Nhìn thấy mấy em thú nó thích lắm. Chốc lát lại chạy đi, nó chạy hết chỗ này tới chỗ kia, anh đi theo nó mệt muốn chết
-EM từ...từ thôi... anh... anh mệt lắm-anh đứng lại hai tay chống gối gọi với theo nó. Thấy anh đứng thì nó cũng dừng lại
-Anh ấy àh, con trai gì mà yếu xìu- Nó nắm tay anh kéo đi, mặc cho anh than mệt. Anh thoáng bất ngờ vì hành động của nó nhưng rồi cũng vui vẻ đi theo nó.
Nó đi khắp mãi tói khi thấm mệt nó mới dừng lại. Nó chợt cảm thấy có gì đó không ổn
''AAAAAAAAAA'' nó hét lên trong lòng ''chuyện này, chuyện này sảy ra từ khi nào''. Nó bỏ tay anh ra, mặt bắt đầu đỏ như ông mặt giời. Anh đứng đó nhìn biểu hiện của nó mà bật cười'' nhỏ này thú vị thật'' anh nắm chặt tay nó kéo đi cùng với câu nói:
-Chúng ta đi tiếp thôi
Màu đỏ thân thương lại một lần nữa ngự trị trên khuôn mặt nó, nhưng chỉ một lát sau nó bị cuộc vui lôi kéo mà quên đi vẻ ngại ngùng ban nãy. Mãi vui mà tới 8h hai người mới về nhà (đi ăn rồi mới về mà). Nó vui vẻ đi về phòng ngủ lun một giấc. Ngủ cứ phải gọi là như chết ý. Khi nó tỉnh dậy nó thấy Bảo Nam đang ngồi nhìn nó. Nó đỏ mặt lắp bắp nói:
-Anh...anh... sao anh lại ở trong phòng em?
Bảo Nam nãy giờ nhìn nó ngủ. Thấy nó tỉnh dậy thì hơi đó mặt vội quay đi
-Anh định vào gọi em dậy nhưng thấy em ngủ ngon quá nên anh không nỡ, sắp muộn học rồi nên em chuẩn bị đi- rồi anh bước ra khỏi phòng nó.
Truyện khác cùng thể loại
50 chương
3 chương
41 chương
6 chương
23 chương
80 chương
21 chương