Nó không thấy động tĩnh gì nên mở mắt ra. Nó thấy Như Hạnh đang hậm hực bỏ đi, bên cạnh nó lúc này là một chàng trai à không một thiên thần mới đúng nó ngẩn ngơ nhìn anh một lúc. Anh thấy nó như vậy thì nghĩ là nó sợ nên nở một nụ cười chết người. -Này cô bé, em có sao không? -Vâng cảm ơn anh, em không sao- nó đáp theo phản xạ và vẫn chưa hiểu chuyện gì đang sảy ra. Trong lớp, Gia Huy ngồi đó, việc hắn giao cho Như Hạnh đã thất bại nên hắn rất tức giận. Nó bước vào lớp với khuôn mặt tươi như bông làm hắn càng tức. Nó vừa ngồi vào chỗ hắn đã nói luôn -Sao được trai đẹp cứu vui lắm hả? -Xí thì đã sao nào có liên quan gì tới anh sao đồ ki bo- tâm trạng vui vẻ của nó bị hắn làm ảnh hưởng nên nó đốp chát lại luôn -Cô...cô nói ai là đồ ki bo hả... cô chán sống rồi phải không? -Gì chứ anh lại muốn giết tôi nữa hả, anh bảo Như Hạnh đánh tui con chưa đủ nữa hả. Anh nghĩ mình là ai chứ. đang vui tự nhiên mất hứng- nó bỏ đi để lại hắn với nỗi giận tràn hông. Hai con bạn thân của nó thấy nó bỏ đi thì liền chạy theo. -Bảo Nam cứu cậu thật sao?-hai mắt nhỏ lúc này sang long lanh Nó không nói gì cả chỉ mỉm cười gật đầu Oa cậu thích thật đó, đúng là không thể tin nổi mà-nhỏ vừa đi vừa nhảy tưng tưng giống như Colombo tìm ra Châu Mĩ vậy. Cát Tường thì yên lặng đi bên cạnh nó mà không nói gì. Nó về nhà, trong đầu tràn ngập suy nghĩ về người đã cứu nó hôm nay. Trông giống như là thiên thần vậy-nó nghĩ. Nó ko còn để tâm tới việc hắn đã thuê người đánh nó nữa rồi. giờ đây trong đầu nó chỉ hiện lên hình ảnh của thiên thần kia thôi. Ở một căn biệt thự sang trọng nào đó, có 1 kẻ nào đó đang bực tức vì mội chuyện sảy ra... Hắn chửi thầm Bảo Nam đáng ghét phá hỏng chuyện của hắn. Hắn quyết định sẽ ra tay thật nặng để xử lý nó -Con nhỏ nhà quê, muốn đấu với tôi sao cô không có cửa-Hắn uống một ngụm rượu và nở 1 nụ cười giảo hoạt( chậc chậc tên này định làm gì đây) Sáng hôm sau, nó vừa mở tủ đồ cá nhân ra thì: AAAAAAAAA chuột, cứu tôi với chuột...... Có một em chuột xinh xinh nằm trong tủ đồ của nó và tất nhiên là làm cho nó sợ xanh mặt. Nó nguyền rủa kẻ nào làm ra chuyện này, bực bội nó đi ra hành lang đứng. Bỗng có một giọng nói vang lên khiến nó giật mình -Sao vậy cô bé? Nó quay lại, ''là thiên thần'', nhìn thấy Bảo Nam nó đỏ mặt quay đi, Bảo Nam đang đi lại phía nó và mỉm cười -Anh...anh Bảo Nam-nó lắp bắp- Sao anh lại ở đây Anh thấy có 1 cô bé ngốc đứng đây nên anh lại xem sao- anh mỉm cười với nó theo phản xạ nó gật đầu nhưng mấy giây sau mặt nó biến sắc ''Ngốc ư. anh ấy bảo minh ngốc ư aaaaaaaaaa thì ra trong mắt anh ấy mình là con ngốc huhu'' Nhìn thấy biểu cảm trên khuôn mặt nó anh mỉm cười -Vì sao em lại đứng đây thế-anh hỏi Nó ấm ức kể lại mọi chuyện cho anh nghe. Nghe xong Bảo Nam an ủi nó: -Thui dù sao mọi chuyện cũng sảy ra rồi em đừng buồn nữa. Nào chúng ta đi chơi thôi anh sẽ giúp em hết buồn- Bảo Nam kéo tay nó đi còn mặt nó giờ đây sắp bằng quả gấc rồi. Phía xa, một đôi mắt nảy lửa nhìn hai người, bàn tay người đó đập mạnh vào cánh cửa, gân xanh nổi khắp bàn tay.