu đựng, nhìn Tư Mã Thanh Sa cam đoan:“Là thật, ta sẽ không lấy mẫu thân ra để nói dối!”
Tư Mã Thanh Sa bất động, lực dưới chân càng ngày càng lớn, lời La Duy nói phân không rõ thật giả, khiến lòng hắn tràn đầy phẫn hận.
Tay đứt ruột xót, chân Tư Mã Thanh Sa đạp lên một thời gian dài, La Duy bắt đầu không chịu nổi, y cảm thấy xương ngón tay như vỡ nát, cố chịu đựng mà cầu xin Tư Mã Thanh Sa:“Bệ hạ, ta nay đã là tù nhân của ngươi, ta không còn bản lĩnh hại ngươi nữa, lại càng không thể lừa ngươi, ta còn có thể lừa ngươi cái gì cơ chứ? Ngươi hãy buông tha cho ta đi!”
Tư Mã Thanh Sa nhấc chân, bước sang một bên, hắn vốn đưa tay định đỡ La Duy đứng lên, nhưng khi tay vừa chạm vào y, lại rụt về, xoay người bước đi. Người này là kẻ thù, toàn Bắc Yến đang nhìn xem hắn sẽ trừng trị y như thế nào, hắn không thể đối xử tốt với người này.
Lão Vương thái giám chờ Tư Mã Thanh Sa rời khỏi đây, bước đến, trong ánh nến mơ hồ, gã thấy La Duy quỳ rạp trên mặt đất. Đến gần hơn vài bước, gã hoảng sợ khi thấy tay phải La Duy da thịt tuột hết ra ngoài. Gã canh giữ bên ngoài nửa ngày, nhưng lúc nãy mới có tiếng động truyền ra, chỉ trong chốc lát ấy, y đã bị vạn tuế gia làm bị thương thành thế này ư?
Nền đất rất lạnh, La Duy bị đau lại bị lạnh, nhìn thấy lão Vương thái giám đứng trước mặt mình, nhân tiện nói:“Ngươi đỡ ta được không, ta không đứng lên được.”
“Vương gia cũng là người xuất thân cao quý.” Lão Vương thái giám xoay người, kéo La Duy khỏi mặt đất, đẩy lên giường,“Thân kiều nhục quý (thân thể mềm mại, da thịt quý báu), ngài hãy nghĩ cho bản thân mình, đừng suốt ngày chọc giận bệ hạ.”
La Duy xoa xoa khóe miệng dính máu, muốn đắp chăn, thì hạ thân lại cảm thấy ẩm ướt.
Lão Vương thái giám đương nhiên cũng thấy máu ở hạ thân La Duy, kéo chăn đắp lên người La Duy:“Vương gia cố chịu đựng, nô tài đi gọi thái y cho ngài.”
Cung thất không người, La Duy xòe tay, nhìn ngọc Uyên Ương trong tay. Ngọc thạch Tuyên Châu tương đối cứng, ngọc Uyên Ương này bị Tư Mã Thanh Sa ném, mà cũng chỉ có vài vết rạn. La Duy siết chặt ngọc Uyên Ương, trên tay đầy máu, mà máu ở hạ thân cũng rất nhanh nhiễm đỏ đệm chăn. Đau đớn, khuất nhục, ủy khuất, bất lực, phẫn hận, tất cả cảm giác dấy lên trong lòng, La Duy vùi đầu trong chăn, đem ngọc Uyên Ương dán lên ngực, bật khóc. Lần này, không có lồng ngực của Vệ Lam để y dựa vào, cũng không có Vệ Lam đến cho y ấm áp, La Duy tuyệt vọng, y muốn rời khỏi nơi này, y nhớ Vệ Lam.
Thái y tới rất nhanh, nghe nói La Duy lại bị thương, thái y thực khẩn trương, sợ lần này La Duy lại tăng thêm thương tích, thì thần tiên cũng không cứu nổi. Khi thái y đến, La Duy không thấy động tĩnh, thái y cuống quít xốc chăn lên xem, y đã mê man, trên mặt vẫn còn vệt nước mắt kéo dài.
“Y không có việc gì chứ?” Lão Vương thái giám nhìn đệm chăn máu chảy đầm đìa, có chút sợ sệt, nếu La Duy chết, gã cũng không yên ổn.
“Không phải ta đã nói trong phòng phải thật ấm áp sao?” Thái y sờ sờ đệm chăn lạnh ngắt, mắng lão Vương thái giám:“Ngươi thật sự muốn để y chết sao?”
Lão Vương thái giám nhìn La Duy, nhỏ giọng giải thích:“Y như vậy, thì khác gì đã chết!”
Thái y thở dài, nói:“Ngươi cho rằng y muốn sống chắc?”
Lão Vương thái giám dậm chân:“Nô tài đi lấy nước ấm.”
Thái y nói:“Đổi tất cả những thứ trên giường, ngươi mang thêm vài chậu than tới nữa.”
Lão Vương thái giám tự nhận xúi quẩy mà đi ra ngoài, gã tuyệt đối không muốn hầu hạ Cẩm vương Đại Chu, toàn Bắc Yến phỏng chừng cũng chẳng có ai thích Cẩm vương này, chỉ có thái giám già xúi quẩy như gã mới bị phái tới hầu hạ tội nhân, chưa nói cả ngày phải lo lắng đề phòng, mà còn chẳng có ích lợi gì nữa.
Thái y lấy một cái khăn nhét vào miệng La Duy, sợ La Duy trong mê man sẽ cắn phải đầu lưỡi. Lão cẩn thận dò xét hạ thân La Duy, chỉ là vết thương cũ nứt ra, không có ô dịch, thái y thế này mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, xem ra lần này vạn tuế gia không cường bạo y, vết thương không nguy hiểm tính mạng, ít nhất chỗ sâu không có việc gì, vết thương bên ngoài thì dễ xử lý thôi.
“Lam…” Trong mê man, La Duy thốt lên một tiếng, vết thương ở hạ thân bị thái y đụng vào, bị đau, một hàng nước mắt lại rơi xuống.
Truyện khác cùng thể loại
12 chương
7 chương
60 chương
7 chương
30 chương
122 chương