Ba người nhốn nha nhốn nháo, suýt làm đổ cả lon sprite. Đúng lúc này, cửa túc xá “cành cạch” một tiếng rồi mở ra, Liễu Na mặc bộ quần áo lúc ra cửa đã về phòng. “Trời ơi, các cậu mau dậy đi, tớ sắp bị các cậu đè chết rồi nè.” Hạ Chi bị Chu Lệ đè lên nên không nhìn thấy ai tới, liền nhịn không được nói. Chu Lệ và Hàn Dung đều đứng thẳng người, sau khi lên tiếng chào Liễu Na thì về lại chỗ của mình. Liễu Na thấy sau khi cô ta về thì ký túc xá liền khôi phục sự yên lặng, bèn đi đến trước mặt Hạ Chi, ngồi xuống chiếc ghế đối diện cô. Liễu Na thấy Hạ Chi vội vàng ngồi thẳng dậy, sửa lại cổ áo bị Chu Lệ với Hàn Dung kéo thấp, khoảng nở nang, trắng nõn trước ngực thoáng cái đã không còn thấy nữa. Cô ta nhìn chằm chằm xương quai xanh và phần cổ thon dài mảnh khảnh của Hạ Chi một lúc, mới cười nhìn Hạ Chi nói: “Hạ Chi, cậu với Lý Hâm sao rồi?” Hạ Chi chỉnh quần áo xong, nhìn Liễu Na một lúc lại dời ánh mắt đi, xoay người bắt đầu thu dọn bàn của mình: “Thì thế thôi.” “Hai người các cậu sẽ không cãi nhau nữa chứ?” Liễu Na nhìn Hạ Chi với vẻ lo lắng rồi nói, “Mặc dù điều kiện của Lý Hâm khá bình thường, nhưng cũng rất nổi tiếng trong hội sinh viên, thỉnh thoảng tớ cũng có nói chuyện với anh ấy, nên tớ hi vọng hai người các cậu có thể làm bạn bình thường.” “Ừm.” Hạ Chi cảm thấy vô nghĩa bèn đáp, “Nhờ phúc của cậu, hiện tại đã là bạn bè bình thường rồi.” Hạ Chi nhấn rất mạnh bốn chữ bạn bè bình thường. Liễu Na hơi cau mày nhìn Hạ Chi, dường như không rõ hôm nay Hạ Chi bị sao vậy. “Đúng rồi Liễu Na, lần trước tớ có đưa cho cậu cây son Chanel, sao không thấy cậu dùng?” Hạ Chi nói, “Tớ nhớ lúc ấy cậu nói thích nó lắm, còn làm nũng với tớ hơn nửa ngày nữa mà. Tớ thấy màu son cậu đang dùng bây giờ không giống cây son tớ đưa cậu đâu.” Thật ra đến hiện tại Hạ Chi cũng không nhớ nổi cây son kia rốt cuộc là màu gì nữa. Cô tặng cho Liễu Na rất nhiều thứ, vì cô không nhạy cảm với đồ trang điểm nên đưa xong liền quên. Có điều mỗi lần Liễu Na tìm cô xin mỹ phẩm đều dùng thủ đoạn giống nhau. Thỉnh thoảng sẽ thảo luận về loại mỹ phẩm nào đó với Hạ Chi, bày tỏ mình rất thích và ao ước có nó, sau đó lại ca ngợi Hạ Chi đã có thứ đó, cuối cùng sẽ làm nũng, và thông thường Hạ Chi đều sẽ hào phóng tặng đi. Mặc dù Hạ Chi không nhớ rõ mình đã tặng những thứ gì, nhưng lúc Liễu Na tìm cô vì muốn thứ gì đó thì cô vẫn nhớ. “Hả?” Dường như hoàn toàn không ngờ Hạ Chi sẽ hỏi mình về vấn đề này, Liễu Na bất ngờ không kịp đề phòng nên hoảng loạn một giây, “Son đó hả, tớ không cẩn thận làm mất rồi. Xin lỗi nha, đều tại tớ chủ quan lại quá sơ ý. Hạ Chi ơi, tớ sợ cậu giận nên không dám nói với cậu. Xin lỗi, thật sự xin lỗi cậu.” “Không có gì đâu, tớ chỉ tùy tiện hỏi một chút thôi.” Hạ Chi nói, đứng thẳng rồi bước lên cầu thang để về giường của mình, “Tớ hơi mệt, nghỉ ngơi trước đây. Hôm nay tớ không ăn tối, lát nữa cậu tự đi ăn đi.” “Ờ, vậy cậu nghỉ ngơi thật tốt nhé.” Liễu Na nhìn Hạ Chi chui vào giường, lại nhìn Chu Lệ và Hàn Dung đã trốn vào giường mình từ sớm để xem phim truyền hình thì nhỏ giọng nói, sau đó quay người thu dọn đồ đạc của mình. Hạ Chi chưa nằm hoàn toàn trên giường, sau khi kéo rèm giường vẫn còn lại một góc có thể nhìn ra bên ngoài. Lúc Hạ Chi thấy Liễu Na lấy đồ tắm trong chiếc ba lô màu đen ra, rồi bỏ vào trong chậu chuẩn bị giặt thì cô mới nằm dài ra giường. Bạn học của cô ở đại học không nhiều lắm, Liễu Na và cô cùng ngành nên thường hay đi học chung. Tính tình cô ta cẩn thận lại hay quan tâm, ngoại hình đẹp mắt, giọng nói cũng dễ nghe. Xuất phát từ nội tâm, Hạ Chi liền thích những cô gái xinh đẹp như Liễu Na. Nhưng nếu đối phương không có suy nghĩ như vậy khi đối mặt với cô thì sao? Nếu như Liễu Na thật ra không thích cô thì sao? Nghĩ tới đây, Hạ Chi liền thấy lòng buồn bực đến khó chịu. Liễu Na để cô và Lý Hâm gặp nhau ở sân bóng rổ vào giữa trưa, còn mình thì chạy tới bể bơi gặp Thẩm Việt. Cô ta còn tặng cho người khác cây son mà cô đưa cho cô ta nữa. Những điều này đối với Hạ Chi mà nói, đều không phải chuyện lớn gì. Nếu Liễu Na là một người bạn bình thường, Hạ Chi chắc chắn sẽ cười cho qua chuyện, chứ không để ở trong lòng. Nhưng cô xem Liễu Na là bạn bè thân thiết. Cô xem trọng và yêu mến đối phương, nhưng đối phương lại không hề cảm kích. Cái cảm giác chỉ mình mình nhiệt tình, thật sự quá tệ. Giống cái ngày đối mặt với Lý Hâm lúc trước, y xì. . . Trong túc xá có tiếng phim truyền hình mà Chu Lệ với Hàn Dung đang xem, lại thêm tiếng đàn ác-cooc-đê-ông nhẹ nhàng. Đây là khúc diễn tấu của bà nội Hạ Chi, đoạn cao trào được Hạ Chi cài làm nhạc chuông. Mỗi khi tâm tình của Hạ Chi không tốt, sẽ mở bài này lặp lại nhiều lần. Bình thường chỉ cần nghe mấy lần là tâm tình của cô đã có thể bình phục. Liễu Na giặt xong bộ đồ bơi, thì nghe được tiếng nhạc phát ra từ giường Hạ Chi. Nghĩ nghĩ, cô ta vẫn đến bên giường của Hạ Chi, khẽ gõ: “Hạ Chi?” “Chuyện gì?” Giọng Hạ Chi truyền ra từ trong rèm giường. “Tớ trò chuyện với cậu được không?” Liễu Na nhỏ giọng nói. Trong rèm giường im lặng mấy giây, cuối cùng Hạ Chi vẫn kéo rèm giường ra, ngồi trên giường nhìn cô ta: “Có chuyện gì không?” Liễu Na leo lên thang, ngồi đối diện với giường của Hạ Chi, hai tay ôm đầu gối nhìn Hạ Chi: “Xin lỗi nhé, Hạ Chi. Tớ có nói dối cậu một số chuyện.” Hạ Chi hơi ngoài ý muốn nhìn cô ta. “Cây son mà cậu tặng, tớ lại tặng cho người khác, vì cậu ấy thật sự rất muốn. Lúc ấy đầu tớ nóng lên, liền tặng người ta mất. Sau đó nghĩ lại cũng thấy không hay lắm, nên tớ mới không dám nói với cậu.” Liễu Na nhìn Hạ Chi với vẻ thành khẩn, “Ban đầu tớ định mua một cây giống hệt để đổi với cậu ấy, nhưng luôn cảm thấy hành động đó thật dư thừa. Cứ trì hoãn như thế mãi, nên lúc nãy cậu hỏi tớ, thật ra tớ rất căng thẳng. Tớ sợ cậu sẽ vì việc này mà giận tớ, cho nên mới nói dối, xin lỗi Hạ Chi.” Hạ Chi không ngờ Liễu Na lại thẳng thắn với mình như thế, không thể làm gì khác hơn mới nói: “Thật ra cũng không có gì. . .” “Còn nữa, sau khi tớ sắp xếp để cậu và Lý Hâm gặp nhau vào buổi trưa, thì có đến bể bơi một chuyến, rồi mới chạy đi hỏi chuyện làm bán thời gian.” Liễu Na nói, “Gần đây tớ đã học bơi, lại quen vài người bạn mới. Bọn họ hẹn gặp tớ ở bể bơi, tớ lại ưa sĩ diện, rất muốn thể hiện trước mặt bọn họ liền đồng ý qua đó gặp.” “Tớ ở bể bơi khoảng một tiếng, sau đó mới rời trường.” “Liên quan tới chuyện làm bán thời gian này, nói thật ra là tớ không thích làm bán thời gian đâu. Lần này đi, thuần túy là vì để thêm điểm thôi.” Liễu Na thấp giọng nói, đuôi mắt hơi đỏ lên: “Chúng ta cùng phòng ký túc, hoàn cảnh của tớ chắc cậu cũng rõ. Gia đình không cho tớ tiền nên tớ nhất định phải dựa vào năng lực của mình để kiếm học bổng, chỉ cần có cơ hội cầm học bổng, tớ sẽ không bỏ qua.” “Tớ thật sự không muốn nói những chuyện thế này với cậu, khiến tớ như đang bán thảm vậy. Nhưng tớ thật không cố ý giấu giếm cậu, càng không hi vọng vì chút chuyện này mà làm ảnh hưởng tới tình bạn của bọn mình.” Hạ Chi nói: “Tớ hiểu mà, tớ đâu có giận đâu, chẳng qua mới về từ sân bóng rổ nóng nực nên hơi không thoải mái mà thôi.” “Đều tại tớ cả, cậu vì tớ mới đi gặp Lý Hâm. Sau này chúng ta đừng liên lạc với Lý Hâm nữa, chúng ta cũng chẳng còn liên quan tới anh ta, rời xa cực phẩm ấy, có được không?” Liễu Na nói. “Ừm.” Hạ Chi khẽ gật đầu. Liễu Na lập tức nín khóc mỉm cười, sau đó lấy từ trong túi ra một bọc màu trắng đưa cho Hạ Chi: “Đúng rồi, hôm nay tớ có đi ngang qua cửa hàng nên mua thứ này. Tớ thấy ở đầu giường cậu có trồng một chậu cây, lúc nào cũng nghĩ về nó nên muốn mua cho cậu ít phân bón. Đây là phân vô cơ mua ở cửa hàng, cậu bỏ nó vào trong chậu cây sẽ thúc đẩy sự phát triển của cây đó.” Liễu Na nói những lời kia, Hạ Chi đều không để ở trong lòng. Thế mà cô ta còn quan sát được cô để ý chậu cây, lúc ra ngoài về còn nhớ mua cho cô phân vô cơ, phần tâm ý này lập tức khiến Hạ Chi hơi xúc động. Cô nhận phân bón, nói với Liễu Na: “Cảm ơn cậu nhé.” “Khách sáo gì chứ.” Liễu Na cười nói. Xác nhận Hạ Chi không còn giận nữa, lúc này Liễu Na mới thoải mái đứng lên, “Tớ đi giặt quần áo đây, cậu có đồ cần giặt không?” “Tớ giặt rồi.” Hạ Chi nói. “Vậy tớ giặt đồ, lát nữa còn dọn ký túc xá.” Liễu Na nói xong, liền nhanh nhẹn leo xuống, ngâm nga bài hát đi giặt quần áo. Hạ Chi nhìn bóng lưng bận rộn của cô ta, cầm phân bón, chậm rãi nằm lại giường. Hạ Chi nhìn phân bón một lúc, lại bỏ nó vào trong ngăn kéo. Cô trở mình, nhìn về phía chậu cây bên giường. Trong một tuần sinh trưởng này, mầm nhỏ non mịn ban đầu lại lớn hơn một chút. Hai phiến lá xanh nhạt trên rễ cây đã xòe ra, tạo thành một chữ “Y” đáng yêu. So với tuần trước, màu sắc của lá đã đậm hơn, độ dày của lá cũng tăng lên. Hạ Chi nhìn một lúc lại nhịn không được mà vươn tay, nhẹ nhàng sờ lên lá cây. “Bà ơi, vậy chúng ta không giận cô ấy nữa, được không ạ?” “Cháu không thích giận người khác.” “Cứ vậy nhé.” Hạ Chi thấp giọng nói, nhưng chỉ trong nội tâm là cô hiểu rõ, vẫn có điều gì đó đã khác xưa. *** Thẩm Việt đang cùng bạn cùng phòng trên đường trở về ký túc xá nam. Hạ Minh có một trận bóng phải đấu ở sân bóng rổ ngoài trời vào buổi chiều, tuy Thẩm Việt không tham gia chơi bóng, nhưng lại đi xem trận bóng đó. Kết quả không ngờ lại kéo không ít người đến vây xem, khiến bầu không khí tranh tài nảy lửa hẳn lên. Thời gian kết thúc sớm hơn trong dự tính, nhưng thời gian ăn mừng lại bị kéo dài thật lâu. Trận bóng hôm nay đánh thắng đến nghiện, trên đường trở về bọn Hạ Minh toàn nhắc lại những chi tiết nhỏ trong trận. Ban đầu Thẩm Việt cũng lắng nghe mọi người nói chuyện, rồi bỗng nhiên, thần sắc của anh khẽ thay đổi, cấp tốc dừng bước. “Thẩm Việt?” Hạ Minh đang nói chuyện chợt phát hiện không thấy bóng Thẩm Việt đâu, liền quay đầu nhìn anh với vẻ kỳ quái. Thẩm Việt mím môi, cau mày. Một đôi tay, dịu dàng theo cổ của anh hướng xuống dưới, dừng ở bụng anh. Bàn tay mỏng manh không xương, giống của con gái. Nhỏ nhắn mềm mại, nhẹ nhàng lướt qua lưng, khiến toàn thân anh bất giác căng thẳng. Đây không phải lần đầu tiên. Lần trước là trong mộng, Thẩm Việt còn có thể giải thích là mình đầy tinh lực, chỉ là một giấc mơ kỳ quái. Nhưng lần này. . . “Thẩm Việt, cậu sao thế?” Hạ Minh nhận ra vẻ mặt khác lạ của Thẩm Việt, liền đi đến trước mặt anh. Anh ấy liền thấy Thẩm Việt mím môi, mặt không cảm xúc nhưng tai lại đỏ một cách khác thường. “Không có gì.” Cảm giác đó biến mất, Thẩm Việt cũng trở lại bình thường, tiếp tục đi về phía trước. Chẳng lẽ tinh thần của anh có vấn đề gì rồi? Hay là. . . lớn thế này mà cho tới bây giờ vẫn chưa có bạn gái, hiện tại cần tìm một người ư? Thẩm Việt hơi nhức đầu, xoa ấn đường.