Tửu lão quỷ trong chốn giang hồ là một nhân vật nửa chính nửa tà, thích tìm người khác thách đấu, đánh xong liền để cho người trong giang hồ xếp thứ hạng. Ngoài chiêu thức võ nghệ kỳ quái, thế nhân chưa từng thấy ở đâu, mà lão lại không bao giờ nói rõ mình thắng hay thua. Kỳ quái nhất chính là người giao đấu cùng lão cũng không chịu nói, việc này truyền ra lại càng trở nên thần bí. Bởi vậy bảng chiến tích của Tửu lão quỷ danh khí ngày càng thịnh. Nếu ai có thể nhảy vào mười hạng đầu, từ đó liền có thể trở thành một kẻ tai to mặt lớn số một số hai trong chốn giang hồ. Nhất là những nhân vật mới vào giang hồ, chỉ cần được Tửu lão quỷ chọn trúng đánh một trận thì càng có thể tiết kiệm mấy năm lăn lộn trở thành tâm điểm được người giang hồ nghị luận. Từ một hai chiêu lão chỉ điểm, thành tựu võ công càng có thể tinh tiến không ít. Hiện giờ vị cao nhân này vậy mà đang vui vẻ đến nói không ra lời: “Ngươi thật đúng là… Dược lão đầu nhi phúc khí thật tốt nha!” Lão đang ôm một bình rượu, vừa mở ra liền ôm vào trong ngực ngửi lấy ngửi để như là đói khát nóng ruột lắm. Ta thậm chí có ảo giác trong nháy mắt lão dường như trẻ ra mười tuổi, cứ như trong bình kia không phải là rượu mà là tiên dược trường sinh bất bất lão: “Khó trách lão ở trước mặt ta đắc ý mãi! Nhóc con nhà ngươi thực là học cái gì giỏi cái đó! Cái này học được từ bao giờ? Rượu này không thành nhanh như vậy mới đúng chứ!” “Tất nhiên là ta phải dùng chút kỹ xảo chứ…” Vẫn là Quảng Lăng Tử lợi hại, nói cho ta biết ở dưới chân núi tùng rìa phía đông có một thượng cổ kỳ mộc. Nghe nói nếu thêm vào trong rượu đủ nửa nhánh gỗ, chôn ở dưới gốc kỳ mộc kia, mùi vị của nó một tháng liền như một năm. “Đáng tiếc ngươi không học võ, bằng không ta nhất định thu ngươi làm đệ tử! Quan môn đệ tử! Có đồ đệ như vậy phục vụ còn cầu gì a! Như ngươi một người bằng hai người, để ta dưỡng lão cũng không buồn!” Lão ôm vò rượu tít mắt theo đuôi phía sau ta miệng còn liên tục tán dương, ta vội vàng đảo thuốc, cười híp mắt nghe lão nói một hồi cũng thống khoái. Có ai là không thích nghe người khác khen mình chứ? “Lão đầu nhi!” Ngẩng đầu một cái, chỉ thấy Bách Nha xách theo trong tay một thanh đao dài mảnh hơi cong nhanh chân chạy tới chặn trước cổng, sắc mặt bất thiện: “Ngươi dụ dỗ ta từ đỉnh núi đến chân núi chạy mấy lần, ngược lại ngươi trốn ở chỗ này tranh thủ làm biếng hả?!” Ta nhớn mày, khách khí đem hai người họ tống ra ngoài cửa mà nháo loạn. Chuyện như vậy ngày nào cũng có. Bây giờ ta đã xem chán rồi không mới mẻ nữa, chỉ chuyên tâm làm việc trên tay. Ta mỗi ngày không có chuyện gì thì không ra ngoài chỉ chép sách học thuộc tất cả y thư dược kinh. Có của cổ nhân, cũng có của Dược lão tự mình ngao du hơn nửa đời người có được, đều cần cẩn thận chỉnh lý. Sau đó thì sẽ nghe ngóng một chút tin tức nhân gian dưới chân núi. Quốc Công phủ hàng ngày có động tĩnh gì đều là do Nhược Khâm truyền cho Mặc Thảo, Mặc Thảo hoặc là trực tiếp nói cho Bạch Cần, hoặc là dùng bồ câu đưa thư truyền tin cho ta. Vân Uyển thì đa phần là dùng bồ câu truyền tin, vả lại trong thư chủ yếu là chuyện của Vân Xuyên. Hắn lần đầu xuất binh, kinh nghiệm không đủ, thiếu chút nữa bị vây ở một chỗ hiểm địa trong đại mạc Tây Lương. Hắn trong quân đội chém giết mấy người, lại bồi dưỡng thế lực thân tín. Địa vị trong quân so với Vân Kiên lúc đầu một mực dựa vào việc mượn sức lôi kéo càng thêm vững chắc hơn. Hắn hai lần chinh phạt Mạt Hạt, bắt sống Mạt Hạt Vương. Có đại thần thông đồng ngoại địch, Vân Xuyên dưới áp lực bức bách của triều đình đáp ứng Mạt Hạt cắt đất trao đổi, thả Mạt Hạt Vương… Nói thật, những chuyện này ta đều không quan tâm, cũng chưa bao giờ hồi âm lại. Mãi đến có một ngày, Nam Kha Du không ngại vất vả đặc biệt chạy lên núi, hỏi rốt cuộc ta cùng Vân Xuyên là chuyện gì: “Thất điện hạ mỗi lần sai người trở về truyền tin đến Phượng Thanh Cung bao giờ cũng có một phong thư gửi riêng cho đệ. Hắn vì sao không trực tiếp đưa thẳng tới nơi này?” Thêm một phong thư…? Lẽ nào chính là phong thư mỗi tháng đúng hạn đưa tới trong tay ta? Nhưng vì sao ta không nhận ra chữ viết của hắn? “…Lục điện hạ đương nhiên là nhìn cũng không nhìn liền bỏ vào trong ống thư. Đệ hãy thành thật nói cho ta biết, có phải đệ với hắn vẫn còn vương vấn hay không? Nếu không hắn vì sao phải giấu đầu hở đuôi thế hả?” “Huynh nghĩ nhiều rồi.” “Khi đệ bị thương hắn vẫn luôn ở trong phủ chờ đợi hơn nửa tháng. Có Hoàng tử nào…” “Dược lão lúc đó còn ở trong phủ nán lại hơn một tháng đấy! Có phải lão cũng có tư tình với đệ luôn không?” Ta tức giận cầm chén trà đập mạnh xuống. “Chớ nói loạn với ta!” Nam Kha Du cũng giận, cũng đem chén trà ‘Bộp’ một tiếng trả về, “Ngày đó ta nhìn liền thấy không bình thường! Đệ ngất đi hắn liền đem đệ đoạt lấy từ trong lòng Mặc Thảo, ai tới đỡ cũng không cho, một đường ôm đệ hồi phủ! Cái này là bình thường sao?” “Huynh mỗi ngày đều chạy đến Phượng Thanh Cung, huynh bình thường sao! Huynh bầu bạn đọc sách mà ngay cả việc của Đức An cũng cướp sạch, huynh như vậy là bình thường sao?! Chẳng biết là huynh đối với Lục điện hạ có ý tứ gì không nữa? Cái gì mà khảo công danh sau này không cần làm nô tài, huynh muốn như vậy, Lục điện hạ lẽ nào cũng nghĩ như thế sao? Vậy thì huynh để hắn gọi huynh một tiếng ‘Du ca’, cho nên huynh và những nô tài khác, cả Đức An nữa sẽ có điểm không giống nhau chắc?!” Ta biết ta điên rồi, ta đem huynh ấy coi như chính mình. Người trước mặt này không phải là Nam Kha Du, là mà chính ta, là ta của kiếp trước. Nam Kha Du ngớ ra không nói được gì, nếu không phải trước mặt huynh ấy thì ta thật muốn ngửa mặt lên trời cười to: Hai ta quả thật là huynh đệ tốt một mẹ sinh ra mà, làm việc ngốc cũng giống nhau như đúc! Hảo hảo làm nô tài không muốn lại muốn cùng chủ tử trốn tránh số mệnh, tránh tới tránh lui, cũng chỉ là một nô tài! “Đệ… Có ý gì?” Nam Kha Du cố gắng trấn định, còn chất vấn lại ta. “Đệ nhất thời tức giận, huynh coi như đệ không nói gì đi.” Ta đen mặt lại, nhưng lời nói lại nhẹ nhàng hơn. Nam Kha Du bị ta chấn đến kinh ngạc, nhất thời trong phòng không ai nói chuyện, bầu không khí lúng túng trầm mặc. Lần này ỷ vào miệng lưỡi liền qua quýt cho xong, cũng như một quyền đánh vào vải bông, thật là khó chịu. Ta đoán chừng nếu ta không lên tiếng, cứ theo tính tình của huynh ấy sợ là muốn cùng ta ngồi như vậy đến tận tối. Vì vậy tiên phong mở miệng nói: “Gia gia đã đỡ đau đầu chưa?” Nam Kha Du trầm mặc thở ra, vẫn trả lời vấn đề của ta: “Khá hơn nhiều rồi, đệ còn phải thay người hướng Dược lão tạ ơn đấy.” “Hả, tạ ơn cái gì?” Ta nghe thấy hữu dụng, tâm tình cũng tốt hơn nhiều, nhếch miệng cười, “Thuốc của gia gia đều là đệ phối chế mà.” “Đệ phối chế?” Nam Kha Du kinh ngạc nói. “Đệ tới đây cũng không hoàn toàn là vì dưỡng bệnh, còn theo Dược lão học y,” ta một tay chống dưới cằm, mắt một bên trộm nhìn phản ứng của huynh ấy, “Đệ không muốn rêu rao, việc này ngoại trừ gia gia thì chỉ có huynh biết, xin đại ca hãy giữ bí mật cho đệ thật tốt.” “Đây là chuyện tốt, đệ cần gì phải cẩn thận như vậy?” “Đệ mượn cớ dưỡng bệnh là vì không muốn theo quân đi Tây Lương. Nếu như hết bệnh rồi, bệ hạ nhất thời cao hứng lên đem đệ sai đến Tây Lương thì làm sao bây giờ?” “Chẳng qua chỉ mới hơn hai tháng, y thuật của đệ lại có thể có tiến bộ như vậy cũng thật hiếm có. Có lẽ cũng là do đệ có thiên phú,” Nam Kha Du cảm khái nói, tiếp đó lại cười, “Đệ vậy mà cũng lợi hại, người không ở mà cũng có thể văn kinh bốn phương, được bệ hạ tự mình mở miệng tán dương. Bây giờ thi tập của đệ được sao truyền đắt hàng ở kinh thành. Ngay cả mấy bức họa trước kia cũng bắt đầu trở lên vô giá. Không ít đệ tử nghèo vì để được Chiêu Hoa Quân xem trọng, cũng bắt đầu dựng trại ở ngoài phủ chúng ta rồi. Nếu như biết đệ lại cùng Yên Sơn Tứ Lão đến ở nơi này, không chừng còn lưu truyền càng thần kỳ hơn.” Gần đây thật đúng là đáng sợ, ai tới gặp cũng khen ta, ta nghe đến cũng ngại ngùng quá.