Trọng Sinh Chi Nghiệt Nô Ngược Bạo Quân
Chương 263
Khi La Duy tỉnh lại, đã là năm ngày sau.
“Người tỉnh rồi?” Một lão thái giám tóc bạc trắng canh giữ bên giường La Duy, thấy La Duy rốt cục cũng mở mắt, tiến lại gần hỏi La Duy một câu.
La Duy vừa cử động, một trận đau nhức khó nói thành lời từ hạ thân truyền đến, khiến y suýt nữa lại hôn mê.
“Người đừng cử động.” Lão thái giám nói:“Phía dưới của người nứt rất nặng, cử động sẽ lại nứt ra đấy.”
La Duy đầy mặt xấu hổ, khi vừa tỉnh lại, trong đầu trống trơn, cơn đau lúc này mới khiến y nhớ lại chuyện xảy ra ở suối nước nóng. Y quay đầu, nhìn nơi mình đang ở, hình như là một cung thất, cũng chạm trổ điêu khắc, chỉ là ngay đến mạng nhện cũng đóng bụi, cửa sổ cũ nát, không giống một nơi có người ở.
“Bệ hạ đưa người đến đây.” Lão thái giám dường như biết La Duy đang nhìn gì:“Người nằm chờ một chút, nô tài đi gọi thái y đến.”
Lão thái giám đi ra ngoài, cửa cũng không thèm đóng. Gió lạnh xộc thẳng vào, thổi tới chỗ La Duy, khiến y co rụt lại. La Duy há miệng ho khan, nhưng cứ ho một tiếng, hạ thân lại đau như bị khoan vào. Không dễ dàng chống đỡ qua trận đau đớn này, y đã đổ một thân mồ hôi lạnh. La Duy muốn nằm thẳng, nhưng lưng vừa đụng tới ván giường, một trận đau đớn lại truyền khắp toàn thân. La Duy không biết rằng, vì bị Tư Mã Thanh Sa đè trên vách đá mà cọ xát, nên lưng y không còn một mảnh da nào lành lặn.
Một thái y cùng lão thái giám đi đến, lão đứng trước giường nhìn La Duy, không hề che giấu sự khinh thường.“Thân mình còn đau không?” Lão hỏi La Duy.
La Duy trầm mặc không nói.
Thái y cũng không nói nhiều với La Duy, trực tiếp xốc chăn che trên người y lên.
La Duy thấy hạ thân chợt lạnh, tay đụng phải làn da sưng tấy, mới phát giác hạ thân mình không một mảnh vải.
Thấy La Duy muốn che, thái y trung niên lạnh nhạt nói:“Thương thế của ngài là do hạ quan trị, vương gia đừng che cái gì trước mặt hạ quan cả.”
Bởi vì tay thái y đụng phải vết thương, y kêu lên một tiếng, rồi im lặng.
“Mang nước ấm đến.” Thái y ra lệnh cho lão thái giám bên cạnh.
Lão thái giám có chút không bằng lòng, nhưng lời thái y nói gã không dám không nghe, quay đầu bước đi, lúc này mới nhớ đóng cửa phòng.
La Duy trừ làn da lưng nát bét, thì trước người lại không bị thương, chỉ có những vết xanh tím qua năm ngày vẫn không tan hết. Thái y nhìn thân thể thê thảm trước mắt, nhướng mày, lão cũng cảm thấy không đành lòng. Ngày ấy, Tư Mã Thanh Sa bước ra từ suối nước nóng, lão liền bị cung nhân gọi vào trong, vừa bước vào, đã bị mùi máu tươi làm cho suýt nôn ra. Đến khi lão nhìn thấy La Duy trên mặt đất, liền kêu lên thành tiếng, trong nháy mắt ấy lão cho rằng, y cả người xanh tím, hai chân mở rộng, hạ thân chỉ còn là một lỗ máu không sạch sẽ, quanh thân đều dính đầy máu loãng và nước, không có khả năng còn sống.
“Bệ hạ nói, nếu người này không sống được, ngươi cũng không cần sống tiếp.” Khi đó Tiền đại tổng quản đã nói như vậy.
Thái y vẫn còn may mắn, Cẩm vương Duy mới nhìn tưởng như yếu ớt, nhưng không ngờ vẫn có thể chịu đựng. Sốt cao ba ngày, mê man năm ngày, khi tỉnh lại, thấy La Duy lúc này không sốt nữa, thái y mới xác định người này chưa chết được.
Lão thái giám mang một chậu nước ấm đến, hỏi thái y:“Đại nhân, một chậu nước có đủ không?”
“Không đủ.” Thái y nói rồi giúp La Duy lau rửa.
Lão thái giám lại đi đun nước.
Thái y khinh thường thì vẫn khinh thường, nhưng động tác lại rất nhẹ, sợ làm đau La Duy. Khi giúp La Duy bắt mạch, vị ngự dụng thái y của Tư Mã Thanh Sa cũng phát hiện tâm mạch La Duy đã từng tổn thương, người này không thể chịu đau thêm nữa.
“Này…” La Duy đến lúc này mới thở nổi, mở miệng hỏi thái y:“Đây là nơi nào?”
Thái y nói:“Là hoàng cung Bắc Yến.”
La Duy hơi thở mong manh, nói:“Vậy ở đây? Là chỗ nào?”
“Đây là điện Ngưng Lộ.”
La Duy còn muốn hỏi tiếp, nhưng lại đau đến ngừng thở, tay gắt gao túm lấy vỏ gối, có như vậy mới không kêu lên thành tiếng.
Thái y giúp phân tán lực chú ý của La Duy:“Nơi này đã vài chục năm không có người ở, ngươi cũng không cần lo lắng sẽ có người đến quấy nhiễu ngươi. Bệ hạ hôm qua đã hạ chiếu thư, ngươi đột ngột phát bệnh, vì để tiện chăm sóc ngươi, nên mới giữ ở lại trong cung nghỉ ngơi.”
“Vậy những người đi theo ta, đại nhân có biết tình hình bọn họ không?” La Duy hỏi.
“Bọn họ ở dịch quán.” Thái y nói:“Ngươi không cần lo lắng cho bọn họ, bệ hạ sẽ không đối phó với hạ nhân.”
“Vậy hắn còn định làm gì ta?”
Thái y nghẹn lời, chuyện Tư Mã Thanh Sa cưỡng bức La Duy, trừ Tiền công công, lão thái giám bị phái đến hầu hạ La Duy, thì chỉ còn lão biết, việc này thái y chẳng có cách nào trả lời La Duy cả. Lão luôn luôn đi theo Tư Mã Thanh Sa, luôn luôn không phát giác Tư Mã Thanh Sa mê nam sắc, lần này lại đối với La Duy như vậy, có lẽ chỉ là đơn thuần muốn làm nhục La Duy, nhưng sau đó lại không tiếc thuốc quý, chỉ cầu có thể cứu sống La Duy. Thái y không biết vạn tuế gia muốn tiếp tục làm nhục y, hay là có tâm tư khác.
La Duy không có được đáp án, cũng không hỏi lại.
Thái y mất đi hứng thú nói chuyện, động tác nhanh hơn.
Đến khi thái y lau người cho La Duy xong, thay thuốc, La Duy đã đau đến ướt đẫm mồ hôi.
Thái y đành lệnh cho lão thái giám tiếp tục đi đun nước ấm, rồi ra cửa gọi thêm hai thái giám, giúp La Duy lau người một lần nữa, đổi lại đệm chăn, thay áo ngủ.
“Đại nhân vì kẻ này mà bận rộn thành như vậy…” Lão thái giám nhìn thái y nhỏ giọng oán giận:“Có cần thiết không? Bệ hạ chỉ nói y không chết là được mà.”
Thái y nói:“Nếu y lại bị cảm lạnh, nhất định sẽ mất mạng.”
Lão thái giám nói:“Nô tài thấy y đã đỡ nhiều, có thể mở miệng nói chuyện mà.”
Thái y trầm mặt nói:“Sao? Vương công công cũng học y thuật à? Từ khi nào thế?”
Bị thái y nói như vậy, lão thái giám mới không nói nữa.
Thái y cho La Duy uống thuốc xong, mới rời đi, trước khi đi lại dặn dò lão thái giám:“Nếu y xảy ra chuyện gì, thì lập tức tới tìm ta.”
Lão thái giám đồng ý, đưa thái y đi ra ngoài, khi trở về, thấy La Duy trên giường lại mê man.
La Duy ngủ đến tận buổi tối, khi mở mắt ra, liền thấy Tư Mã Thanh Sa ngồi ở bên cạnh giường.
“Ta đã nói sẽ không cho ngươi chết.” Tư Mã Thanh Sa thấy La Duy tỉnh, bình tĩnh nói.
La Duy giữ chặt chăn trên người, ánh mắt kinh hoảng nhìn Tư Mã Thanh Sa.
“Ngươi đừng nghĩ muốn chết.” Tư Mã Thanh Sa nở nụ cười, nói:“Ngươi là quan tòa của trận Chu Yến, nếu ngươi tự sát, ta sẽ lại phát binh, lúc này, Đại Chu vẫn còn đang trong thiên tai nhân họa nhỉ.”
La Duy không nhìn Tư Mã Thanh Sa, quay đầu, khẽ cụp mắt, dưới mi mắt thật dài xuất hiện một bóng râm.
Tư Mã Thanh Sa thấy La Duy như vậy, cỗ dục niệm trong lòng lại nổi lên, vì sao người này lại đẹp đến thế? Thần sắc mang bệnh, càng nhìn càng thương xót. Tư Mã Thanh Sa đưa tay vuốt ve khuôn mặt La Duy,“Nếu ngươi không phải kẻ thù của trẫm thì tốt biết bao nhiêu…” Hắn hỏi La Duy:“Vì sao ngươi lại cùng trẫm kết thù?”
La Duy vô lực tránh khỏi bàn tay Tư Mã Thanh Sa, y không muốn cùng Tư Mã Thanh Sa nói về tranh chấp giữa hai nước, mà có lẽ, Tư Mã Thanh Sa cũng chẳng muốn nghe những lời như vậy. La Duy chỉ hỏi Tư Mã Thanh Sa:“Quần áo ta hôm ấy đâu?”
Tư Mã Thanh Sa nói:“Ngươi muốn quần áo hôm ấy mặc trên người?”
La Duy khẽ gật đầu.
“Ngươi tìm thứ này sao?” Tư Mã Thanh Sa từ trong lòng lấy ra một vật, là một nửa miếng ngọc Uyên Ương.
Truyện khác cùng thể loại
12 chương
7 chương
60 chương
7 chương
30 chương
122 chương