Trốn Thoát Mật Thất Vô Hạn
Chương 99
"Tại sao anh lại giết hắn? Còn chưa hỏi được cửa ra đâu." La Giản quỳ trên mặt đất há mồm thở từng ngụm, cậu cảm thấy lồng ngực như bị thứ gì nghẹn lại, khiến cậu hít thở gian nan dị thường.
Kẻ truy sát không nói thời nào, thu hồi đao của mình, lấy từ trên người thần minh một thứ đưa cho La Giản, La Giản vừa nhìn thấy, là nửa khối ngọc bội. Hơn nữa ngọc bội này thoạt nhìn có chút quen mắt. La Giản nhìn khối ngọc bội nửa ngày, sau đó từ trên người mình cũng móc ra nửa khối ngọc bội, đây là cậu lấy được trong quan tài quỷ. Cậu định ghép hai khối ngọc bội lại với nhau, nhưng kỳ quái chính là, hai rìa ngọc bội một chút cũng không tương xứng, hơn nữa hoa văn phía trên cũng không giống nhau.
"Chẳng lẽ không phải cùng khối?" La Giản chưa nghĩ tới ngọc bội của mình bị người đánh tráo, còn tưởng rằng không phải cùng khối, bởi vì kẻ truy sát không thể nói cho cậu, cho nên tuy cậu biết rằng khối ngọc bội này có thể là đạo cụ mấu chốt nào đó, nhưng vẫn không để ý nhiều, cứ thu cả hai khối lại.
Nếu thần minh đã chết, vậy bước tiếp theo cần hội hợp cùng đồng đội báo cáo tình huống. La Giản nghĩ như vậy, duỗi tay đỡ lấy kẻ truy sát đang ngồi xổm cạnh cậu, muốn dựa lực vào hắn mà đứng lên, nhưng vừa chống người lên, liền cảm thấy bản thân đầu váng mắt hoa, trước mắt từng mảng trắng màu tuyết, hơn nữa... cậu cảm thấy mình càng lúc càng khó thở.
"Sao lại thế này... Tôi..." La Giản gần như nói không ra lời, cảm giác ngạt thở vô cùng mãnh liệt, kẻ truy sát nhận ra dị trạng của cậu, ôm lấy eo cậu, để cậu dựa cả người lên người mình, nhưng ngay cả kẻ truy sát cũng cảm thấy hữu tâm vô lực, tình huống của La Giản kì thật Hinh Viêm biết rõ, nhưng hắn không thể mở miệng nói cho La Giản, điểm này ngay cả đội viên của cậu cũng không cứu được, La Giản cần tự thân lĩnh ngộ.
Nhưng La Giản không hổ là La Giản, cho dù hít thở không thông dẫn tới đại não thiếu Oxy mà đầu váng mắt hoa, cậu không biết cảm giác khó chịu này từ đâu mà tới, nhưng rất nhanh liền phát hiện ra nguyên nhân, thấp giọng nói: "Bởi vì "thần" đã chết sao? Mà tôi là quỷ."
Trong gian mật thất này có hai nhân vật cốt tuyện, một là thần minh, thân phận hắn không thể thay đổi. Một là quỷ, bởi vì ngay từ đầu quỷ đã chết, cho nên chỉ có thể thông qua đạo cụ trên thi thể hắn mà nhận được thân phận. Đồng dạng, nếu không muốn thân phận này, có thể bỏ đạo cụ xuống tiêu trừ thân phận.
"Nhưng mà, cổ trang trên người tôi đã ném, mà ngọc bội lại là đạo cụ mấu chốt không thể đại biểu thân phận..." La Giản bắt đầu tự phân tích, cậu không nghĩ ra nguyên nhân, ngẩng đầu nhìn kẻ truy sát: "Anh... đưa thận phận này cho tôi như thế nào...?"
Kẻ truy sát lại lắc đầu. Mà La Giản mở to hai mắt nhìn, nhìn kẻ truy sát: "Hay nói cách khác, anh vẫn chưa nhường thân phận gì cho tôi sao? Hay là nói, ngay từ đầu, thân phận của tôi đã bị mật thất giả thiết là "quỷ"?"
Mật thất đôi khi cũng sẽ mạnh mẽ đeo lên người người chơi một thân phận, một khi bị tròng lên thân phận thì không thể sửa đổi, đây là tính cưỡng chế của mật thất, cưỡng chế thân phận là không thể thoát khỏi, tận đến khi bạn chạy ra khỏi mật thất, thân phận này vẫn sẽ luôn phủ lên đầu bạn.
"Thần vừa chết, quỷ sẽ bắt đầu tan vỡ sao?" La Giản hít thở càng lúc càng không xong, cả người cậu ghé vào kẻ truy sát, mà kẻ truy sát gắt gao ôm lấy cậu.
"Quá không khoa học, rõ ràng "quỷ" đã chết, nhưng tại sao cảm xúc này vẫn hiện ra trên người tôi?" La Giản nắm chặt quần áo kẻ truy sát, cậu phát hiện bản thân bắt đầu bất tri bất giác mà rơi lệ, nước mắt này tới rất kì lạ, rõ ràng không có sự tình gì có thể khiến La Giản cảm thấy bi thương, nhưng cậu lại cố tình cảm thấy bi thương dị thường, khiến cậu rơi lệ không ngừng.
Hình Viêm phát hiện tiểu La Giản nhà mình đang khóc, đành phải ôm cả người cậu vào lòng, cọ cọ gương mặt an ủi cậu, nhưng hiệu quả không quá rõ ràng, La Giản vẫn rơi lệ không ngừng, cảm thấy trái tim mình đều run rẩy, cậu cảm thấy phi thường khó chịu. Cảm xúc của cậu truyền tới kẻ truy sát, khiến Hình Viêm đau lòng không thôi.
Rõ ràng La Giản thuộc về Hình Viêm, nhưng tại sao lại rơi lệ vì người khác?
Hình Viêm thập phần khó chịu, hắn cúi đầu, cắn môi tiểu La Giản.
Một bên khác.
Đội trưởng Quỷ Hút Máu dưới sự giáp công của hai Thiên Khải Giả cảm thấy lực bất tòng tâm (có tâm mà không có lực). Hắn cảm thấy hai địch nhân này mạnh mẽ đến mức đáng sợ, điều này không chỉ biểu hiện trên thực lực của bọn họ, còn có phương diện phối hợp của bọn họ, đây là một sự tình thực không xong, hai tên kinh nghiệm phong phú thực lực siêu quần hợp tác với nhau, khiến đội trưởng Quỷ Hút Máu hữu tâm vô lực, hắn cảm thấy bản thân có lẽ phải thua ở đây.
"Đội trưởng!" Lúc này, tráng hán phía sau đội trưởng Quỷ Hút Máu hô lớn một tiếng, nói một câu không ai hiểu: "Đã đến giờ!"
Nhưng lời này như tiêm thuốc kích tim cho đội trưởng Quỷ Hút Máu, hắn nở nụ cười, chặn một đòn hợp công của Đoạn Ly cùng U linh, sau đó cả người nhanh chóng lùi về sau, thoát ly chiến trường, hơn nữa nhanh chóng trở về bên người đội viên. Lúc này, nữ quân sư của bọn họ đã tỉnh, tuy hành động không tiện, có thể nói là người kéo chân sau, nhưng lại khiến đội trưởng Quỷ Hút Máu như muốn hoan hô nhảy nhót.
"Yến Hoa... em thế nào?" Đội trưởng Quỷ Hút Máu thật cẩn thận mà đặt câu hỏi.
"Kế hoạch hành động thay đổi." Nữ nhân cũng không muốn tốn nhiều lời, ngắn gọn ra lệnh: "Chúng ta lui lại, không cần giao phong, trên thực lực chúng ta không địch lại nổi."
"Nhưng mà..." Đội trưởng Quỷ Hút Máu ậm ừ, nhìn về phía hai thiên khải giả đang tiến lại gần, Đoạn Ly cùng U linh cũng sẽ không vì đội trưởng Quỷ Hút Máu tạm lời lảng tránh mà ngừng công kích, nếu kẻ địch muốn chạy, vậy thừa thắng xông lên mới là lựa chọn tốt nhất.
"Tôi biết, tự nhiên sẽ có người tới giữ chân bọn họ." Nữ nhân tựa hồ cũng không vì thế mà lo lắng, nàng lộ ra tươi cười dịu dàng, nàng thật xinh đẹp, khiến đội trưởng Quỷ Hút Máu đau khổ đơn phương nhìn đến ngây người.
Cũng như lời nữ quân sư nói, thời điểm Đoạn Ly cùng U linh vừa định tấn công, đột nhiên hai thân ảnh hiện ra khiến bọn họ không thể không dừng bước, chiến trường có hai vị khách không mời mà đến, hơn nữa thực rõ ràng, vì hai Thiên Khải Giả mà đến.
Đúng vậy, đó là hai kẻ truy sát cuối cùng. Trận đoàn chiến này vì có hai Thiên Khải Giả mà sẽ có bốn kẻ truy sát xuất hiện, trừ Hình Viêm cùng kẻ đã bị Đoạn Ly giết chết, cũng chỉ còn dư lại hai người, vẫn luôn không xuất hiện, lại xuất hiện tại thời khắc mấu chốt này.
Hai kẻ truy sát này thực hiếm thấy mà hành động cùng nhau, dù sao hầu như toàn bộ kẻ truy sát đều độc lai độc vãng, cho nên hai cái cùng nhau hành động quả thực rất ít thấy, hơn nữa diện mạo bọn họ cũng thực tương tự, có lẽ trước khi trở thành kẻ truy sát từng có quan hệ thân thích.
Vũ khí bọn họ không khác nhau lắm, đều là găng tay boxing.
"Những kẻ truy sát đó, xuất hiện cũng quá trùng hợp đi?" Đội trưởng Quỷ Hút Máu cảm thấy kì quái, nhưng sau khi nghĩ tới năng lực nữ nhân, liền hơi yên tâm, nói: "Bước tiếp theo chúng ta làm thế nào?"
Nữ nhân chỉ cười: "Chúng ta đi về phía cây cổ thụ kia đi, đi cửa ra. Đợi tí nữa tự nhiên sẽ có người giúp chúng ta mang chìa khóa lại đây."
"Em biết cửa ra ở đâu?"
"Tôi đương nhiên biết."
Vì thế, cứ như vậy, đội trưởng Quỷ Hút Máu bế nữ nhân lên, mang theo nàng tới cây cổ thụ thật lớn bên kia, mà Đoạn Ly cùng U linh bị hai kẻ truy sát vừa xuất hiện giữ chân, khiến hai người U linh cảm giác không ổn, U linh mở miệng nói: "Đoạn Ly, mau băm rớt hai kẻ truy sát này, mặc kệ đám địch nhân đó muốn đi đâu, chúng ta đều phải ngăn cản bọn họ!"
"Anh muốn băm là có thể băm sao?!" Đoạn Ly tức giận hô to, hai kẻ truy sát này không giống đám hàng họ đã từng gặp, bọn họ hợp tác tiến công, hơn nữa phối hợp tới thiên y vô phùng (hoàn hảo không kẽ hở), hơn nữa găng tay boxing màu đen trên tay họ đều có hiệu quả băng giá, có thể làm chậm tốc độ cùng cảm quan của kẻ địch, đây quả thực là đại thiên địch của Đoạn Ly! Khi hắn giơ đao cũng cảm thấy trên tay mình kết một tầng băng, nặng nề tới mức hắn không thể cử động.
U linh vẫn còn tốt một chút, nhưng sức chiến đấu của hắn cũng giảm mạnh, bởi vì băng phủ nên hắn không thể nhắm bắn súng chính xác!
"Fuck, lúc này mà có lửa ––" (Tui đã nghĩ giữa fuck hay *** hay đuỵt hay *** thì mọi người thích hơn?)
"Triệu hoán thuật –– đốm lửa đốt thảo nguyên." Vào thời điểm hai người hết đường xoay xở, Phong Vũ Lam đột nhiên ngoi đầu, bắt đầu triệu hoán từng ngọn lửa lớn, hơn nữa có thi thể quái vật dưới mặt đất làm vật dẫn, khiến thế lửa nhanh chóng lan ra. Thấy hết thảy sự việc, U linh tựa hồ cũng nghĩ ra biện pháp, bắt đầu oanh kích thi thể quái vật xung quanh, thực mau xung quanh họ liền nổi lên liệt hỏa hừng hực, nhiệt độ cực cao giảm xuống một chút uy hiếp từ hai kẻ truy sát băng sương.
"Có một pháp sư trong đội ngũ quả thực không tồi." U linh khiêng súng pháo, tựa hồ cảm thấy dị thường vừa lòng với Phong Vũ Lam.
"Tôi cần đi tìm La Giản." Nhưng thình lình, Phong Vũ Lam lại mạc danh mở miệng nói một câu như vậy, yêu cầu đột nhiên nảy ra khiến hai người Đoạn Ly đều cảm thấy kì quái.
"Cậu đi tìm em ấy làm cái gì?" U linh dò hỏi: "Hiện tại chúng ta cần giải quyết hai kẻ truy sát này, còn cần đuổi theo những kẻ địch đó, tuy rằng không biết họ muốn làm gì, nhưng nếu họ tìm được cửa ra trước, chúng ta sẽ thua trận đoàn chiến này."
Đại khái biết yêu cầu của mình không thể thực hiện, Phong Vũ Lam cũng không nhiều lời, cậu nói một câu "Tôi đã biết" trả lời U linh, sau đó lui về sau tiếp tục quan sát, trận chiến này hai kẻ truy sát không nhất định sẽ thắng, nhưng có thể kéo dài thời gian. Như vậy là đủ rồi.
"Cậu phải đi tìm La Giản." Ở nơi mọi người không nhìn thấy, tiểu ác ma dù đỏ kia vẫn như cũ đứng bên người Phong Vũ Lam, sau khi nó tách khỏi đội viên lại quay về bên cậu, hơn nữa quyết định A Lam để lấy khối nửa ngọc bội còn lại.
"Phải đi tìm La Giản..." Phong Vũ Lam sắc mặt tối tăm, Sách Ma ở bên cạnh cậu bay múa, nó dừng lại ở một trang nhất định, vì thế A Lam cúi đầu nhìn Sách Ma một cái, sững một chút, bắt đầu nhỏ giọng niệm chú văn:
"Triệu hoán thuật ––– cảnh trong gương"
Vì thế ở tình huống mọi người không chú ý, A Lam dùng một ảnh trong gương thay thế vị trí của cậu, mà đứa nhỏ bên cạnh vẫy vẫy ô đỏ của mình, mở rộng phạm vi kỹ năng giảm độ tồn tại, khiến cả nó và A Lam cùng tiến vào trạng thái rõ ràng tồn tại nhưng người khác lại không nhìn thấy.
"Đi cùng tôi." Đứa nhỏ lơ lửng đi trước, Phong Vũ Lam hoảng hốt theo sau.
Vận mệnh bắt đầu nghịch chuyển.
Truyện khác cùng thể loại
8 chương
50 chương
32 chương