Sáng nay nó vẫn đi học cùng anh hai người vẫn vui vẻ cười đùa trò chuyện. Phía xa có một kẻ nhìn theo và nắm chặt bàn tay, kẻ đó thì ai cũng biết là ai rồi.
''Cô được lắm, cô chọc giận tôi rồi sau đó vui vẻ cười đùa với kẻ khác sao, cô đợi đó''
Đang lang thang dưới sân trường thì có tiếng hết phía sau nó
-Di cẩn thận
Nó giật mình quay lại thì thấy có một thân hình có lớn ôm lấy nó. Chưa kịp hiểu chuyện gì đang sảy ra thì nó đã tiếp đất một cách không mấy là nhẹ nhàng.
-Anh Nam có chuyện gì vậy?-nó ngơ ngác
-Em đi đứng nhớ cẩn thận nghe chưa, em suýt chết đó em có biết không?
-Chết... chết là sao?
-Em nhìn đi
Theo hướng chỉ của BN nó cúi xuống thì thấy một chậu cây vỡ tan tành, cái cây bị dập nát, nó không thể tưởng tượng nổi nếu cái chậu đó mà rơi vào đâu nó thì sẽ như thế nào nữa, cũng may cái số nó lớn, chưa chết được.
Chắc do ai đó vô tình thôi mà, không sao đâu anh, lần sau em sẽ cẩn thận hơn- nó trấn an BN nhưng nó vẫn chưa hết sợ hãi trong lòng
BN mỉm cười với nó nhưng anh biết đây không phải là một sự vô tình mà là cố ý. Anh đã thấy rõ Như Hạnh làm chuyện này và anh biết rằng kẻ đằng sau giật dây NH là ai.
Phía sau trường học hai người con trai đứng nói chuyện với nhau
-Tại sao cậu muốn làm hại cô ấy-anh cất tiếng trước
-Có liên quan tới anh không?-Tên con trai đó dựa lưng vào một thân cây trả lời anh mà không thèm nhìn, đôi mắt nhắm ngiền
-Cậu trả lời câu hỏi của tôi trước đi-Anh vẫn điềm tĩnh
-Tôi thích, tôi thấy cô ta chướng mắt, có liên quan đến anh không
-Chướng mắt ư? Cô ấy đã làm gì cậu chứ
-KHÔNG PHẢI CHUYỆN CỦA ANH-cậu ta gắt lên
-CÔ ẤY LÀ BẠN GÁI CỦA TÔI-anh cũng gắt lại
-Bạn gái ư-Cậu ta mỉm cười quay lưng bước đi
-Tôi với cậu chưa nói chuyện xong mà, Huy cậu đứng lại đó cho tôi-anh gọi với theo nhưng người con trai đó vẫn bước đi.
Nghe BN nói nó là bạn gái anh hắn cảm thấy có chút gì đó khó chịu trong lòng, cảm giác hụt hẫng, bứt rứt cứ xoáy sâu trong lòng hắn, hắn bỏ học đi tới quán bar uống rượu và đập phá. Chẳng biết tối hôm đó hắn về nhà bằng cách nào, 3 ngày sau đó hắn không đi học. Mặc dù nó và hắn có rất nhiều xích mích nhưng thấy mấy ngày liền hắn không đi học nó cũng cảm thấy lo cho hắn. Ngày thứ 4 cuối cùng hắn cũng chịu đi học, vẫn cái vẻ mặt lạnh lùng tới mức khó chịu khi nhìn nó nhưng nó đã cảm thấy yên tâm hơn khi hắn đi học
Truyện khác cùng thể loại
50 chương
3 chương
41 chương
6 chương
23 chương
80 chương
21 chương