Trốn Thoát Mật Thất Vô Hạn
Chương 98
"Chị Hoa, chị tỉnh sao?" Tráng hán canh giữ bên cạnh nữ nhân thấp giọng nói. Một bên khác của chiến trường, đội trưởng Quỷ Hút Máu lẻ loi chắn trước hai đội viên, một mình nghênh chiến hai người Đoạn Ly cùng U linh, hai bên không nói một lời đã lao vào hỗn chiến, mà lúc này, nữ nhân được hai đội viên bảo vệ nghiêm ngặt, đã tỉnh.
Cô nàng tóc dài đáng thương, tình hình nàng thực không xong, toàn thân bị bao lại như xác ướp, bỏng diện rộng, đau đớn liên miên không dứt, còn bị tổn thương nội tạng, khiến nàng ngay cả hít thở cũng gian nan.
Nửa bên mặt của nàng cũng bị băng lại, chỉ lộ ra một con mắt, chậm rãi mở, hơn nữa nhìn về phía một đội viên duy nhất: "A Kiệt... đội trưởng đâu?"
Tráng hán tên A Kiệt ngẩng đầu nhìn đội trưởng Quỷ Hút Máu đang thủ vững trận địa cách đó không xa, hiếm thấy, khuôn mặt nghiêm túc trầm ổn của hắn lộ ra biểu tình bi ai: "Tình hình phi thường bất lợi với chúng ta."
Nữ nhân tựa hồ hít sâu một hơi, nhưng vẫn không giúp khí nghẹn ở ngực nàng lưu thông được, nàng ngắn gọn nói: "Hiện tại... là tình hình gì, tất cả đều nói cho tôi."
Tráng hán đành phải nói mọi việc từ khi nữ nhân bắt đầu trọng thương hôn mê cho nàng, trong đó nhấn mạnh sự tình về đứa bé kia, trên thực tế, tráng hán tên A Kiệt này tuy rằng vẫn luôn thực thành thật theo đội ngũ, nhưng nội tâm cũng sinh ra không ít nghi vấn với đứa nhỏ lai lịch bí ẩn này, mặc dù hắn chưa từng can thiệp vào quyết định của quân sư.
"Không cần lo lắng, chúng ta sẽ không thua." Nữ nhân hít thở vô cùng dồn dập, toàn thân nàng hầu như không thể động đậy, chật vật không chịu nổi, nhưng vẫn cười: "Đứa nhỏ kia đã cho ta thông tin, hắn đã sớm tiến vào mộ thất này trước tất cả mọi người, hơn nữa giao lưu một lần ngắn ngủi với vị "thần minh" kia."
Tráng hán tựa hồ không quá hiểu rõ lời nữ nhân nói, nghi hoặc đầy mặt.
Nữ nhân biết tráng hán tuy rằng người chắc, nhưng não cũng thô, nói mãi cũng chả hiểu, đành phải cười trắng ra: "Các cậu có phải luôn cảm thấy đứa nhỏ không rõ lai lịch trong đội không thể tin tưởng được đúng không? A, kỳ thật tôi cũng cảm thấy như vậy, nhưng dường như hắn có năng lực thôi miên hay khống chế người khác... khụ khụ, tạm thời gọi loại năng lực này của hắn là thuật thôi miên đi."
"Thuật thôi miên...? Tráng hán dừng lại, có chút lo lắng nhìn nữ nhân: "Chị Hoa, chúng ta đều bị hắn thôi miên sao?"
"Cậu thì không... khụ khụ... nhưng tôi thì hẳn là rồi, tuy rằng bản thân tôi không nhớ rõ." Nữ nhân ho khan lợi hại, lại thở hổn hển một hơi, nói: "Nhưng không cần lo, đứa nhỏ kia tạm thời không có ác ý lớn, ngược lại, chúng ta có thể lợi dụng năng lực này của hắn, phải biết rằng, hắn không những có thể thôi miên người chơi, cũng có thể thôi miên bất luận loại sinh vật nào trong mật thất, mặc kệ đó là quái vật, kẻ truy sát, hay là nhân vật cốt truyện..."
"Chị Hoa... ý chị là..." Những lời này khiến tráng hán hiểu ra, kinh ngạc nhìn nữ nhân nằm trên mặt đất.
"Đứa nhỏ kia còn có kỹ năng làm giảm cảm giác tồn tại... Trên thực tế, cũng không phải hắn biến mất, tôi đoán... có lẽ là một loại thuật thôi miên, khiến nháy mắt người ta nhìn thấy hắn liền xem nhẹ cảm giác tồn tại của hắn, năng lực này đồng dạng hữu hiệu với mọi sinh vật."
Nữ nhân hít thở càng lúc càng kịch liệt, nàng lại tiếp tục ho khan, tráng hán đành phải luống cuống tay chân rót cho nàng một lọ nước thuốc không biết tên, lúc này mới khiến nàng dịu xuống, hít một hơi dài, tiếp tục nói: "Khi tôi ý thức được bản thân mình bị thôi miên, tôi cũng bắt đầu âm thầm điều tra những việc liên quan tới đứa nhỏ này, cậu biết tôi trong thế giới hiện thực thuộc về tổ chức gián điệp... Kỳ thật là thu thập các loại tình báo, nhưng lại hoàn toàn không có phát hiện gì về đứa bé kia, tôi phát hiện hắn căn bản không có thân phận, hắn ở trong thế giới hiện thực, tương đương với không tồn tại."
"Nhưng hiện tại, chúng ta bỏ qua mọi chuyện đó, bởi vì năng lực của hắn quả thực thích hợp, cho nên ngay từ đầu tôi đã để hắn đi tra xét chủ mộ thất tòa huyệt mộ này, hơn nữa thuận lợi để hắn tìm thấy mộ thất của thần, thôi miên nhân vật cốt truyện, tìm được cửa ra của mật thất."
"Nói cách khác, chị đã biết cửa ra của mật thất này sao?" Tráng hán có chút hưng phấn.
"Tôi không biết... hắn vẫn chưa nói cho tôi... tôi cũng đã, biến thành như vậy..." Nữ nhân nhíu mày, thử giật giật cánh tay mình: "Thân thể bị thương quá nghiêm trọng, căn bản không nhúc nhích được, như vậy cơ hồ cũng không thể sử dụng kỹ năng."
Tại một khắc này, bên người nữ nhân cùng tráng hán đột nhiên vang lên một thanh âm, chậm rì rì nói: "Không cần lo lắng, dù sao sau khi thoát khỏi mật thất cô cũng sẽ khỏe lại trong nháy mắt."
Hai người đồng thời nghiêng đầu, liền thấy tiểu ác ma cầm dù đỏ kia không biết chui ra từ chỗ nào, nổi lơ lủng, nó căn bản không cần đi đường, trước nay đểu thổi tới thổi qua mà đi.
"Trí tuệ của cô vượt qua những gì tôi nghĩ." Tiểu ác ma lộ ra nụ cười tươi, nhưng lại thành thật mà nói ra tình báo: "Việc phía trước cô giao thác tôi đã hoàn thành, cửa ra ở trên cây cổ thụ kia, nhưng cần điều kiện kích phát – cũng chính là cần chìa khóa, mà chìa khóa chính là vật đính ước của quỷ cùng thần minh, một khối ngọc bội bị chia làm hai nửa."
"Ngọc bội...? Bản đồ chúng ta tìm được lúc trước đều là uổng phí sao?" Nữ nhân tựa hồ có vẻ tức giận.
"Bản đồ là mật thất chuẩn bị cho chúng ta, để chúng ta thuận lợi đi lại trong mê cung, tìm đúng phương hướng mà không bị chết do bẫy rậy, nhưng mấu chốt chủ yếu vẫn nằm trên nhân vật cốt truyện gọi là "thần" kia, trên người hắn có một khối nửa ngọc bội."
"Một nửa còn lại đâu?" Tráng hán xen mồm hỏi.
"Nếu là vật đính ước, đương nhiên một nửa trên người thần, nửa còn lại trên người quỷ!" Tiểu ác ma dù đỏ lộ vẻ mặt dữ tợn, sau đó nhìn về phía xa, dường như đang nhìn ai đó, sau đó nó nói: "Lúc trước các cô không phải đã đi qua mộ quỷ sao? Hơn nữa ở đó không phải có địch nhân giả mạo thi thể của quỷ, công khai giả chết trước mặt các cô. Nếu có thể giả dạng làm quỷ, tự nhiên là nhận được thân phận quỷ, nửa khối ngọc bội còn lại phỏng chừng cũng nằm trên người hắn."
"Tên hề đuổi theo hắn, nhưng tên hề không trở về, cho nên... đã bị xử lý sao?" Nữ nhân dừng một chút, sắc mặt tối tăm: "Tên kia một chút tác dụng đều không có!"
"Tên hề quả thực vô dụng, nhưng tôi hữu dụng nha." Tiểu ác ma vẫn cười sáng lạn như cũ, nó đột nhiên móc ra từ người mình nửa khối ngọc bội, lung lay trước mặt nữ nhân.
"Cái này là...?"
"Lúc trước vốn dĩ muốn đi cứu tên hề kia, nhưng không cứu được, ngược lại cứu địch nhân, nhưng đổi lại, tôi lấy đi thứ này từ trên người hắn." Đứa bé quơ quơ ngọc bội trong tay, ngọc bội kia oánh lục mượt mà, tuy rằng chỉ có một nửa, cũng có thể biết được giá trị của nó: "Còn có, tôi thuận tay dùng một khối nửa ngọc bội giả đeo lên cổ địch nhân, nếu bọn họ dùng ngọc giả này giáp mặt giằng co cùng thần mình, quả thực sẽ có trò hay để xem."
Nữ nhân trầm mặc một lát, đột nhiên cười, nhìn đứa nhỏ: "Tôi phải nói tôi rất bội phục cậu sao?"
Đứa nhỏ cười lại: "Cô phải bội phục tôi."
Toàn bộ mật thất đều hướng tới một phương hướng không thể biết trước mà phát triển, trong đó, La Giản bất tri bất giác trở thành điểm mấu chốt.
Cậu cùng kẻ truy sát lưu thủ bên cạnh Thần minh, muốn moi ra từ miệng hắn thông tin về cánh cửa, trên thực tế bọn họ có thể làm được, bởi vì rốt cuộc, thân phận quỷ vẫn ở trên người La Giản, thần minh sẽ không thương tổn cậu, bởi vậy cậu chỉ cần nghênh ngang đi đến trước mặt đối phương, thần minh sẽ tự nhiên mà mềm lòng.
"Ngươi có thể nói cho ta vị trí cửa ra không?" La Giản truy vấn, thần minh trẻ tuổi kia ban đầu trôi nổi trên không, giờ phút này lại hạ xuống, đứng trước mặt La Giản, vẻ mặt hắn phi thường ôn nhu, nhìn La Giản.
"Ngươi rất giống hắn." Thần minh nói, nghiêng đầu nhìn La Giản, thậm chí còn vươn tay sờ mặt cậu, đến mức kẻ truy sát từ xa nhìn cũng phải nhíu mày.
Kẻ truy sát khong thể đứng xa một chút, bởi vì chỉ cần hắn ở đó, thần minh tuyệt đối sẽ không nguyện ý nói chuyện cùng họ, hắn sẽ nhanh chóng né tránh kẻ truy sát, hơn nữa chạy trốn lên cây cổ thụ kia, mà kẻ truy sát phát hiện, cây cổ thụ thật lớn này được mật thất giả thiết là "không thể bị bất luận phương thức nào phá hủy", loại giả thiết này khiến kẻ truy sát lấy phá hủy làm danh tiếng cũng không thể nề hà.
"Hắn đã chết." La Giản muốn khuyên nhủ thần minh: "Mà ngươi cũng không nên lãng phí thời gian ở nơi này."
"Nhưng ma quỷ kí kết khế ước cùng ta đã nói, chỉ cần ta giết "người chơi" trong huyệt mộ này, hắn có thể sống lại!" Thần minh hiển nhiên thực kích động.
La Giản bất đắc dĩ lắc đầu: "Nhưng ngươi cũng không biết người sống lại tột cùng có phải hắn hay không, có thể là thứ gì khác, ngươi có lẽ sẽ ôm ảo tưởng giả dối vượt qua cả đời!"
"Ngươi biết cái gì?!" Hắn đột nhiên kích động, dữ tợn nhìn La Giản, hắn dùng tay, hung tợn bóp lấy khuôn mặt La Giản, tới gần cậu, toàn bộ khuôn mặt hắn phóng đại trong tầm mắt La Giản, thần sắc kia khiến người dị thường sợ hãi: "Người ngươi yêu chưa chết, nhưng nếu một ngày ngươi mất hắn, ngươi sẽ làm thế nào!? Chỉ cần có một chút hi vọng như vậy, cho dù là giả đối, ngươi cũng tuyệt đối sẽ giống ta mà nhào lên – vì thế mà không từ thủ đoạn!"
Trái tim La Giản run rẩy, đột nhiên nghĩ tới nếu có một ngày kẻ truy sát chết, biến mất...
Cậu nhắm mắt lại, không dám tiếp tục vọng tưởng, cậu cảm thấy chuyện này không có khả năng, kẻ truy sát cường đại như vậy, không có khả năng xảy ra một ngày kia, không thể.
Thần minh lại phảng phất như nhận ra dao động của La Giản, lộ ra nụ cười: "Chẳng sợ sống lại chỉ là một ảo tưởng giả dối, ta cũng tình nguyện ôm mộng cảnh này đi nốt quãng đời còn lại, thế giới không có hắn, thật đáng sợ, đúng không?"
"Đó chỉ là suy nghĩ của mình ngươi mà thôi." La Giản hít sâu một hơi, giãy khỏi bàn tay đang nắm mặt mình, trả lời: "Ta không yếu ớt như ngươi, nếu người ta yêu chết, mà ta dùng hết mọi biện pháp cũng không cứu được hắn, ta tình nguyện cùng hắn chết đi, mà không phải chui rúc trong huyệt mộ tối tăm này, đi canh giữ một sự giả dối nực cười."
Ánh mắt La Giản phi thường kiên định, cậu quay đầu nhìn kẻ truy sát ở phía xa, hắn cũng ôn nhu nhìn lại La Giản.
La Giản quay đầu lại nhìn về phía thần minh, nói: "Nếu ta yêu một người, ta hi vọng hắn sống sót tồn tại cùng ta trên thế giới này, dù hắn không yêu lại ta, chỉ cần biết hắn khỏe mạnh tồn tại, sống hạnh phúc, là ta có thể phi thường thỏa mãn – nói vậy nhưng ta độc chiếm dục rất mạnh, chỉ sợ đến chết cũng không để hắn chạy thoát khỏi ta."
"Thần minh, ngươi thật sự muốn vĩnh viễn ở trong huyệt mộ này, truy đuổi một hi vọng xa vời sao?" La Giản tựa hồ một lần nữa thu thập tin tức, cậu trở nên khí thế dâng trào. Nhưng thần minh trước mặt vẫn chấp mê bất ngộ (u mê không chịu tỉnh), buồn cười lắc đầu, bi ai nói: "Ngươi vẫn không hiểu ý ta, ma quỷ nếu có thể giúp ta thành lập một huyệt mộ lớn như vậy, có thể cho ta lực lượng cường đại như vậy, vậy tại sao hắn không thể hồi sinh người ta yêu? Ngươi dùng cơ sở gì mà nói ta đang truy đuổi một hi vọng xa vời giả dối?"
"Ngươi không hiểu, mật thất sẽ không hồi sinh bất luận kẻ nào!" La Giản nắm chặt nắm tay, nháy mắt tựa hồ có chút điên cuồng, La Giản chưa trải qua nhiều mật thất, không giống những người chơi lâu năm đó, nhưng cậu cũng hiểu rõ đạo lý này, mật thất thật sự sẽ không hồi sinh bất luận kẻ nào, những kẻ truy sát đó, những người chơi bị biến thành quái vật đó, kỳ thật, có ai chân chính được hồi sinh đâu? Biến thành quái vật thì không nói, cho dù khôi phục thân phận người chơi, bạn nghĩ họ còn có thể bảo trì lý trí sao? Mà trong thể xác kẻ truy sát lại là linh hồn ra đời từ bóng đêm, giống như Hình Viêm giờ phút này, Hình Viêm chân chính đã chết, người biến thành kẻ truy sát, kỳ thật là một người khác.
Mà La Giản yêu, chính là một linh hồn bò ra từ vực sâu hắc ám, một linh hồn không biết bản thân là ai, ra đời ở nơi nào.
Sau đó, La Giản cũng nhận được nhiều thông tin từ U linh, mật thất xác thật sẽ không cho người chơi tử lộ tuyệt đối, nhưng đôi khi, chỉ sợ tình nguyện chết, cũng không muốn đi vào cái sinh lộ kia.
Bởi vậy, cái gọi là hồi sinh, chính là thứ phải trả giá lớn, những cái giá phải trả đôi khi khiến người ta không thể thừa nhận, La Giản hiện tại dường như đã thấy được kết cục của nhân vật cốt truyện này, hắn chỉ là đạo cụ mật thất đặt ở đây để ngăn cản người chơi mà thôi, tồn tại của hắn giống như Boss trong trò chơi, để người ta giết, rồi nhặt bảo, thậm chí là đạo cụ có khả năng reset!
Cái hắn gọi là chấp niệm kéo dài ngàn năm, bất quá chỉ là vật mật thất vẫy vẫy tay liền phá hủy.
"Ngươi đợi ở đây, kết cục bất quá chính là lần lượt bị giết chết mà thôi, chúng ta đi rồi, còn có người chơi tiếp theo sẽ tới, sau đó ngươi sẽ lại chết đi, lại tỉnh lại, tiếp tục chờ, tiếp tục chết, mặc kệ chờ mấy ngàn mấy vạn năm, ngươi cũng không đợi được người ngươi yêu!"
Biểu tình thân minh đông cứng lại, hắn trầm mặc trừng mắt nhìn La Giản hơn nửa ngày, mới nghẹn ra một câu: "Ta không tin."
La Giản nổi giận, cậu không hiểu tại sao người này cứ cố tình không hiểu, cậu nắm quyền gắt gao, vừa định tiếp tục mở miệng nói gì đó, thần minh liền cắt đứt lời cậu, nói: "Kỳ thật nếu ta tin, thì có thể thế nào?"
La Giản dừng lại, không biết nên nói thế nào, liền thấy thần minh tiếp tục: "Ngay cả khi ta tin lời ngươi, biết rằng thứ ta truy đuổi nhiều năm như vậy chỉ là một lời nói dối, thì có thể thế nào? Ngươi nói cho ta thì thế nào? Ngươi có thể cứu ta sao? Có thể để ta rời khỏi nơi này sao? Ha ha ha... Ngươi không thể, đúng vậy! Ngươi đương nhiên không thể, cho nên ta cũng chỉ có thể tiếp tục ở lại đây, vì thực hiện ước định với ma quỷ mà cố gắng cả đời!"
Sau đó, Thần minh liền dữ tợn vươn móng vuốt về phía La Giản, La Giản sắc mặt tái nhợt nhìn thần minh mất khống chế, thực rõ ràng đối phương đã không muốn để La Giản sống, nhưng ngay sau đó, kẻ truy sát liền xuất hiện bên người La Giản, một đao xẹt qua, hung hăng đâm vào ngực thần minh.
Chỉ là nháy mắt.
La Giản thở dốc thật lâu, cậu liếc mắt nhìn kẻ truy sát một cái, kẻ truy sát một đao đâm vào trái tim thần minh, sạch sẽ lưu loát, khiến thần minh đáng thương không lâu liền đoạn khí, hắn chết đơn giản như vậy, phi thường bình đạm, không tốn nhiều thời gian, cứ đơn giản một đao như vậy, người liền đi.
Lời nói trước khi chết của hắn lại bay vào lỗ tai La Giản.
"Lạc...Lạc... Mặc kệ bao nhiêu năm, ta đều sẽ... chờ đợi..."
_______
Chương này có hơn 3600 chữ, tui edit xong còn có hơn 3100 chữ:v, ăn bớt ghê dị
Truyện khác cùng thể loại
8 chương
50 chương
32 chương