Đoàn Tình không nhốt hắn ở ngoài cũng không quản, Tần Thiệu tựa vào trên cửa nhìn phòng này nhất thời có chút thất thần, phòng ngủ Đoàn Tình a, hắn đã vào đây một lần rồi. Ánh mắt Tần Thiệu theo bản năng nhìn xuống thảm dưới giường, buổi tối kia…… Tần Thiệu khụ thanh nahnh chóng dời mắt, đây cũng chả phải hồi ức đẹp đẽ gì..
Đoàn Tình lần này trở về thật là muốn nhìn Đoàn Huyên cùng Tiểu Hồng một chút, cho cũng không cần cái gì, mấy quyển sách cậu đọc cũng mang hết đến chỗ Tần Thiệu nên nơi này không còn lại bao nhiêu. Tần Thiệu dời ánh mắt đi muốn cho chính mình trong lòng dễ chịu cho nên đi vào phòng ngủ của cậu, thuận tiện nhìn xem. Đoàn Tình lạnh lùng cảnh cáo:”Không được động vào! Anh có biết lịch sự không a!”
Tần Thiệu không đổi được, thứ gì của Đoàn Tình đều muốn sờ sờ (=)))))), tiểu gia hỏa này cất chứa không thiếu bảo bối. Phòng ngủ liên với thư phòng, rõ ràng Đoàn Tình đả thông hai phòng lại, dùng một giá sách lớn ngăn ácch
Đoàn Tĩnh Viễn trang hoàng phòng ở đều trầm ổn, cổ kính.Đàn hương làm bằng gỗ, này đại bài giá sách, là song hướng, một nửa phóng thư, một nửa thả Đoàn Tình vơ vét đến bảo bối, Tần Thiệu nhìn cảm thấy hứng thú, không biết sách là do cậu tự mua ahy Đoàn Tĩnh Viễn mua cho, tất cả đều là sách lý luận, còn có Nhị thập tứ sử gì đó nữa,, Khổng Tử, Phật học, Tần Thiệu trực tiếp chạy đến nơi cất các ab3o bối của cậu.
Qủa nhiên là rất nhiều thứ, cái gì cũng có, đồ sứ, danh họa, thư pháp, cổ ngọc, bút lông, nghiên mực linh tinh. Đoàn Tĩnh Viễn có rất nhiều bằng hữu khách nhân, cho nên quà cáp cũng nhiều, cái nào mà ông không thích thì chia cho hai anh em, nhưng đa số là cho Đoàn Tình. Cho nên Đoàn Tình mấy năm nay tìm tòi rất nhiều kỳ trân dị bảo.
Tần Thiệu cầm lấy nghiên mực:”Triều Thanh? Hay là của Kỷ Hiểu Lam ()? Khả năng không lớn đi?” Đoàn Tình sinh khí đòi lại:”Buông ra mau! Là Kỷ Hiểu Lam, mấy trăm vạn, làm hư anh không đền nỏi đâu!”
Tần Thiệu cười trộm, buông nghiên mực xuống, lại đi tới bên cạnh, nhìn thấy một cái hộp rất quen mắt, nguyên lai là chính mình đưa cho cậu khi từ Lhasa về. Nguyên lai chất đống ở trong này! Tần Thiệu một chút đều không tôn trọng người, phiên phiên:”Ấu Đường, bức hạo này sao em không treo lên. Bên Treo bên kia nhìn rất đẹp!” Đoàn Tình không để ý đến hắn, treo cái gì mà treo! Mỗi ngày nhìn anh không đủ bực sao! Vốn cậu định ném đi, nhưng chị Hồng can ngăn nói ném không tốt, cho nên mới gấp lại quăng vào trong. Mấy thứ Tần Thiệu đưa tất cả đều bỏ vào cái rương hết! Tần Thiệu đưa cho Đoàn Tình cái chuyển kinh đồng, nguyên lai cậu không có ném, Tần Thiệu sờ cười cười, bỏ nó về chỗ ban đầu. Mà thôi, đặt ở trong rương để lại đi, chỉ cần không phải ném là tốt rồi.
Đoàn Tình thở phào, Tần Thiệu xem xong tranh lại muốn xem đồ sứ. Mấy món đồ sứ kia đều là do cướp từ tay Đoàn Tĩnh Viễn về! Rất đáng giá! Bán tần Thiệu cũng không đủ tiền mua lại Đoàn Tình thật cẩn thận đi theo phía sau hắn, Tần Thiệu trừng ra bộ dáng chuyên gia dạo qua một vòng bình luận một phen:”Đa số là hàng thật.” Đoàn Tình tiếp thực lưu loát:”Đương nhiên rồi!” Tần Thiệu lắc đầu:”Ý anh là đa số.” Đoàn Tình không bằng lòng:”Nói bậy!Không có cái nào gải hết” Tần Thiệu nghiêm trang:”Này, bình Càn Long.”
Đoàn Tình vốn không tin hắn, nhưng là nghe nói ra, liền đi đến xem. Tần Thiệu chừa chỗ ra cho cậu bước vào. Đoàn Tình không tin, cái bình này rất đẹp, sắc thái tiên diễm, cao quý mĩ lệ. Thành phủ màu sắc trắng tao nhã, toàn bộ cái bình là những đường cong đại diện cho phong cách năm đó. Hoa lệ cao quý. Đoàn Tình nhìn một lúc rồi nói:”Cái bình là hàng thật mà, giả ở chỗ nào!”
Tần Thiệu đứng ở phía sau cười cười, tiểu hài tử này thích xinh đẹp gì đó, đa số đồ sứ ở đây đều mỹ lệ. Đoàn Tĩnh Viễn không hề để mặt tới mấy món xa hoa này, càng mộc mạc tuổi cao, càng trân quý. Loại này nhìn bình thường là Thanh triều, sắc thái tinh tế tiên diễm.
Đoàn Tình nhìn hắn bình đạm cười không nói thực sinh khí:”Rốt cuộc là giả ở chỗ nào!” Chẳng lẽ Đoàn Tĩnh Viễn lừa cậu! Cái bình quả thật cũng không dễ dàng gì lấy được, lúc đó cậu 13 tuổi khóc nháo lên nên Đoàn Tĩnh Viễn mới đưa cho!Như tếh nào giả được!
Tần Thiệu thấy cậu tạc mao liền chỉ vào thân bình Phượng Hoàng giảng:”Ở đây.” Đoàn Tình trừng mắt chờ hắn, khuôn mặt phi hồng, ánh mắt sáng ngời trong suốt, xinh đẹp ghê gớm. Tần Thiệu ngữ khí kỳ dị dịu đi, ôn hòa cười:”Anh nhớ rõ có một vị làm hàng giả đồ sứ, tên gọi Khổng Thanh Từ. Người này chắc em cũng biết.” Đoàn Tình gật gật đầu:”Tôi biết. Nhưng ông ta chết rồi mà!” Tần Thiệu cười cười xoa đầu mới thấy tóc cậu cũng đã dài ra, trong thời gian ngắn không chịu đi cửa hiệu cắt tóc. Đoàn Tình uốn éo đầu ngược lại là không có đẩy hắn ra, Tần Thiệu dựa vào cậu giảng:”Anh biết Khổng Thanh Từ đã chết, nhưng đồ sứ của ông ta chắc chắn vẫn còn tồn tại”
Đoàn Tình vẫn không muốn tin:”Sao anh lại kết luận vậy, lỡ ông ta lấy gải đánh tráo sao?” Tần Thiệu cười cười, một tay chống tại giá sách, một bàn tay chỉ vào thân bình giải thích:”Khổng Thanh Từ rất thanh cao, kiêu ngạo, xuất thân danh môn. Đồ sứ thế gia, chỉ là bởi vì yêu thích đồ sứ mới làm đồ sứ, ông ta làm đồ sứ không chỉ tinh xảo hơn nữa còn là kiêu ngạo, mỗi một đồ sứ mặt trên đều có dấu hiệu.” Đoàn Tình nghe xong trong lúc nhất thời cũng không có để ý Tần Thiệu đang ôm mình vào trong lòng, Tần Thiệu giảng cẩn thận:”Dấu hiệu này chính là Khổng tự, một chữ Khổng màu hồng khắc lên.” Đoàn Tình không tin, cầm lấy đến kính lúp xem, loại kính lúp này dùng để xem đồ sứ, có thể phóng to gấp mấy lần kính lúp thường,, bên trong quả nhiên có một tự, quả nhiên là chữ Khổng!
Đoàn Tình thì thào tự nói:”Quả nhiên có, thật là Khổng Thanh Từ? Như thế nào có thể đưa cho Đoàn Tĩnh Viễn đồ sứ giả a?” Tần Thiệu cười cười:”Cũng không nên trách người ta, đồ sứ Khổng Thanh Từ rất lợi hại, người bình thường nhìn không ra, thật sự rất giống hàng thật”
Hai người trải qua một buổi tối đột nhiên cảm giác thân thiết, Đoàn Tình không có cảm thấy Tần Thiệu dựa vào cậu gần như vậy, như trước cùng hắn tham thảo về vấn đề này. Đoàn Huyên vào thời điểm liền thấy bọn họ hai người thân mật khăng khít dựa vào, Tần Thiệu cao cao thân ảnh cơ hồ muốn bao phủ em trai mình, cái tư thế kia quá mức thân mật, gần như ôm vào trong lòng. Đoàn Tình liền nhu thuận tựa vào trước người hắn. Buổi chiều 3 giờ ánh nắng mặt trời vẫn còn, xuyên qua cửa sổ, tà tà chiếu vào thân ảnh hai người. Đoàn Huyên không hiểu trong lòng mình giờ đây có cái tư vị gì, chỉ cảm thấy mình cũng bị làm cho chói mắt.
Đứng ở giá sách nhìn hai người không biết nói gì đó, Ấu Đường náo loạn, xoay người muốn đánh Tần Thiệu, bị Tần Thiệu ôm eo, đặt ở giá sách, không, chỉ là rất nhẹ tựa vào giá sách,giống như sợ cậu bị ngã xuống, nhẹ nhàng ôm lấy.Đoàn Huyên nhìn thấy vậy, dùng sức ho khan.
Đoàn Tình không phục Tần Thiệu:”Người bình thường nhìn không raanh làm sao thấy được!”Cậu không ngờ hắn lại lợi hại như vậy!
Tần Thiệu hắc hắc cười:”Anh cũng không biết, chỉ đoán thôi!” Nhìn hắn buồn bực bận rộn giải thích:”là vì một lần tới nhà Triệu Bằng huyên nhìn thấy một cái, giờ lại thấy cái nữa ở đây? Vì thế đoán đại!”
Đoàn Tình náo loạn:”Anh dựa vào cái gì nói đồ của tôi là giả hả! Sao không cho rằng bạn anh là đồ giả ấy!!!!!” Cậu cố xoay người lại giơ tay đánh hắn, nhưng nhanh chóng bị Tần Thiệu ôm lấy. Hắn quá khỏe, Tần Thiệu tay chân đều ôm chặt, liên tục dỗ dành:”Anh sai rồi, mai mốt sẽ đem cái thật tới cho em! Cho em có một đôi luôn, được không?.” Này tương đối có lực dụ hoặc, Đoàn Tình cũng cho hắn ôm. Đáng tiếc, Tần Thiệu ôm chưa tới mấy giây. Đoàn Huyên đã trở lại, Diệp Hoa cũng đến đây.
Đoàn Tình nhanh chóng đẩy hắn ra. Tần Thiệu sờ sờ mũi:”Ngữ Đường, cậu về rồi. Ách, Diệp Hoa cũng đến đây?” Tần Diệp Hoa mím môi cười cười, cũng không biết là nên xử sự ra sao, chưa nói cái gì, trong lòng nàng hình tượng anh trai tương đối cao lớn, lại nói mấy ngày này anh nàng quả thật đối Ấu Đường rất tốt:”Ân, ca. Ấu Đường.” Ấu Đường nhìn nàng cười cười:”Diệp Hoa.” Nguyên lai Diệp Hoa đến công ty thăm anh mình..
Đoàn Huyên vẫn là duy trì một trạng thái lăng lăng, không nghĩ lại cảm thấy khó chịu như vậy. Lúc trước Tần Thiệu cùng em mình không hợp, hai người còn quát nhau, khiến hắn, bây giờ hai người lại quan hệ rất tốt, trong lòng có gì đó không vui! kỳ thật hai người kia cũng không có làm cái gì quá phận, bất quá là ôm nhau àm thôi! Tần Thiệu là anh họ, Ấu Đường vẫn là tiểu hài tử…… Cho nên Tần Thiệu đối Ấu Đường chắc chỉ là, ai, y nói không nên lời, quả thật không thoải mái chút nào.
Kỉ Quân (: 纪昀: Jǐ Yún), còn được biết đến với tên Kỉ Hiểu Lam (: 纪晓岚: 紀曉嵐: Jǐ Xiǎolán) và Kỉ Xuân Phàm (紀春帆), ông sinh ngày 26 tháng 7 năm 1724, mất ngày năm 1805, thọ 81 tuổi. Ông giữ chức tổng biên tập, một công trình biên soạn sách nổi tiếng dưới thời. Không những thế, ông còn nổi tiếng là một phong lưu tài tử và là một con người đa tài với trình độ học vấn vô cùng uyên bác. Ngoài ra, ông còn là tác giả của cuốn, là một trong những tác phẩm nổi tiếng đương thời.
Truyện khác cùng thể loại
40 chương
71 chương
107 chương
211 chương
40 chương