Tần Gia Bảo đáp ứng sống chung với Tống Hi là một tháng sau đó. Nhà ở chung không lớn, 2 phòng ngủ 1 phòng khách, 1 phòng bếp, 1 nhà tắm cùng với sân thượng, Tống Hi ra tiền, còn nhà do Trần Gia Bảo chọn, ngay cả trang hoàng nội thất trong nhà tất cả đều do Tần Gia Bảo phụ trách, bố cục gian phòng thiên về ấm áp, toàn bộ căn phòng chìm trong sắc màu vàng nhạt, ấm áp thanh nhã, rất có vị đạo gia đình. Đối với bố cục như vậy, tất nhiên Tống Hi không hề có ý kiến, anh vốn là người yêu ai yêu cả đường đi lối về, anh yêu Tần Gia Bảo, đối với tất cả cử chỉ của người yêu cũng đều là thích đến cam tâm tình nguyện. Những năm gần đây, Tần Gia Bảo dưới sự giáo dục của Cố Thanh trở thành người rất chịu khó, cũng có chút khôn khéo, khuyết điểm duy nhất đại khái là tài nấu ăn vẫn cứ rối tinh rối mù, thế nhưng dạ dày của cậu hết lần này tới lần khác bị tài nghệ nấu ăn của Cố Thanh và mẹ Cố dưỡng thành điêu luyện, đối với cái ăn yêu cầu cực kỳ cao. Sau khi Tống Hi biết chuyện, liền chủ động nhận tất cả việc bếp núc về mình. Tài nấu ăn của Tống Hi tất nhiên không thể so với Cố Thanh, nhưng Tần Gia Bảo vẫn ăn đến vui vẻ, chỉ là sau khi cậu vào cao trung liền bắt đầu giảm béo, ăn uống cũng ít đi rất nhiều, mỗi lần chỉ ăn hai chén là đã ngừng đũa. Tống Hi tất nhiên không thể đồng ý, ở trong mắt anh – Tần Gia Bảo hiện tại rất gầy. “Cũng chỉ có anh nghĩ em như vậy, là do anh không thấy em trước đây, trên người toàn thịt với mỡ, nhìn không ra người a.” Tần Gia Bảo quyệt miệng tránh thoát miếng thịt kho tàu do Tống Hi đút tới. “Ăn thêm một chút nữa đi, em như vậy chỉ cần một trận gió thổi qua đều có thể đem em thổi bay đi, ngoan, đừng làm anh lo lắng.” Tống Hi tiếp tục đưa đũa tới, lên tiếng dụ dỗ. “Tống … anh Hi, em thực sự no rồi, bác sĩ đều khuyên không nên ăn nhiều.” Tần Gia Bảo lên tiếng lấy lòng, trong đầu nhớ tới chính mình trước đây – một thân trắng nõn gồm thịt với mỡ, cậu cũng không dám trở lại như trước. Thấy Tần Gia Bảo cố chấp như vậy, Tống Hi thở dài, buông đũa, múc cho cậu chén canh cá, nói: “Vậy uống chén canh đi, bổ thân thể. Còn có, đừng ghét bỏ thân thể mình, em trước đây trắng tròn mềm mịn, người khác không thương, anh thương là được.” Đây không phải là lần đầu tiên Tống Hi nói như vậy, thế nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn của Tần Gia Bảo vẫn ức chế không được nổi lên rặng mây đỏ, cậu thuận theo nhận lấy chén canh trong tay Tống Hi, không hề cực tuyệt, im lặng há chiếc miệng nhỏ nhắn ra uống hết chén canh. Tần Gia Bảo đối với sinh hoạt ở chung của hai người hiện nay rất thỏa mãn, bình thản nhưng hạnh phúc, thế nhưng ý nghĩ này sau khi bị cậu nhìn thấy một tin trên baidu liền sảnh sinh dị trạng. Baidu là nơi chia xẻ rất lưu hành cùng nhanh chóng, Tần Gia Bảo cũng không ngoại lệ thích ở trên đó tìm những chủ đề mình cảm thấy hứng thú, ngày hôm đó bạn học của cậu tag cậu tới một chủ đề trên baidu, nội dung là – ‘Tình ái không thể thiếu tình dục.’ Trong lòng Tần Gia Bảo nổi lên chút gợn sóng, bởi vì từ khi cậu sống chung với Tống Hi tới nay – ngoại trừ hôn môi với ôm ra, Tống Hi chưa từng hướng cậu đề cập tới việc tiếp xúc sâu hơn. Trong lòng có chuyện, Tần Gia Bảo không sao an tâm đi học được, cậu nói với chính mình không nên suy nghĩ nhiều, thế nhưng không dám xác định, thiên nhân với ác ma trong lòng không ngừng giao đấu, khiến cho cậu tâm loạn như ma. Tần Gia Bảo nhớ tới diễn đàn online, người nhiều lực sẽ lớn, cậu hẳn có thể tìm cho chính mình một đáp án. Tần Gia Bảo rất nhanh tại một diễn đàn ái tình đăng kí thành công, cậu post một chủ đề xin giúp đỡ, hỏi về câu nói được post trên baidu, rồi kể đơn giản về tình huống của cậu và Tống Hi. Lúc đầu người online trả lời không nhiều lắm, nhưng đại thể đều nói câu nói trên baidu là chính xác, đặt biệt là mấy người từng trải – bảo rằng kinh nghiệm của bản thân là nghiệm chứng hoàn mỹ cho lời nói này. Tần Gia Bảo đột nhiên nhớ tới anh Đại Hùng và cha, trong ấn tượng của cậu – mỗi lần cha nhìn thấy anh Đại Hùng tựa hồ mắt đều phát ra ánh sáng xanh, loại cảm giác này giống như hận không thể đem đối phương nuốt hết vào trong bụng; Thế nhưng Tống Hi không giống như vậy, trong mắt anh chỉ có ôn nhu, quan tâm, thương yêu, nhưng không có ‘đôi mắt phát xanh’. Lúc này đây, Tần Gia Bảo thật sự là luống cuống, cậu nhanh chóng gõ chữ hỏi thăm nên giải quyết thế nào, nhưng ngoài ý muốn phát hiện những tin trả lời phía dưới đã lệch khỏi quỹ đạo của chủ đề từ bao giờ, rất nhiều người bắt đầu phỏng đoán có lẽ cậu là gay, nguyên nhân là do Tần Gia Bảo dưới trạng thái khẩn trương trả lời reply liên tiếp ghi ‘bạn trai của tôi’, ‘đối với bạn là một nam sinh’ hàm nghĩa rất rõ ràng. Bạn trên mạng truy vấn khiến cho Tần Gia Bảo đau đầu nhức óc, cậu không dám tiếp tục reply xin giúp đỡ, chỉ có thể logout ra ngoài. Ngay lúc Tần Gia Bảo đứng ngồi không yên, thì có điện thoại, Tần Gia Bảo tiếp nhận cuộc gọi – là do Tống Hi gọi tới, anh nói – công ty có chuyện, tối nay có thể không về nhà, muốn Tần Gia Bảo ra ngoài ăn một mình, sau đó nhanh chóng cúp điện thoại. Bất an trong lòng vào giờ khắc này càng bành trướng, Tần Gia Bảo bức thiết muốn tìm người giúp đỡ một phen. Không thể là anh Đại Hùng và cha, chuyện mình cùng Tống Hi sống chung, cậu chưa nói với người nhà, cậu muốn tìm một cơ hội thích hợp hơn, nếu cứ tùy tiện nói cho bọn họ biết như vậy, sợ là phải ăn một trận giáo huấn. Tần Gia Bảo nghĩ tới Phương Tử Nhạc, nhưng nghĩ anh Tử Ca là người thành thật, sẽ không đưa ra được ý kiến gì, hơn nữa anh ta rất thân với anh Đại Hùng, lỡ xui rủi thì tin tức sẽ truyền tới tai anh Đại Hùng. Tần Gia Bảo nằm trên giường lật qua lật lại, rốt cục nghĩ tới một đối tượng vô cùng thích hợp, đó là sức hút của nhà Ngô Hạo – Lâm Tân Tần Gia Bảo cũng không quen thân với Lâm Tân, chỉ gặp qua vài lần, trong trí nhớ của cậu – Lâm Tân là một nam nhân cực kỳ xinh đẹp, giơ tay nhấc chân đều có một cổ mị hoặc nói không rõ được. Tần Gia Bảo tìm số điện thoại trong danh bạ di động, ấn nút gọi qua, trong ống nghe truyền tới một giọng nam thanh nhã nhẹ nhàng. “Xin chào, tôi là Lâm Tân.” “Anh Lâm Tân, em là Tần Gia Bảo, anh còn nhớ em không?” Lâm Tân xấp xỉ tuổi với Tần Lực Dương, nếu luận bối phận – Tần Gia Bảo phải kêu đối phương là chú, thế nhưng Lâm Tân không vui, nói – gọi như thế trông anh rất già, bắt cậu gọi bằng anh. “Cục cưng? Đương nhiên nhớ rồi, làm sao vậy, sao trễ thế này còn gọi cho anh? Ân … em mau lấy ra, cút ngay!” Hai câu phía sau, Lâm Tân nói rất nhỏ tiếng, nhưng vẫn bị Tần Gia Bảo nghe được. Tần Gia Bảo nhìn di động há mỏ sửng sốt, cậu thế nào lại cảm thấy câu nói kế tiếp rất quen thuộc, hình như đã từng nghe qua ở trong phòng của cha. Lúc này, Tần Gia Bảo đã bị tâm sự của mình làm cho rối loạn, nên cậu cũng không tiếp tục suy nghĩ nhiều về tiếng rên rỉ quyến rũ kia nữa, cậu lo lắng đem tình huống của mình nói cho Lâm Tân nghe, sau đó nói: “anh Lâm Tân, ba em với anh Đại Hùng đều không biết việc này, anh nhất định phải giúp em bảo mật .” “Uh, anh nhất định sẽ không mật báo.” “Anh Lâm Tân, em phải làm sao bây giờ?” Tần Gia Bảo nói đến đây, ủy khuất cùng bất an tích tụ cả ngày rốt cục cũng phát tiết ra được, trong thanh âm mang theo một tia nức nở “Em xác định anh Hi của em không phải ‘không có năng lực’ chứ?” Lâm Tân lên tiếng trêu ghẹo, cũng là vì phân tán lực chú ý của Tần Gia Bảo. “Anh Lâm Tân, anh, anh nói gì?” Tần Gia Bảo sợ đến mức trợn mắt há mồm, cậu chưa từng nghĩ tới – Tống Hi với thân hình cao lớn rắn chắc sẽ ‘không có năng lực’, nhưng tựa hồ đây là giải thích duy nhất, bằng không, sao Tống Hi lại không muốn cậu chứ? Tần Gia Bảo bị ý nghĩ của mình làm cho sợ hãi, cậu há miệng nhưng nói không ra lời. “Ngu ngốc, chỉ đùa em thôi, vậy mà cũng tin a.” Lâm Tân vừa nói như vậy xong, Tần Gia Bảo rốt cục cũng nuốt trở về được trái tim nằm ở cổ họng, thế nhưng bất an lại nhanh chóng trào lên, nếu phần cứng của Tống Hi vẫn có hiệu lực, anh lại không ôm mình có phải là do tâm lý không muốn không? Trái tim nhảy nhót của Tần Gia Bảo như muốn ngừng đập. “Anh Lâm Tân, Tống Hi không muốn cùng em là do anh ấy không thương em sao?” Lần này, Lâm Tân không có lập tức trả lời, một lát sau, anh mới nói: “Em đừng suy tưởng bậy bạ, anh nghĩ cậu ta có dự định khác.” Lâm Tân đại khái đoán ra được tâm tư của Tống Hi, chỉ là – đây dù sao cũng là chuyện của người khác, để chính đương sự tự nói ra sẽ tốt hơn. “Nhưng thật ra anh có một kế sách, em có muốn thử xem không?” Tần Gia Bảo vốn đang hoang mang lo sợ, vừa nghe Lâm Tân nói có biện pháp, tất nhiên là vui mừng khôn xiết, “Anh Lâm Tân, anh nói đi, chỉ cần có biện pháp, anh muốn em làm gì em cũng nguyện ý.” “Ha ha, nhóc con này, nói cứ như anh muốn em xuống địa ngục không bằng.” Lâm Tân vừa cười vừa nói, “Biện pháp rất đơn giản, cũng không cần em phải nhọc sức.” Chỉ cần em cống hiến ra hoa cúc là xong, nhưng Lâm Tân cũng không nói thẳng ra nửa câu sau, nghiệt căn của sói con còn đang ở trong cơ thể anh, nếu anh nói ra như thế, sợ mình là người đầu tiên khó giữ được hoa cúc nhỏ. “Anh Lâm tân, anh mau nói cho em biết đi.” “Vậy em đi lấy giấy bút đi, kế tiếp anh nói gì em đều phải ghi rõ lại, không được viết sai.” Cúp điện thoại, cầm tờ giấy trong tay, mặt Tần Gia Bảo triệt để đỏ bừng như trái táo, cậu không ngờ Lâm Tân sẽ bảo cậu dùng sắc quyến rũ Tống Hi, vừa nghĩ tới những lời Lâm Tân nói, suy nghĩ trong đầu Tần Gia Bảo đều bị lửa đốt cháy sạch. Khẽ cắn môi, Tần Gia Bảo đi tới phòng đọc sách, mở máy tính, tại cửa hàng tình thú do Lâm Tân đề cử mua một đống sản phẩm tình thú. Sau khi điền xong địa chỉ nhận hàng, Tần Gia Bảo gần như ‘thấy chết không sờn’ lập tức tắt máy tính. Một tuần sau. Bận rộn nguyên một tuần, vừa giải quyết xong chuyện của công ty, không để ý đến cái cổ nhức mỏi, Tống Hi trực tiếp lái xe về nhà, tâm nguyện lớn nhất của anh vào lúc này là có thể được nhìn thấy cục cưng của mình. Trong nhà một mảnh tối đen, Tống Hi mang theo nghi hoặc mở cửa nhà ra, rèm cửa bị kéo hết lại, ánh đèn ven đường chíu vào hiu hắt, nhưng vẫn tối tăm. Lẽ nào đang ngủ? Tống Hi lấy di động ra xem giờ, mới 9g. Trong lòng có chút thất vọng, nhưng anh vẫn thả chậm bước chân, mở đèn ở phòng tắm lên, rất sợ đánh thức người yêu đang ngủ say. “Ba…” Phòng khách lặng yên không tiếng động đột nhiên sáng đèn lên, dù Tống Hi gan lớn cũng không khỏi có chút giật mình thót tim. “Anh đã về a, có muốn đi tắm không?” Thanh âm của Tần Gia Bảo vang lên từ phía sau Tống Hi, câu hỏi rất bình thường, nhưng âm điệu hơi giương cao, nên có chút vị đạo mê hoặc. Tống Hi vì việc sợ bóng sợ gió của mình mà cảm thấy buồn cười, anh xoay người, “Có phải anh làm ồn …” Đánh thức em không … câu nói còn lại đó – sau khi Tống Hi nhìn thấy cảnh đẹp trước mắt đều bị nuốt trở về. Tần Gia Bảo âm thầm sợ hãi năng lực tiên đoán của Lâm Tân, bị anh đoán không sai một chút, anh bảo – khi Tống Hi nhìn thấy em mặc trang phục như vậy chắc chắn sẽ trợn to mắt, nói không nên lời. Nhìn Tống Hi cười quyến rũ, đây là thành quả mà Tần Gia Bảo luyệt tập trước gương trong một tuần nay, nghi hoặc, kinh ngạc cùng kinh diễm trên mặt Tống Hi đều bị Tần Gia Bảo thu hết vào trong mắt. “Sao em mặc thành như vậy?” Khẩu khí của Tống Hi thâm trầm, thu hồi lại biểu tình đang có trên mặt, cố giả vờ bình tĩnh lên tiếng chất vấn. “Làm sao vậy?” Tần Gia Bảo bỉu môi hỏi lại, cậu đi tới trước mặt Tống Hi, dạo qua một vòng, cổ áo rộng trượt xuống một bên vai, hiện ra một mảng da thịt trắng nõn non mềm cùng với xương quai xanh xinh đẹp. Hô hấp của Tống Hi có chút dồn dập, anh gian nan dời đi đường nhìn trên người Tần Gia Bảo, quay lưng muốn đi vào phòng tắm. “Em giúp anh chà lưng.” . Tần Gia Bảo lắc lư thân thể đi vào theo, vẻ mặt tươi cười nhìn Tống Hi. Tống Hi híp mắt, nhìn chằm chằm Tần Gia Bảo hồi lâu, mới tránh người qua. “Em giúp anh cởi quần áo.” Tần Gia Bảo đứng trước người Tống Hi, đưa tay muốn cởi cúc áo trên áo của Tống Hi. Lúc này, Tống Hi cũng không cự tuyệt nữa, rốt cục trong lòng Tần Gia Bảo đang đánh chủ ý gì, anh muốn nhìn rõ. Thân thể Tần Gia Bảo hầu như dán sát lên trên người Tống Hi, hai tay cũng bắt đầu tác quái, nếu nói là cởi cúc áo, ngược lại như là đang sờ mó, bàn tay xoa xoa bờ ngực rắn chắc màu mật ong, có chút ý tứ ve vãn. Lông mày Tống Hi nhíu lại càng sâu. “Thoải mái không?” Tần Gia bảo ngồi ở trên ghế đẩu, cầm vòi sen sối lên trên lưng Tống Hi. “Ân.” Thân thể Tống Hi cứng còng, hô hấp bắt đầu thô suyễn. “A…” Tần Gia Bảo đột nhiên kêu to, Tống Hi lo lắng, vội vàng quay người nhìn ra phía sau, nhưng phát hiện… “Em thực quá vụng về, cự nhiên làm ướt cả chính mình.” Tần Gia Bảo chu chu miệng, cố ý phẩy phẩy vạt áo thun rộng rãi để lộ ra cặp chân thon dài trắng nõn, Tống Hi giờ mới phát hiện hạ thân của người yêu mặc một chiếc quần lót chữ T màu đen trong suốt, gợi cảm hấp dẫn, y phục ướt sũng dán sát trên người cậu làm lộ ra đường cong tinh tế trên thân thể, lộ ra hai điểm đỏ trước ngực, ôm sát vòng eo thon nhỏ. “Anh Hi, làm sao bây giờ?” Tần Gia Bảo cố ý lắc lư thân thể trước mắt Tống Hi, tay trái ôm lấy cổ đối phương, chân phải bất tri bất giá thuận thế quấn lên thắt lưng của Tống Hi, nửa người dưới học theo người mẫu trong GV ma sát vào phần yếu đuối của nam nhân. “Em học được từ đâu?” Mặt Tống Hi rất bình tĩnh, nhưng trong mắt lại phát ra ánh sáng xanh mà Tần Gia Bảo chờ mong đã lâu “Vì sao anh không chịu ôm em?” Tần Gia Bảo bất mãn lên tiếng chỉ trích, nhưng thân thể vẫn không ngừng lại động tác ma sát. “Em nguyện ý, cho anh sao?” Trên mặt Tống Hi là vui mừng khôn xiết, nhưng vẫn cẩn trọng hỏi lại, lâu như vậy anh vẫn không chạm vào Tần Gia Bảo, cũng không phải là đối với người yêu không có dục vọng, mà là anh không rõ tình cảm Tần Gia Bảo đối với mình – là sự ỷ lại khi còn bé hay là tình yêu khi trưởng thành, anh không ngừng hoàn mỹ chính mình, chính là hy vọng có thể cho đối phương toàn bộ tình yêu của mình, và nhận lấy được toàn bộ tình yêu của đối phương. “Anh có ý gì?” Trong đôi mắt Tần Gia Bảo nháy mắt chứa đầy nước mắt, chẳng lẽ anh Hi hoài nghi mình? “Anh yêu em, anh mong em cũng có thể yêu anh.” Tống Hi trìu mến hôn lên khóe mắt Tần Gia Bảo, trong lời nói tràn đầy yêu thương “Anh Hi, em yêu anh.” Hai tay Tần Gia Bảo ôm lấy cổ Tống Hi, hai cái đùi quấn lấy thắt lưng Tống Hi, thâm tình thổ lộ. “Ngô…” Sấm sét không ngừng chớp động*, tình ý kéo dài, xuân sắc vô biên… (* nó là Thiên lôi câu động địa hỏa , chả biết edit sao cho thuận =.=”)