Trọng Sinh Chi Bất Trứ Cẩm
Chương 37
“Tam công tử thân thể không khỏe, việc nặng nhọc như vậy nên giao cho hạ nhân làm đi.” Nói xong hắn liền đem Nhược Khâm trên tay ném cho thị vệ bên cạnh.
Trong viện ánh đèn u ám, ta nhìn không rõ mặt hắn, chỉ cảm thấy một tia gió đêm thổi đến trước mặt đều nhuốm hơi thở lãnh ngạnh cùng chút mùi vị như kim khí.
Làn gió lạnh ấy thổi qua khiến ta lập tức tỉnh táo lại. Nhìn thoáng qua xung quanh, ngoại trừ thị vệ đi theo Vân Xuyên cùng….Triệu Giác? Tất cả mọi người đều quỳ gối. Gục đầu xuống, trong tâm trong mắt hoàn toàn không muốn tin nhưng lại vô cùng rõ ràng: Người này, đã thật sự trở lại rồi.
“Thái phó mau đứng dậy, là ta tới đường đột,” Vân Xuyên tự mình đưa tay nâng phụ thân đứng dậy, “Ở trong cung gặp được Thế tử nói muốn đến Thái y viện. Thế nhưng hôm nay thân thể Thái Tử cũng không được tốt cho lắm. Thái y và hai vị Phó sử đều bị Hoàng Hậu nương nương truyền đến Đông Cung. Vừa hay lần này ta hồi kinh lập phủ ở gần đây, trong phủ cũng có đại phu bèn dẫn họ theo sang đây. Thái phó yên tâm, y thuật của bọn họ so với mấy mao đầu tiểu tử trực đêm ở thái y viện kia vẫn tốt hơn không ít.”
“Vi thần đa tạ điện hạ!” Phụ thân nghe vậy lại bái lạy.
“Cần gì phải đa lễ như vậy? Mau mời đứng lên.” Vân Xuyên vừa cười vừa quay sang bảo Triệu Giác bên cạnh: “Vừa hồi kinh liền tiến cung đến giờ mời ra ngoài. Không phải còn chưa về gặp mặt lão tướng quân cùng lão phu nhân sao? Chắc hẳn bọn họ vẫn đang chờ đấy.” Triệu Giác lập tức lên tiếng cáo từ.
Mắt ta vẫn đang nhìn chằm chằm vào Nam Kha Tương. Quả nhiên thấy Nam Kha Tương sớm đã đem mẹ nàng quên ở sau đầu, đôi mắt dính chặt vào trên người Triệu Giác không rời. Mắt thấy Triệu Giác đi rồi, lòng bàn chân nàng cũng bôi dầu liền chạy một mạch không còn bóng dáng.
Lòng ta thầm cười chế giễu, cũng định lặng lẽ bám theo.
Nhưng chẳng ngờ lúc này đột nhiên có một bà mụ chạy ra la ầm lên: “Đại nhân! Nguy rồi!”
“Chuyện gì xảy ra?!”
Một đại phu vội vàng chạy tới nói: “Tôn phu nhân toàn thân thoát lực, nếu còn nghẹn xuống nữa, chỉ sợ….”
“Chỉ sợ cái gì hả?” Phụ thân vội thét lên.
“Chỉ sợ sinh ra được cũng là một tử thai a!”
“Thu Nhụy! Thu Nhụy!” Phụ thân quýnh lên liền muốn chạy vọt vào cửa. Bà đỡ và đại phu vội vàng ngăn ông ấy lại: “Đại nhân ngài không thể đi vào a! Chỉ có thể đứng bên cửa sổ gọi phu nhân! Không thể đi vào được!”
Ta cúi đầu, hài lòng cười: Thoát lực? Tử thai? Đây là đoạn kịch nào nhỉ?
“Thất điện hạ.” Ta đi tới bên cạnh Vân Xuyên thấp giọng sợ hãi mở miệng, “Ta có một chuyện muốn nhờ.”
Vân Xuyên cũng không quay đầu lại, thanh âm lộ vẻ nghiềm ngẫm: “Ngươi còn có thể có việc gì cầu ta?”
“Nha đầu vừa nãy….Trước đây ở trong tiểu viện của ta, ta coi nàng như thân muội. Hiện giờ nàng bị thương rất tội nghiệp. Phụ thân không có thời gian để tâm đến nàng, chỉ xin thỉnh cầu điện hạ sai một vị đại phu đến xem qua một chút, không biết….”
“Coi nàng như thân muội?” Vân Xuyên xoay người đưa lưng về phía ngọn đèn bên cửa sổ, giống như trước đây lấy thân mình chặn đi tất thảy ánh sáng, dường như muốn vạch ra một góc tối tăm. Thanh âm trầm thấp êm tai nhưng ta cái gì cũng không nhìn thấy.
“Vâng… Nàng nhỏ như vậy. Thực là đáng đương…”
Vân Xuyên không nói lời nào chắp tay đứng dậy. Ta cũng không nhìn thấy sắc mặt của hắn, vừa thở ra một hơi lại nghe được hắn ở phía sau nói: “Có thể, có điều ta có điều kiện.”
Ta chờ hắn lên tiếng nhưng hắn lại ngậm miệng không nói chỉ xoay người đi về phía đại phu đang đứng ngoài cửa khuyên nhủ phụ thân.
Thấy mọi người đều bị đại phu và phụ thân hấp dẫn tất cả sự chú ý, ta lặng lẽ chạy ra phía sau phòng ngủ. Nơi đó có một cánh cửa xoay, hai mặt đều là gương, ta bước qua.
Trong phòng chỉ thấy Mính Nhi và Cẩm Ti đang ở đó. Ta dặn dò các nàng đem những người khác trong phòng đều dẫn ra sau mành che. Tiếp đó thả nhẹ bước chân lượn quanh từ đầu giường đến mép giường.
Nhị Nương lúc này một chút khí lực cũng không có. Tóc tai bù xù, thoáng cái bộ dạng đã già đi mười mấy tuổi.
“Di nương tại sao lại già như vậy rồi?” Ta đứng ở cuối giường vừa ngăn trở phía sau vừa thấp giọng nói.
Vị trí này vừa bí mật, vừa dễ dàng chú ý được động tĩnh bên ngoài mành che, bất cứ lúc nào cũng có thể rời đi. Đồng thời đúng lúc người trên giường có thể thấy được góc độ của ta.
Nhìn bà ta đến sức lực lên tiếng cũng nhanh chóng xói mòn. Song cách qua một tấm màn, ta nhìn thấy cặp mắt bà ta vẫn trừng lên hung ác: “Ngươi…”
“Di nương, được Nhược Khâm hầu hạ có khỏe không?” Ta ôn thanh cười, đem khăn che mặt cởi xuống, “Nàng ngay cả ta cũng hầu hạ được, phục vụ cho ngươi thì quá dư sức rồi.”
“Nó… Là ngươi…. phái tới?” Ánh mắt Nhị Nương lại trợn to thêm mấy lần, dường như nghĩ tới điều gì, trong nháy mắt bà ta nghẹn nín hết sức lực muốn gào thét nhưng thanh âm vẫn chỉ nhỏ như tiếng muỗi kêu, “Là ngươi…Sai nó câu dẫn…. câu dẫn….”
“Câu dẫn phụ thân?” Ta tức cười, “Ngươi nghĩ nữ nhi ta dạy dỗ cũng giống như ngươi? Huống hồ loại chuyện không có mặt mũi này mà dùng đến nàng thì đúng là đại tài tiểu dụng rồi.”
Thấy vẻ mặt Nhị Nương không thể tin, vẫn còn đang hung tợn chửi bới, ta chỉ đơn giản nói: “Để cho ngươi được làm quỷ minh bạch, ngươi và đứa nhỏ này của ngươi… Là ta không tha cho ngươi một cửa.”
Ta thở dài nói: “Phương thuốc thêm vào trong cháo thì đúng là cứu mệnh, đó chính là một vật vô cùng hi hữu đấy. Mà trong hà bao ta tặng cho Nhược Khâm có để vào nửa đoạn an thần. Đáng tiếc là hai thứ này đặt chung vào một chỗ chính là đoạt mạng… Có trách thì trách ngươi ánh mắt nông cạn, nhất định giữ Nhược Khâm ở trước mắt. Vậy thì càng tốt —— Là ngươi, tự tay dâng lên tính mạng mẹ con các ngươi!”
Ta cười bất đắc dĩ: “Ngươi thật sự cho là ta còn có thể trông cậy vào phụ thân thay mẫu thân ta báo thù sao? Hôm nay ta liều lĩnh mạo hiểm vào đây, chính là để tự mình cảm thụ loại khoái ý này. Yên tâm, ta rất công bằng. Phụ thân cũng sẽ có báo ứng, cái tiếng khắc thê còn tiếp nữa… Con cái ngươi lưu lại, ta sẽ nhường phụ thân tự tay tiễn chúng nó đi tìm chỗ chết. Ngươi ở dưới địa ngục cũng nhất định phải nhìn cho thật kỹ!”
“Còn có vết thương trên mặt ta….” Ta vươn tay sờ lên vết sẹo trên má trái. Giờ đây tuy đã tróc đi lớp vảy nhưng màu đỏ sậm lại không hề mờ đi. Trái lại ta vô cùng yêu thích.
“Ta… Ta không có!” Từ khẩu hình miệng bà ta miễn cưỡng có thể nhận ra lời nói. Ta nghe vậy không khỏi cười yêu dị: “Có phải ngươi hay không đã không còn quan trọng, bởi vì gia gia và phụ thân… tất cả mọi người đều cho rằng là ngươi….”
Cuối cùng bà ta cũng thông minh được một lần, chật vật giãy dụa thở dốc ở dưới mí mắt ta, trong mắt tràn đầy vẻ không thể tin: “Ngươi…Chính ngươi làm….Ngươi hãm hại ta?!”
“Chỉ có thể chúc mừng ngươi là người đầu tiên cũng là người cuối cùng đoán được,” Ta nhếch miệng cười, “Yên tâm, nếu chỉ đối phó mình ngươi thì ta cần gì tự mình hại mình đến tận mức này? Bởi vậy ngươi rốt cuộc cũng không phải là kẻ cuối cùng gặp xui xẻo.”
Cặp mắt oán độc kia trông thật là cảnh đẹp ý vui. Đáng tiếc là bà ta ngay cả khí lực mở mắt cũng đã hao hết. Đợi đến khi hoàn toàn không còn hơi thở, ta liền lặng lẽ lui ra ngoài.
Cẩn thận đi qua mặt gương đôi, đứng trước cửa cố gắng tự trấn định hưng phấn còn đang nhảy nhót trong lòng sau đó ra ngoài. Khoảnh khắc xoay người, trong mắt ta còn lưu lại tiếu ý chưa kịp thu hồi, lại đột nhiên đông cứng trên mặt——–
“Tam công tử quả nhiên hiếu thuận.”
Trong nhất thời ta không nói lên lời, tay chân lạnh cóng như băng.
Truyện khác cùng thể loại
18 chương
7 chương
3 chương
43 chương
30 chương