Những ngày kế tiếp lại càng vô vị. Bệnh của ta vẫn một mực không thể khỏi triệt để. Mỗi ngày đều phải uống thuốc khiến ta cảm thấy thật tồi tệ, khiến ta nghĩ đến bệnh Thái Tử trước đây. Ta nghĩ ta nhất định phải đem thân thể mình điều dưỡng cho thật tốt. Mỹ nhân ốm yếu ai thích thì cứ thích, ta đây không muốn làm. Vân Xuyên hàng ngày đều đến Thừa Ương điện làm bộ cùng đám người Mẫn Quý phi và Vân Uyển diễn kịch. Ta nghĩ đến cảnh tượng đó liền ghê tởm. May là bây giờ còn đang vào đông, tốc độ thi thể hư thối còn chậm. Nếu là mùa hè… Cũng may là hắn biết ta có tính khiết phích, cũng không mặc triều phục đến gặp ta. Có điều mỗi lần cùng ta ngồi đối diện, ta đối với hắn lạnh lùng câm lặng nhưng hắn vẫn nói: “Ngươi không muốn nói chuyện ta cũng không ép ngươi. Ta biết ta rốt cục đã đem ngươi bức ép quá đáng… Nam Kha Kỳ, lần này chúng ta sẽ từ từ vượt qua. Lần này, ta biết rõ ngươi là Nam Kha Kỳ, không phải ai khác. Ngươi cũng đừng coi ta là Vân Xuyên trước đây có được không?” Không được. Ta chưa từng trả lời hắn. Hắn thích nói cái gì thì nói. Hắn thích nhìn ta khổ sở, ta rốt cục cũng khổ sở cho hắn xem. Hắn thích nghe ta nói “Ta yêu ngươi”, ta cũng nói cho hắn nghe rồi. Còn muốn ta phải thế nào nữa? Hắn thấy ta mãi vẫn không trả lời, ngược lại cũng không giận: “Ta chờ ngươi, ta chờ ngươi một lần nữa tin tưởng ta.” “Ngươi có bệnh.” Ta ngoảnh đầu nhìn hắn, nhịn không được thật lòng nói. “Rõ ràng vẫn thích ta, lại không dám cùng ta ở bên nhau mới là người có bệnh.” Hắn lắc đầu cười. Ta cười lạnh, đem những suy nghĩ xoay chuyển lại trong đầu. Mấy ngày này khiến ta mất hứng nhất chính là người bên cạnh đều không phải là người quen. Đám Diệu Thưởng Bạch Cần cũng không biết ra sao, người duy nhất nhận thức là Dược Lão lại không biết giờ nào mới tới. “Tiểu tử Bách Nha kia cùng Tửu lão đầu cãi nhau to một trận, muốn bỏ nhà ra đi.” Dược lão đầu nhi nhìn có vẻ hả hê. Ta đem giấy tờ viết xong vuốt cho phẳng, đặt bút nói: “Muốn bỏ nhà trốn đi thì phải đi tìm Phù Dao ở Mẫu Đơn Các. Nàng sẽ thu lưu hắn.” “Không bằng ngươi tự mình đi nghênh?” “Cũng tốt. Có điều trước tiên để Bách Nha đem phong thư này thay ta đưa cho Lục điện hạ,” Ta lấy ra một phong thư, “Sau đó tới đây đón ta.” Dược lão đầu không lập tức nhận thư, trái lại ngây người hồi lâu. Chốc lát sau thở dài, gương mặt già nua đầy nếp nhăn suy sụp tựa như đậu bì thang đun nát vụn: “Thật sự muốn đi?” “Ta cũng luyến tiếc ngài lắm.” Ta nhịn không được đem thư ném vào trong lòng lão. Ai ngờ lão đầu này lại liếc mắt nói: “Có trời mới luyến tiếc ngươi. Ta sợ là lần này ngươi đi không được… Nếu như hắn giận điên lên…” Nói đoạn, tay phải đưa đến trước mặt ta ngéo một cái làm một cái thủ thế ‘Bảy’ Ta nhàn nhạt nhìn lướt qua hai tờ giấy ta vừa viết xong vuốt phẳng đặt trên bàn: “Vậy thì bốn người các ngươi liền dọn nhà đi thôi.” “Oan nghiệt, oan nghiệt a…” Dược lão đầu lảm nhảm rời đi. Ta lại một lần nữa nằm trở lại trên tháp. Quả nhiên đến giờ Hợi hai khắc liền thấy Vân Xuyên một thân hoa phục tiêu sái tiến vào buồng sưởi, đi thẳng tới bên giường ta: “Vân Uyển tìm ta tiến cung nói chuyện, đại khái sẽ phải muộn một chút mới trở về. Ta đã phân phó rồi, ngươi nghỉ ngơi cho thật tốt, sẽ không có người làm phiền ngươi… Chờ ta trở lại.” Nói xong, nắm chặt lấy tay ta một cái mới vội vã rời đi. Ta nhìn bức châu liêm buông rủ hãy còn đang lay động, khẽ nhếch khóe miệng lên một độ cong thư thái: Vân Xuyên, tạm biệt, cũng không hẹn gặp lại. Chúng ta một đường cẩn thận vội vã ra khỏi thành. Phù Dao cũng không dong dài, cầm ngân phiếu ta cho chạy đi chuộc thân. Ngoại trừ vàng bạc châu báu đủ loại thì cái gì cũng không cầm. Bách Nha ở bên cạnh trợn mắt há mồm nhìn nàng một bên cùng Tú Bà miệng lưỡi sắc bén mắng chửi nhau, một bên đem tích lũy bao năm trong nháy mắt vơ vét đến sạch sẽ. Nghĩ tới vẻ mặt của hắn, ta ngồi trên xe ngựa, bên tai có thanh âm Phù Dao gảy đàn, hết sức vui vẻ. Mãi đến sau khi xe ngựa của chúng ta ra khỏi thành hai dặm thì bị người chặn lại. “Nguyễn đại nhân thực là tin tức linh thông.” “Ta mua từ Vân Uyển.” “Thế nào? Lại muốn đi bẩm báo chủ tử của ngươi?” Ta cười khẩy, “Dạ yến thu thú đêm đó, Vân Xuyên một mình rời chỗ đi tìm Vân Uyển, hắn vì sao lại biết hướng đi của ta sau khi dạ yến tan? Ta nên sớm nghĩ đến là ngươi mới phải.” “Ngươi biết ta đây không hề.” Ngũ quan lạnh lùng cứng rắn của Nguyễn Trúc Thanh dưới ánh trăng có một tia buông lỏng. “Vậy ngươi muốn làm gì?” “Tiễn đưa bằng hữu mà thôi, không thể sao?” Ta nghe ra trong giọng nói của hắn có ý khẩn cầu, nâng mi: “Đa tạ Nguyễn đại nhân nể mặt, còn coi ta là bằng hữu.” “Nếu như có thể, ta không muốn chỉ là bằng hữu,” Nguyễn Trúc Thanh đến gần ta, “Trong lòng ta và ngươi đều hiểu… Ta có nhiều khó khăn.” “Đáng đời ngươi.” Đầu năm nay lời nói thực luôn luôn tổn thương người, thế nhưng nên nói thì phải nói. Hắn cười,cười đến mức ta lại không đành lòng nữa. Ta xoay người lên xe ngựa, hắn đột nhiên kéo ta: “Điện hạ nói thương thế của ngươi là tự mình rạch… Nếu như ngươi thật sự từng tin tưởng ta, vì sao dạ yến đêm đó khi ta hỏi thương thế của ngươi, ngươi lại không chịu nói cho ta biết?” …Cái gì? Vân Xuyên hắn biết… Hắn làm sao lại biết mặt của ta?! Ta theo bản năng vươn tay che mặt mình, ta nghe thấy thanh âm của mình đang run rẩy: “Hắn làm sao biết được?” “Điện hạ sau khi biết ngươi đối với chuyện của hắn có chút hiểu biết liền tự mình đoán,” Nguyễn Trúc Thanh cười khổ, “Về phía ta cũng chỉ là muốn thử ngươi, không ngờ tới quả nhiên là chính ngươi —— Nam Kha Kỳ, ngươi so với suy nghĩ của ta cùng ngoan tuyệt hơn. “Ta ngoan tuyệt?” Ta cười phá lên, dù sao cũng là nơi hoang dã, cách xa Vân Xuyên ta còn sợ ai? “Chủ tử nhìn trúng mặt của ta, đây là phúc khí của ta. Nhưng cho dù ta nuốt không trôi phần phúc khí này thì tự ta có thể giải quyết được sao?” Ta vạch ra khăn che mặt, vươn tay sờ lên hai vết sẹo không rõ ràng kia, “Không có gương mặt này, duyên phận của ta và Vân Xuyên tất nhiên là đứt đoạn, cũng không nhất định phải phí lời. Cũng là nhân chi thường tình, hắn cũng sẽ không cảm thấy thẹn với ta điều gì.” “Nhưng ngươi nghĩ lầm rồi.” Nguyễn Trúc Thanh giơ tay lên, tựa hồ muốn an ủi ta, nhưng ngưng lại đông cứng giữa không trung, “Hắn sẽ không buông tha ngươi. Ngươi cho rằng ngươi có thể rời đi sao?” “Chẳng qua chỉ nửa năm hay một năm thôi, luôn luôn có người tốt hơn, lại càng mới mẻ hầu hạ hắn. Còn trước mắt… Đành phải cầu ngươi một chuyện.” Ta thấp giọng nói. “Chuyện gì?” “Trong Quốc Công phủ, ta cũng không lo lắng đại ca của ta mà lo lắng những hài tử đi theo ta kia. Nếu như Vân Xuyên nhất thời tức giận, giận cho đánh mèo lên bọn họ…” “Ngươi nghĩ hắn sẽ nghe theo ta sao?” Nguyễn Trúc Thanh cười gượng. “Triệu Giác đã bệnh đến sống dở chết dở rồi. Vân Xuyên nếu muốn ngồi vững trên ngôi vị Hoàng đế cần phải trông cậy vào ngươi. Hắn có lẽ chính xác là một bá chủ âm hiểm kiêu hùng nhưng hắn sẽ không phải là một bạo quên. Ngươi khuyên hắn, hắn sẽ nghe.” Có việc cầu người, ta không thể không phóng mềm thái độ, giương mắt nhìn hắn. Nhưng hắn chỉ nhìn ta không nói lời nào. Nhưng thật ra ta cũng nghĩ thoáng rồi: Yêu hận vốn là thứ vô dụng nhất cõi đời này. Ta đi, với hắn mà nói cũng không phải là chuyện xấu. Hắn là người tốt, bất kể thế nào đi chăng nữa thì ta vẫn nghĩ như vậy. “Nguyễn Trúc Thanh, ta phải đi.” Suy nghĩ minh bạch, lòng ta cũng khá hơn nhiều. Nơi giao lộ kinh thành vắng vẻ, ánh trăng trong trẻo khoáng đạt, ta cảm thấy thanh âm của mình chưa từng nặng nề như vậy, “Ta sẽ không nhớ ngươi, ngươi cũng nên quên đi thôi.” Ta sẽ không nhớ ngươi, ngươi cũng nên quên đi thôi.