Chương 8: Moro của Philippin Nam Bắc hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ cảm thấy có dòng nước cực lớn hất tung mình và Trình Mục Dương, hai người văng lên như thể không có trọng lượng, rồi trôi dạt đến một nơi cô không hề biết. Khoảnh khắc đó, cô cảm thấy may mắn vì Trình Mục Dương đã bảo mình nín thở trước. Bằng không hải lưu đen có độ mặn cao như vậy, kiểu gì cũng sẽ sặc vào khoang mũi, không biết hậu quả sẽ sao nữa. Cô chỉ kịp thoáng nghĩ như vậy, cả cơ thể đã bị siết trong lòng Trình Mục Dương, đột nhiên va phải thứ gì đó, cẳng chân cô đau nhói, hình như đã bị quẹt qua. Nhưng dù lực va đập tác động tới cô cách một cơ thể, vẫn khiến cô đau nhức khủng khiếp. Cô nắm chặt cổ tay hắn, có phần căng thẳng. Cô rất sợ, sợ hắn xảy ra chuyện gì. “Không sao.” Giọng Trình Mục Dương bình tĩnh. Hắn dứt lời, không nói gì thêm nữa. Đợt sóng lớn đầu tiên đã qua, nhưng giông bão càng ngày càng dữ tợn. Vừa nãy do kém may mắn, nếu không có sóng biển lớn đến vậy, đá ngầm chìm dưới nước hẳn sẽ không lộ ra, cũng sẽ không nguy hiểm như thế. Trình Mục Dương cảm thấy cơ thể mình đang dần mất tự chủ, cảm giác đau buốt đã gần đến giới hạn chịu đựng. Cũng may, vùng đá ngầm cách bờ biển không xa. Hắn khống chế sức nổi của cơ thể, cố gắng gượng đưa Nam Bắc lên đảo, sau đó sức cùng lực kiệt nấp vào hang đá tránh gió bão, lấy ra chiếc bật lửa không thấm nước từ túi áo phía trong, “bụp” một tiếng, hắn liền châm lửa. Ngọn lửa bé nhỏ chiếu sáng cô và hắn, hắn khàn giọng hỏi: “Em vẫn ổn chứ?” Hai người trông thật thảm hại. Trên người đều có máu đang chảy ròng ròng. Chân của Nam Bắc rõ ràng bị đá sượt qua rách một miếng. Vì nước biển có độ mặn cao, nó đã mất cảm giác tới nỗi chẳng còn đau đớn. Cô cảm thấy có tia sáng nhè nhẹ đang xuất hiện trước mắt mình, muốn mở miệng trả lời hắn, nhưng ánh sáng bỗng tắt lụi. Cô hơi hoảng hốt, với tay tìm kiếm cánh tay hắn. Sau đó thuận tay kiểm tra hơi thở và động mạch cổ của hắn. Hơi thở và mạch đập rất yếu. “Trình Mục Dương?” Làn này thật sự có người sờ sờ trước mặt cô, nhưng không có tiếng đáp. Cô chìm trong bóng tối, cảm thấy mưa gió đang không ngừng xuyên qua khe đá, tạt lên người họ. Hòn đảo xa lạ, vùng biển xa lạ, Trình Mục Dương đang hôn mê, và vết thương trên cơ thể mình. Tất cả khiến dây thần kinh Nam Bắc căng như dây đàn, cô chưa bao giờ phải đối mặt với tình huống như thế này. Tìm thấy con dao trên người, cô bắt đầu chầm chậm rạch quần mình, nhờ cảm giác đau để chạm tới vết thương, băng bó nó một cách đơn giản. Sau đó Nam Bắc vươn tay, nhẹ nhàng men theo cơ thể Trình Mục Dương, sờ nắn tìm kiếm vết thương. Lúc chạm vào cánh tay hắn, cô cảm thấy vết thương rất sâu. Nam Bắc nhấc cánh tay đó lên, dùng răng giữ đầu ngón tay hắn, cẩn thận lấy vải băng bó vết thương xong, hạ quyết tâm thắt nút thật chặt để tránh máu chảy nhiều hơn. Lúc chạm đến lưng hắn, Nam Bắc sững người. Một vết thương quá dài, thậm chí cô không biết có thể dùng thứ gì để băng nó lại nữa đây. Cô cảm thấy mình khá bình tĩnh, nhưng bàn tay lại run rẩy không thể kìm chế. Cuối cùng cô cởi quần dài mình ra, trong bóng tối, xén nó thành một dải băng dài nhất, cô nhất định phải giúp hắn cầm máu, nếu không hắn chắc chắn sẽ mất mạng. Chỉ có suy nghĩ này không ngừng gặm nhấm sự bình tĩnh của cô. May mà hắn luôn mang theo rượu mạnh bên mình, có thể dùng để khử trùng. Lúc băng bó cho hắn, mắt cô cay cay, hình như sắp rơi nước mắt tới nơi. Đến khi nghe thấy hắn rên lên một tiếng trong vô thức, nước mắt cô cuối cùng đã tuôn trào. Chết tiệt, rõ ràng là hắn cưỡng ép mình nhảy khỏi tàu, là hắn tự tìm đến nguy hiểm… Một đêm dài đằng đẵng. Ngoài tiếng mưa gió giật thì chẳng còn âm thanh nào khác. Cô yên lặng ngồi bên cạnh hắn, nắm chặt con dao trong tay, không đếm được thời gian, cô chỉ đành gắng sức chịu đựng từng phút từng giây. Sau một hồi lâu, cô bắt đầu thay vải mới cho hắn, đề phòng mạch máu không lưu thông. Cho đến khi trời sáng dần lên, bão yếu đi rõ ràng, cô mới từ từ nhìn thấy mọi vật xung quanh. Mưa vẫn rơi hoài, nhưng không có gió. Trình Mục Dương trước mắt, sắc mặt nhợt nhạt rợn người, đôi môi dường như không còn chút sức sống. Bàn tay cô vuốt ve gương mặt hắn, gương mặt ấy nóng hổi, nóng vô cùng. Vết thương được băng bó đêm qua tuy đã cầm máu nhưng vì cô không nhìn thấy gì nên quấn vải hơi lộn xộn. Phần da thịt lộ ra ngoài lớp vải của mu bàn tay bị nước biển chà xát tới nỗi trắng bệch. Vết thương sau lưng thảm thương đến mức không dám nhìn. May mà hắn có sức khỏe tốt, quả thật rất tốt. Cho đến hiện tại, hắn vẫn sốt cao hôn mê. Mưa gió bên ngoài nhỏ hẳn, cô đã có thể nhìn thấy trở lại, phải tìm nơi nào đó thích hợp hơn để nương náu. Chắc sẽ có người đến đón hắn? Nam Bắc nghiến răng tháo đồng hồ của Trình Mục Dương, cõng hắn ra khỏi hang đá. Nơi này đúng là hoang đảo, ngoài các dãy đá kéo dài ra thì chẳng có bất cứ loài thực vật nào. Cô lách qua từng tảng đá lớn nhỏ, nhanh chóng đi đến bên bờ biển, căn cứ theo thời gian đi tới đây, đường kính của hòn đảo này không quá hai ngàn mét… Trên đường đi, chắc chắn phải có tảng đá cực lớn thích hợp cho trực thăng hạ cánh, nhưng cô không thấy bất cứ trực thăng nào, từ bên kia hòn đảo tới bên này cũng chẳng có lấy một chiếc thuyền cập bến. Trình Mục Dương cao hơn cô rất nhiều, chân hắn chỉ có thể buông thõng trên mặt đất, Nam Bắc lại chân trần nên không thể đi quá xa. Nếu đã không tìm thấy người, đành phải chọn một cái hang thích hợp nhất để nương náu, cho hắn nằm nghiêng dựa lên tảng đá nghỉ ngơi. Hắn không thể nằm sấp, sẽ bị nước mưa không ngừng thấm ướt vết thương, nhưng lại không thể nằm ngửa, sẽ đè lên chính vết thương đó. Hắn sốt cao không giảm, vết thương lại quá sâu. Không có ai hết, Nam Bắc bất lực hoàn toàn. Cô thử dùng tay hứng nước mưa, định đổ vào miệng Trình Mục Dương. Nhưng hắn vì đau đớn đã nghiến chặt hàm răng trong vô thức, không tài nào uống nổi, dùng tay cũng không ổn. Nam Bắc không nhẫn tâm mạnh tay, cô nhìn hắn một lát, từ từ sáp lại gần, môi cô áp lên môi hắn, chiếc lưỡi dùng lực cạy miệng hắn ra. Mặt hắn nóng hỏi, nhưng đôi môi lạnh cóng. “Trình Mục Dương.” Cô dịu dàng gọi tên hắn. Chầm chậm, hắn bắt đầu thả lỏng, mặc lưỡi cô tiến sâu vào khoang miệng. Nam Bắc ngậm nước, cho hắn uống từng ngụm một. Ngoài việc này ra, cô chẳng thể làm nổi điều gì khi ở trên hoang đảo ngay đến một ngọn cỏ cũng chẳng có này. Cô sờ trán hắn, ngắn nhìn gương mặt hắn. Đây là lần đầu tiên trước mặt cô, Trình Mục Dương nhắm nghiền mắt như đang ngủ say. Cho dù thuở ban sơ quen biết tại Bỉ, hay chuyến đi lần này, dường như cô chưa từng một lần nhìn thấy hắn thả lỏng. Khuôn mặt hắn trắng trẻo, vì nhiệt độ cơ thể cao do sốt nên làn da lại có phần lấp lánh, lông mi rủ xuống che lấp đôi mắt vừa dịu dàng lại vừa lãnh đạm kia. Đây cũng là lần đầu tiên cô bị hắn liên lụy gặp phải nguy hiểm, nhưng cô chẳng hề giận dữ. Thậm chí, dù hắn có khả năng chính là kẻ chủ mưu. Không biết trên tàu loạn đến cỡ nào. Chắc Nam Hoài giận lắm. Cô cứ nhìn hắn mãi như thế, cách một tiếng lại cho hắn uống nước mưa một lần, chỉ mong cơ thể được tôi luyện hằng ngày sẽ giúp hắn đủ khả năng chống chọi. Trình Mục Dương qua một ngày một đêm sốt cao, cuối cùng đã thuyên giảm đôi chút. Lúc cô cho hắn uống nước lần nữa, đột nhiên cảm thấy lưỡi hắn quấn chặt lưỡi mình, nhẹ nhàng hút lấy. Cô trừng mắt, tim đập thình thịch, tách khỏi nụ hôn kia, nhìn hắn chăm chú. Trình Mục Dương từ từ mở mắt: “Sao không tiếp tục nữa?” Giọng nói cợt nhả nhưng dường như hụt hơi. Hắn vừa nói, vừa điều chỉnh tư thế ngồi. Khả năng hồi phục thật đáng kinh ngạc. “Tại sao anh nhảy khỏi tàu?” Cô hỏi hắn. “Mấy năm nay anh thực hiện một việc.” Hắn lại nhắm mắt, khẽ nói, “Tóm được kẻ phản bội nhà họ Trình. Hắn ta trốn quá kỹ, muốn bắt được hắn phải hết sức mưu mẹo. Cho nên tất cả những việc anh làm, bao gồm cả canh bạc trên chuyến tàu du lịch lần này đều để hắn từng bước sa lưới.” Nam Bắc ừm một tiếng. Hắn lại tiếp tục nói: “Khát nước.” Cô sững lại, bị hắn làm cho tức cười, liền vươn tay hứng nước mưa đưa đến bên miệng hắn. Hắn cười: “Không có sức uống.” Tình trạng lúc này của Trình Mục Dương hệt như một con mèo chén no căng rồi nằm bên cạnh chủ, mặc cho chủ uy hiếp đe dọa như thế nào, nó cũng không chịu nhúc nhích. Giây phút hắn tỉnh lại, nỗi lo lắng mơ hồ suốt hai ngày nay của cô cũng lập tức tan biến. Dù mưa không ngừng rơi, họ vẫn ở trên hoang đảo, nhưng đâu phải vấn đề gì lớn lắm. Nam Bắc mỉm cười ngậm nước, cúi đầu chạm lên môi hắn, khi hai người tiếp xúc với nhau, Trình Mục Dương liền vươn bàn tay trái lành lặn giữ chặt sau gáy cô. Khi hắn nuốt xong ngụm nước cô truyền cho, bắt đầu chậm rãi hôn tiếp. Tay Nam Bắc chống lên tảng đá, không để cơ thể mình đeo thêm gánh nặng cho hắn. Họ hôn nhau rất lâu, từ đầu đến giờ vẫn luôn dịu dàng, không hề mãnh liệt. Bàn tay Trình Mục Dương thuận theo sống lưng trượt xuống đùi cô, nhẹ nhàng vuốt ve. Chiếc quần dài của Nam Bắc đã dùng để băng bó vết thương cho hắn, cô chỉ mặc quần trong như vậy suốt hai ngày đêm. Đùi cô lạnh cóng, còn lòng bàn tay hắn vẫn nóng bừng. Cô và hắn tách ra, trán cô tì lên trán hắn, thở hổn hển: “Anh không muốn sống nữa chắc?” “Chưa biết chừng anh sẽ chết tại nơi này.” Trình Mục Dương nhìn cô, “Em nỡ để anh chết sao?” Nam Bắc nhíu mày, mềm lòng vì câu nói của hắn: “Em không nỡ, có điều, anh chết cũng đáng đời.” Hắn cười: “Chết vì một cô gái đẹp, làm quỷ cũng phong lưu.” Cô không dám khẳng định làm như thế này liệu có thật sự hại chết hắn. nhưng chẳng hề cự tuyệt. Bàn tay Trình Mục Dương tiến sâu vào trong cơ thể cô, có lẽ vì đã cạn kiệt sức lực nên động tác của hắn dịu dàng đến bất ngờ. Cơ thể hai người sớm đã quen thuộc với nhau, hơi thở của cô dần trở nên gấp gáp, nhìn vào mắt hắn không nói gì. “Bắc Bắc?” “Ừm.” “Liệu có phải em đã thích anh một chút rồi?” “Ừm.” Cô mỉm cười, nói bên tai hắn, “Một chút xíu.” Hình như hắn muốn chống cơ thể mình dậy. Nam Bắc vắt hai tay lên vai, ghìm lại hành động của hắn: “Để em.” Cô cẩn thận cởi quần dài của hắn, ngồi vắt ngang người hắn, giúp hắn chầm chậm tiến vào. Cô ngửa người về phía sau, hai tay chống lên tảng đá sau lưng. Không dám tạo thêm áp lực lên cơ thể hắn, hai chân cô đành dùng sức, từng cơn đau nhức truyền đến từ vết thương trên cẳng chân hòa làm một với dục vọng không ngừng trào dâng trong cơ thể. Cảm giác này không cách nào diễn tả được. Trình Mục Dương vẫn luôn ngắm nhìn gương mặt Nam Bắc, thỉnh thoảng còn nhắm mắt lại, cô và hắn cùng phối hợp giúp hắn không ngừng ra vào. Cơ thể cô trong màn mưa mang một vẻ đẹp cám dỗ trí mạng. “Đau không?” Hắn áp mặt lên khuôn ngực cô, hỏi. “Đau.” Nam Bắc khẽ thở gấp, “Đau chân.” Nước mưa không ngừng rơi lên cơ thể hai người, cô cảm thấy hình như bọn họ đều không còn lí trí, vết thương trên chân lại nứt thêm, có dòng máu đỏ tươi lặng lẽ trào ra… Cuối cùng, hắn giữ chặt lấy eo cô. Trong đau đớn vì vết thương và sự chiếm hữu mạnh bạo của hắn, Nam Bắc nghe thấy Trình Mục Dương nói một câu. Tiếng mưa quá lớn lại thêm kích thích lúc này của cơ thể, cô không nghe rõ lời hắn nói. Xong xuôi, cô tháo vải cho hắn, rồi băng bó lại từ đầu. Khi lấy chút rượu còn lại định khử trùng cho hắn, Trình Mục Dương bỗng cầm lên uống cạn sạch. Cô sờ trán hắn, hình như lại nóng: “Nếu anh tiếp tục sốt cao, rồi chết, liệu có trở thành thiên tình sử của gia tộc không nhỉ?” “Chắc có đấy.” Trình Mục Dương cười hiền, giọng nói có phần yếu ớt, “Anh nhất định nói với bọn họ, phải ghi lại em là bà xã của anh. Vào ngày tháng năm nào đó, sau khi Trình Mục Dương ôm bà xã Trình Nam Bắc nhảy xuống biển, họ đã nồng nàn với nhau một lần, lại còn trên đảo hoang.” “Hòn đảo này tên gì?” Cô chợt chuyển chủ đề. “Một hòn đảo nằm trong quần đảo Batanes.” “Nó không có tên ư?” “Đại tiểu thư à.” Trình Mục Dương tức cười nhìn cô, “Đông Nam Á không phải thiên hạ của em sao? Philippin có hơn bảy nghìn hòn đảo, sao nhớ hết nổi tên chứ.” “Rồi, rồi. Em thừa nhận em không biết nhiều bằng anh.” Nam Bắc chẳng buồn tranh cãi, “Vậy nên hoang đảo trong quần đảo Batanes này là nơi anh đã chuẩn bị sẵn?” Trình Mục Dương ừ một tiếng, lông mày hơi nhíu lại. “Có phải anh đang nghĩ tại sao lại không ai đến tiếp ứng?” Hắn cười khẽ, kéo cô gần lại mình: “Sao em biết?” “Trực giác.” Nam Bắc nói, “Nhưng có lẽ em biết nguyên nhân. Người dân Philippin xảy ra nội chiến, là đợt tấn công bất ngờ của quân phản chính phủ Moro, nghe nói là tình hình khá nghiêm trọng. Vậy nên, anh đen đủi rồi, gặp đúng thời gian biến động của Philippin, nếu em đoán không nhầm, họ đã bước vào giai đoạn phong tỏa quân đội.” Trình Mục Dương tỉnh ngộ: “Chắc vậy, có lẽ là nguyên nhân này.” “Nhưng người của anh muốn đàm phán, cho quân đến đón anh chắc cũng không khó.” Nam Bắc không hiểu nổi, “Tại sao đến tận giờ này vẫn chẳng ai xuất hiện?” “Bởi lệnh anh hạ xuống là lệnh chết.” Trình Mục Dương nhẫn nại giải thích, “Kẻ phản bội này chắc là một nhánh của nhà họ Trình, đã ẩn náu trên hai thế hệ. Hồi trước Trình Mục Vân chính vì bọn chúng mới đắc tội với tầng lớp trên của Moscow, cho nên anh và Trình Mục Vân đã sắp đặt cạm bẫy này. Anh mất bốn năm truy sát Trình Mục Vân, nắm trong tay cả gia tộc, sau đó tìm một cơ hội giả chết.” “Sau đó, kẻ kia sẽ xuất hiện?” “Anh không chết, hắn sẽ không nhanh chóng xuất hiện. Trình Mục Vân lưu vong bốn năm, kẻ đó chắc sẽ truy tìm, một là liên thủ với anh ta một là giết gọn.” Trình Mục Dương mỉm cười, “Cho nên hiện tại anh đã chết rồi, không thể có bất cứ tin tức còn sống nào, ngoài mấy người thân cận ra, sẽ không ai biết rõ chân tướng. Vì vậy họ muốn sắp đặt chuyện gì mới, đều cần có thời gian chuẩn bị.” Nam Bắc “ồ” một tiếng, trêu đùa: “Thế anh đang đợi mình thật sự chôn thây tại đây nhỉ?” “Anh sẽ tìm thấy Oman.” Trình Mục Dương xem ra đã mệt lắm rồi, hắn nhắm mắt nói: “Sau đó thì đợi thu lưới thôi.” Chẳng trách hắn lại nói, mình hoàn toàn không để tâm đến kết quả canh bạc. Lộ trình lần này đối với hắn mà nói, chỉ là cơ hội ngẫu nhiên trong bốn năm giăng lưới. Có lẽ hồi đó, khi hắn giành lấy hồ Thiên Đảo là đã bắt đầu sắp đặt kế hoạch, vì thế trong sòng bạc trên tàu, hắn không ngừng khiêu khích giới hạn chịu đựng của mọi người. Vậy nên có kẻ muốn ám sát hắn cũng là chuyện dễ hiểu. “Trong tất cả những việc mà anh sắp đặt có em hay không?” “Hoàn toàn không có.” Trình Mục Dương nghiêng đầu nhìn cô, “Anh không thể bắt em mạo hiểm.” Cô lẩm bẩm: “Thế tại sao anh làm em không nhìn thấy gì?” Vừa chìm xuống biển, hắn đã nói, anh biết hiện tại mắt em không nhìn thấy gì. Ngoài người hạ độc ra, còn ai có thể rõ ràng chuyện này như vậy. Hắn nói: “Anh sợ lúc căn phòng nổ tung, em sẽ đột ngột xuất hiện, cho nên đã dùng mưu kế một chút.” “Nhưng không ngờ em vẫn cứ xuất hiện?” Trình Mục Dương ừ một tiếng, đặt lên môi cô từng nụ hôn không chứa chút sắc dục: “Anh không ngờ, khi bản thân em ở trong tình huống nguy hiểm mà vẫn tìm đến anh.” “Em cũng không ngờ đó.” Nam Bắc cắn môi dưới của hắn, coi như ăn miếng trả miếng. Hắn thò tay lấy một máy thu tín hiệu không dây đeo tai loại nhỏ, đặt vào trong tay trái của cô: “Chắc họ đang nghĩ cách tìm anh.” Dứt lời, hắn không nói gì thêm. Sức chịu đựng đã vượt quá giới hạn cho phép. Cô cũng nhắm mắt nghỉ ngơi. Máy thu không dây vẫn yên lặng từ đầu đến giờ. Đúng lúc cô sắp chìm vào giấc ngủ, chợt phát ra âm thanh nhỏ xíu vang lên truyền ra giọng nói, là của chàng trai trẻ tuổi, nói gì đó nghe rời rạc nhưng khá rõ ràng. Nam Bắc đang lắng nghe thì chiếc máy lại chẳng có tiếng, mấy giây sau mới rè rè: “Xin nhắc lại, ông chủ, tôi là Ninh Hạo. Philippin đang nội chiến, tạm thời niêm phong không phận và lãnh hải, không có cách nào đến được. Hiện tại tôi đang mượn thiết bị phát tín hiệu của tàu chiến Philippin để liên lạc với ngài, cũng đã phát tín hiệu viện trợ, tàu cứu viện sẽ đến chỗ ngài trong vòng một tiếng.” Tiếng uống nước vang lên ở đầu dây bên kia, hình như còn chen thêm cả tiếng cười, “Nghe nói ngài mang theo một cô gái nhảy xuống biển? Lãng mạn quá nhỉ? Chúc ngài may mắn, hẹn gặp tại Moscow.” Máy thu tín hiệu im lặng, mấy giây sau liền bắt đầu lặp lại đoạn nói chuyện ban nãy. Nam Bắc tiện tay tắt nó đi, liếc nhìn Trình Mục Dương. Tình trạng của hắn thật sự không ổn. Xưa này cô không sợ chết, chỉ là có lúc sợ đau. Người như Trình Mục Dương và cô đây, có thể hưởng thụ cuộc sống mà người thường không thể tưởng tượng nổi, thì phải chuẩn bị sẵn sàng rằng mình có thể mất mạng bất cứ lúc nào. Nếu người tên Ninh Hạo này không tìm thấy phương thức truyền tin tức, nhiều khả năng hắn sẽ chết tại đây. Bởi vậy, ban nãy chắc mẩm mình sẽ chôn thây chốn này nên mới liều mạng thân mật với cô chăng? Nam Bắc không tìm ra đáp án. Tình cảm của cô quá đơn thuần, trước giờ chỉ mới có Thẩm Gia Minh. Lúc đó cô không nơi nương tựa, Thẩm Gia Minh lại có cuộc sống thuận buồm xuôi gió, đó chính là thứ cô luôn khao khát. Vì thế đối với bản thân Nam Bắc hồi ấy, Thẩm Gia Minh có sức hút không thể kháng cự. Còn Trình Mục Dương lại khác. Hắn xuất hiện từ trong thế giới chẳng hề liên quan tới thế giới của Nam Bắc, nhưng lại vượt qua ranh giới giữa đen và trắng, tiến thẳng vào cuộc đời cô. Hắn không chút do dự, xưa nay cũng không cho cô cơ hội chọn lựa. Cứ như vậy ba tiếng đồng hồ sắp qua, trên biển cuối cùng đã xuất hiện ánh đèn tín hiệu cứu viện. Nam Bắc vỗ vỗ Trình Mục Dương, nói cho hắn những lời ban nãy mình nghe thấy. Trình Mục Dương tìm thấy bút phát tín hiệu từ trong chiếc túi chống thấm nước vừa rồi đựng máy thu tín hiệu không dây, giao cho Nam Bắc: “Em cầm cái này, đứng lên tảng đá sử dụng nó. Có người đến rồi, nhớ kỹ, phải dùng tiếng Pháp nói chuyện với anh.” Nam Bắc gật đầu, bây giờ là thời kỳ nhạy cảm phong tỏa mọi tuyến đường. Cuộc trò chuyện giữa hai người tốt nhất nên tránh những người vô can. Gắng gượng vết thương ở chân, cô đứng dậy trèo lên tảng đá. Lúc này gió bão đã suy yếu không ít, tàu vào bờ khó khăn, liền thả một chiếc thuyền cứu hộ cỡ nhỏ. Trước khi thuyền đến, Trình Mục Dương bảo Nam Bắc mặc quần của hắn vào. Sau đó nhờ cô vứt hết súng ống đạn dược và bom mini trong túi chống thấm nước xuống biển, chỉ giữ lại hộ chiếu và một con dao thông dụng. Nam Bắc không hiểu suy nghĩ của hắn, sau khi hai người Philippin lên bờ, cô mới ngộ ra. Một người cầm súng nhắm, một người nhanh nhẹn lục soát. Chắc là nghi ngờ thân phận của họ. Trình Mục Dương tựa lên tảng đá, phối hợp đưa dao ra, dùng tiếng Philippin giải thích vài câu đơn giản. Mặc dù tiếng Anh cũng có thể coi là ngôn ngữ giao tiếp chủ yếu của Philippin nhưng thứ khiến người khác cảm thấy thân thiết vẫn là ngôn ngữ bản địa. Quả nhiên, những người cứu viện dần thôi đề phòng, cúi người trò chuyện với hắn. Nam Bắc đứng bên cạnh, không hiểu họ nói gì, lúc này người Philippin kia ngẩng đầu lên nhìn cô, cô liền mỉm cười. “Vừa rồi anh nói gì thế?” Cô hỏi nhỏ hắn bằng tiếng Pháp. May mà hai người đều từng sống ở Bỉ, họ luôn có ngôn ngữ thích hợp để giao tiếp. “Nói rằng anh là người Pháp gốc Hoa, dẫn bà xã người Myanmar đi nghỉ mát, nhưng không may gặp phải cơn bão.” Hai người Phlippin vẫn thì thầm điều gì đó. Nam Bắc không yên tâm lắm, trầm giọng hỏi hắn: “Họ đang nói gì?” Hắn chăm chú nghe đôi ba câu: “Mắng chửi. Đang giông bão còn phải ra ngoài cứu người ngoại quốc.” Sau khi lên tàu lớn, bác sĩ ở đây còn đặc biệt kiểm tra tình trạng sức khỏe của họ. Tuy vết thương trên chân Nam Bắc rất dài nhưng không sâu, lưng của Trình Mục Dương cũng vậy, không quá nguy hiểm. Bác sĩ kia nhìn thấy bàn tay Trình Mục Dương bỗng giật nảy, lắc đầu lia lịa nói gì đó với hắn, vừa nói vừa liếc nhìn Nam Bắc mấy lần. Cô không nghe hiểu, đành ngồi im lặng bên cạnh hắn. Qua sắc thái trong giọng nói của bác sĩ, cô đã đoán được phần nào. Đồ đạc trên tàu trang trí sơ sài, thậm chí còn chẳng thể dùng hai từ “trang trí”, ngay đến chỗ hai người đang ngồi, trên ga giường còn có vết ố mờ mờ. Không hiểu là vết máu chưa giặt sạch hay là vết bẩn nào khác. Nhiệt độ cơ thể hắn lại tăng lên theo màn đêm dần buông xuống. Bác sĩ chỉ mang đến cho hắn túi thuốc nước không biết bên trong chứa gì, mắc trên giá treo cạnh giường.Trước khi đi, chợt nhớ ra bèn vội hỏi hắn thứ mà ông ta cần. Trình Mục Dương lấy ra một quyển hộ chiếu từ trong chiếc túi màu đen chống thấm nước. Bác sĩ lại chỉ vào Nam Bắc. Trình Mục Dương giải thích vài câu, dù sao cũng là thiên tai, nói thế nào cũng xong. Đêm hôm khuya khoắt, có người đến làm thủ tục đăng kí, nhân tiện nói với hắn, hiện tại bão quá mạnh, tạm thời dừng lại cạnh một hòn đảo gần đó, đợi gió dịu hơn rồi đi tiếp. Người đó tiện thể trả hộ chiếu cho hắn. Đến khi tất cả bọn họ đã đi sạch, cô mới thò tay kiểm tra nhiệt độ của hắn. Vẫn đang sốt nhẹ. “Có quen không?” Hắn dùng tay trái nghiêng đầu cô tựa lên vai mình. Nam Bắc thật sự qua mệt mỏi rồi, thuận theo động tác kia, thoái mái tựa vào vai hắn. “Anh tưởng em lúc nào cũng được ăn sung mặc sướng à?” Cô khẽ ngáp ngủ, “Thật ra, hồi nhỏ em và anh trai sống lang bạt khắp nơi, là những đứa trẻ hoang dã.” “Anh biết.” Hắn thủ thỉ bên tai cô, trêu đùa, “Lúc nãy ở trên đảo anh đã được chứng kiến rồi.” Mặt cô hơi đỏ, gạt bàn tay không ngoan của hắn ra. Bầu không khí như thế này thực khiến người ta thở không ra hơi. Cuối cùng Nam Bắc có cơ hội giả vờ lảng sang chuyện khác, quan tâm hắn: “Tay anh sao rồi?” “Không ổn lắm.” Trình Mục Dương nghĩ một lát, “Chắc sau này luyện tập chăm chỉ có thể dùng thìa, nhưng dùng đũa có vẻ khó khăn. Cũng may, anh dùng tay trái tay phải như nhau, sẽ không có ảnh hưởng gì quá lớn.” Cô ậm ừ. Một lát sau, lại hỏi hắn: “Có mặc được quần áo không?” Trình Mục Dương phì cười: “Được, đủ khả năng tự lo liệu sinh hoạt cá nhân, chỉ có khả năng tự vệ sẽ giảm đi đôi chút.” Ánh mắt cô hướng về phía bàn tay phải của hắn được băng bó sạch sẽ: “Không biết chừng Phật Tổ thấy anh sát sinh quá nhiều, bắt anh phải buông đao bỏ kiếm, một lòng hướng Phật thì có.” Nam Bắc cọ cọ lên vai hắn, tìm một tư thế thoái mái: “Câu dài ghê, nói ngắn gọn hơn chút thì là gì nhỉ?” “U mê không chịu giác ngộ.” Hắn mỉm cười, giọng nói biếng nhác, “Đây mới là căn nguyên. Bất cứ thân phận, địa vị, tiền tài hay là người đẹp, mọi thứ đều có cái giá của nó, ví dụ như bàn tay này.” Hắn thản nhiên nói. Nam Bắc nhẹ nhàng đặt bàn tay mình lên bàn tay kia của hắn: “Sao vết thương lại sâu đến mức này?” “Không kịp sử dụng công cụ hỗ trợ.” Giọng Trình Mục Dương trầm xuống, “Chậm một bước nữa thôi chúng ta sẽ bị nổ tung, một bàn tay đổi lấy hai mạng, giá hời đó.” Cô ngước mắt quan sát người nằm bên cạnh mình, im lặng không nói. Một lát sau cô liền co người lại, rúc vào lòng hắn. Trình Mục Dương nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Cô tắt đèn, chỉ có ánh trăng chiếu xuống từ cửa sổ sát mái. Trình Mục Dương nằm bên cạnh cô, ôm cô trong lòng. Nam Bắc nửa mơ nửa tỉnh, luôn cảm thấy thỉnh thoảng ngón tay hắn động đậy, vuốt ve cánh tay mình trong chốc lát, rồi lại tiếp tục ngủ. Hành động này như thể một phản ứng vô thức theo bản năng. Cô dựa vào người hắn, hai người đều đang mặc quần áo cotton mà người Philippin đưa cho, màu vải hơi tối, trông qua thật giống đồ tình nhân. Mặc dù trước lúc thay quần áo, cô đã dùng nước nóng chà xát vết ố trên đó, nhưng không thể giặt sạch hẳn, vẫn hơi có mùi gì đó khó chịu. Cô khịt khịt mũi, thật ngưỡng mộ hắn có thể ngủ say đến vậy. Nhìn túi thuốc nước sắp dùng hết, cô nhẹ nhàng giữ tay trái hắn, rút kim truyền ra. Từ sau khi về nước, cô từng sống tại Myanmar một thời gian rất dài. Họ bất kể là làm công hay nông nhàn, đều thích đi dép, có người nói là vì trời quá nóng, mưa rơi quá nhiều, hoặc vì họ quá nghèo khó. Thật ra họ đi dép chỉ để tiện lễ Phật. Cũng giống như người xuất gia sẽ cạo đầu đi chân đất, thứ mà người tin Phật luôn theo đuổi chính là “trên có trời tỏ, dưới có đất tường”, Phật tại tâm. Ngoài Phật đường, sàn gạch men sứ thường nóng hầm hập vì mặt trời gay gắt, đi trên đó còn không dám hạ chân xuống, nhưng chẳng ai làm trái thói quen này. Đây chính là tín ngưỡng của họ. Còn cô khi ở đó, chưa từng lễ Phật bao giờ. Không phải cô không tin Phật, mà là quá tin. Lần đầu tiên cô nhìn thấy Ngô Thành Phẩm, đã từng nói với hắn, dẫu rằng đôi tay tanh mùi máu, nhưng luôn phải có giới hạn. Cô còn nói, không được xem thường đất nước Myanmar, chùa Vàng(1) tại thành phố Yangon của họ đã sừng sững ở đó hơn hai ngàn năm, chắc chắn ngôi chùa ấy luôn trông nom cho con dân của mình. (1) Chùa Vàng hay còn gọi là chùa Shwedagon được coi là ngôi chùa linh thiêng nhất Miến Điện (nay là Myanmar). Ngôi chùa dát vàng cao tới 98 mét, nằm trên đồi Singuttara, từ đây có thể quan sát được cả thành phố Yangon. Cô luôn tin vào thứ gọi là nhân quả. Cô có thể nghe ra câu mà Trình Mục Dương vừa nói cũng mang ý tứ này. Chỉ có điều hắn đang nói về chính bản thân mình. Trình Mục Dương ngủ hơn hai tiếng rồi tỉnh giấc. Hắn tưởng cô đang ngủ, không ngờ lúc thử trở mình, Nam Bắc lại đột nhiên mở to mắt: “Anh tỉnh rồi?” “Em chưa ngủ?” “Anh ngủ, em sao dám ngủ?” Cô che miệng, không nhịn nổi, khẽ ngáp một cái, “Em sợ xảy ra chuyện gì bất ngờ. Dù sao bây giờ đang là thời kỳ nhạy cảm, chuyện gì cũng có thể xảy ra.” Cô còn nhớ lúc sống tại Myanmar, quân phản chính phủ và quân chính phủ ở thế giằng co vô cùng quyết liệt. Tuyệt đối không hề thua kém chiến tranh cục bộ ở Châu Phi. Hồi đó, mỗi lần cùng anh trai nói về những chuyện này, cô lúc nào cũng than ngắn thở dài. Đồng bào tàn sát lẫn nhau, cho dù xảy ra với dân tộc nào cũng khiến người ta cảm thấy đau xót. Bắt cóc, chặt đầu, đàm phán, kết quả cuối cùng đều vì lợi ích của một số ít người. “Lúc đang xảy ra nội chiến, kiêng kị nhất chính là bị người ngoại quốc nhúng tay vào.” Nam Hoài khom người đứng trước mặt, dùng dao tước mía cho cô ăn, mía vừa mới cắt xong thật thơm ngọt, “Nếu sau này em gặp phải những chuyện như thế, bất kể ra sao cũng đừng tham gia.” Cô há miệng, nhè bã mía đã nhai nát, ngoan ngoãn “vâng” một tiếng. “Nếu nằm ngoài địa bàn của chúng ta, không cẩn thận bị cuốn vào chiến tranh cục bộ này, bất luận thế nào cũng không được cho người khác biết em là ai.” Lúc ấy, Nam Hoài vẫn tiếp tục cho cô ăn khẩu mía đã tước sạch, “Anh không sợ phải dùng tiền chuộc em về, cũng không nề hà việc mình đích thân ra tay, chỉ sợ rằng, cho dù anh dùng bao nhiêu tiền, đổ bao nhiêu máu đi chăng nữa cũng không đổi lấy được em.” Những lời lúc đó của Nam Hoài, cô luôn ghi nhớ trong lòng. Nhưng cô chưa từng nghĩ mình thực sự lại rơi vào hoàn cảnh này tại một đất nước xa lạ. Dù Trình Mục Dương suy tính trăm bề cũng không thể ngờ Philippin lại đột nhiên xảy ra nội chiến. “Hiện tại chúng ta đang đi trên tàu cứu viện của chính phủ, đã bớt nguy hiểm hơn nhiều rồi.” Trình Mục Dương chống tay, ngồi dậy trên giường, “Hơn nữa họ đã liên lạc với lãnh sự quán, đảm bảo đưa chúng ta đến nơi an toàn.” Tuy hai người luôn nói chuyện bằng tiếng Pháp, nhưng trên tàu cứu viện của Philippin, vẫn nên cẩn thận một chút thì hơn. Trời sáng, người cứu viện tử tế nhất bước vào phòng, nhắn nhủ vài câu, đại ý là sắp cập bến rồi. Trên người cô và Trình Mục Dương chẳng có vật gì đáng giá, ngay đến quần áo cũng là quà hữu nghị người ta tặng, bởi vậy không cần chuẩn bị, chỉ đợi xuống tàu. Người đó trả hộ chiếu cho Trình Mục Dương, nói rằng thông tin của hắn vẫn đang chờ xác nhận tại lãnh sự quán Pháp, cần đăng ký dừng chân tạm thời trên hòn đảo lân cận, ở đó tạm mấy ngày. Trình Mục Dương mỉm cười vỗ vai anh ta, nói bằng tiếng Philippin: “Không vấn đề.” Cuối vùng bão đã tan, trời trong nắng ấm. Hai người lên boong tàu, Nam Bắc hít sâu một hơi. Bỗng một tiếng “pằng” vang lên, người Philippin đang cúi đầu châm thuốc bên cạnh đột nhiên mềm nhũn người, ngã xuống sàn. Chẳng ai ngờ đến cảnh tượng trước mặt. Trình Mục Dương nói nhỏ: “Đừng động đậy, có kẻ bắn lén.” Dứt lời, hắn kéo Nam Bắc đi nửa bước, giúp cô núp ngoài phạm vi bắn tỉa. Hai người đàn ông đứng trên bãi cát, một người vẫn giữ nguyên tư thế bắn súng, người kia bẻ kính bắn tỉa xuống, nói gì đó với phía sau. Cách đó không xa, mười mấy người Philippin lập tức bước ra từ trong bụi cây. Súng trường cỡ nhỏ được phun sơn ngụy trang, màu sắc mờ ảo lẫn trong khóm lá, trang bị chiến đấu loại tiêu chuẩn. “Người trong nghề?” Nửa gương mặt của người đang nói quấn băng trắng, che lấp mắt phải, nhưng có thể nghe hiểu những lời họ thì thầm với nhau, “Gần đây có bốn tay bắn tỉa, khả năng thắng của các người không lớn lắm.” Người đó ra hiệu cho họ hai tay ôm đầu, đi xuống thuyền. Trình Mục Dương không trả lời, dùng chân lật cơ thể người Philippin kia lại, quan sát anh ta. Cùng lúc đó, Nam Bắc cũng chú ý đến điểm khác thường trên vết thương người đó, vị trí bị bắn không phải đạn mà là một cây kim, lấp lánh tia sáng le lói dưới ánh mặt trời. “Là thuốc mê.” Người cầm súng có giọng nói trong trẻo, dùng tiếng Anh theo khẩu âm Philippin, nói, “Công hiệu kéo dài ba tiếng đồng hồ.” Bắt cóc, báo thù? Hay là hoạt động của tổ chức phản chính phủ? Vì câu nói kia của Trình Mục Dương, rõ ràng hắn đã để lộ thân phận của mình, ít nhất hắn không phải người bình thường. Nhân viên làm việc trên tàu cứu viện đều rất phối hợp, lập tức vứt súng, hai tay ôm đầu đi xuống, chỉ có Trình Mục Dương và Nam Bắc thản nhiên bước. Mỗi khi tiến một bước, cô đều nghĩ trong đầu, liệu sẽ xảy ra chuyện gì. “Gốc Hoa? Cũng làm nghề này?” Người đàn ông dẫn đầu lại gần, dùng tiếng Pháp hỏi Trình Mục Dương, ánh mắt trông khá hứng thú và có phần khiêu khích, “Nghĩ cho kỹ rồi hẵng trả lời.” Nam Bắc liếc nhìn hắn. Những người này chắc không thể ngờ sẽ gặp phải kẻ nguy hiểm như mình. Nếu theo kế hoạch của Trình Mục Dương, hiện tại hắn đã chết, cô cũng nên phối hợp với hắn, coi như mình cũng đã biến mất trong vụ nổ. Vậy giờ hắn là ai? Còn cô, phải là ai? “Gốc Hoa.” Trình Mục Dương mỉm cười, bình thản bổ sung thêm một câu, “Người Nga gốc Hoa.” Câu trả lời nằm ngoài dự liệu. Tên trùm nhìn Trình Mục Dương chằm chằm, hất tay lên, người vừa mới hạ súng xuống lại nhất tề giương súng lần nữa. Họng súng đen ngòm chĩa thẳng vào hai người họ. “Người Nga gốc Hoa?” Giọng nói người đàn ông hơi run lên, từ tốn hỏi từng chữ một, “Anh họ Trình?” Trình Mục Dương không trả lời ngay, vươn bàn tay phải bị thương ra, trước khoảng mười mấy ánh mắt, tùy ý đặt tay lên vai người đàn ông kia, người hắn cũng hơi nghiêng về phía trước: “Anh nói không sai, tôi họ Trình.” Đồng tử mắt trái của gã liền co lại: “Trình Mục Dương?” Ở đây chỉ mỗi Nam Bắc có thể nghe hiểu cuộc đối thoại của họ. Từ lúc hắn tiết lộ mình đến từ Nga, tên trùm này từ đầu đến cuối luôn căng thẳng về thân phận của hắn, có lẽ người này khá giữ kẽ với nhà họ Trình. Nhưng trực giác mách bảo cô, Trình Mục Dương và tổ chức phản chính phủ này có quan hệ nào khác đó. Thậm chí còn là quan hệ không mấy hữu hảo. Trong sự yên tĩnh ngắn ngủi, mọi người xung quanh đều đang đoán xem đã xảy ra chuyện gì. Bao gồm cả những tù binh hai tay ôm đầu kia cũng nhìn họ bằng ánh mắt ngờ vực. Một người ngoại quốc lại có thể khiến kẻ cầm đầu của tổ chức phản chính phủ lộ ra vẻ mặt như thế? Rốt cuộc hắn là ai? “Không phải.” Cuối cùng Trình Mục Dương trầm giọng nói, “Tên tôi là Trình Mục Vân.” “Trình Mục Vân?” Hắn gật đầu, xác nhận lần nữa. Tên trùm thoáng ngạc nhiên, nghi ngờ, sau đó lại như bừng tỉnh, hắn lập tức cười vang, vỗ vỗ cánh tay Trình Mục Dương: “Moro hoan nghênh anh, ông chủ cũ của nhà họ Trình.” Moro? Nam Bắc không ngờ rằng, ở phía bắc Philippin lại có thể đụng phải Mặt trận Hồi giáo Moro của phía Nam. Thời thực dân Tây Ban Nha, Moro đã nỗ lực lật đổ chúng, thời thực dân Mỹ chiếm đóng, lại cố gắng đánh đuổi quân đội này, cuối cùng đến khi Philippin độc lập, họ lại quay sang nhắm lửa đạn vào chính phủ độc lập của mình. Đúng là tổ chức vũ trang điên cuồng khiến người ta phải kiêng dè. Trình Mục Dương như thể đã liệu tính trước việc này: “Sao? Hoan nghênh tôi như vậy không sợ ông chủ Trình đương nhiệm sẽ làm khó các anh ư?” “Làm khó chúng tôi?” Gã nhếch miệng, cười rất kỳ dị, “Hắn nhân lúc chúng tôi tuyên chiến với chính phủ đã nâng giá vũ khí lên 10%, đây đều là tiền dùng máu của anh em để đổi lấy. Đừng thấy chúng tôi làm ăn với hắn mà tưởng quan hệ hữu hảo, chỉ cần hắn dám đến Philippin, chắc chắn sẽ bị quăng xuống biển làm mồi cho cá mập.” “Làm mồi cho cá mập? Nghe thú vị đấy.” Trình Mục Dương cũng cười rất khó hiểu, “Nếu tóm được hắn, nhất định phải báo cho tôi.” “Nhất định!” Tên trùm nghiễm nhiên coi hắn như anh em, “Có điều Trình Mục Dương là con hồ ly xảo quyệt, nghe nói hắn quanh năm ẩn náu tại Moscow, chưa ai từng nhìn thấy hắn.” “Hắn cực kỳ xảo quyệt.” Trình Mục Dương có chút oán thán, “Bằng không, tôi cũng không bị bức đến bước đường này.” Nam Bắc nghe xong khẽ cười tủm tỉm. Hắn đúng là tên đểu cáng. Tên trùm lại chửi rủa mấy câu, hận không thể ăn tươi nuốt sống, róc xương xẻ thịt Trình Mục Dương. Cô nghe mà buồn cười, dịch chuyển ánh mắt sang phía lân cận, bắt đầu chậm rãi tìm kiếm tay bắn tỉa gần đó. Tên trùm kia không hề nói dối, rất nhanh, cô đã tìm thấy bốn tên bắn tỉa kia. “Anh nhớ em từng gặp hắn?” Trình Mục Dương bỗng siết chặt vai cô. Nam Bắc nhìn hắn nghi hoặc. “Anh đang hỏi em, có phải em từng gặp Trình Mục Dương.” “Cũng sơ sơ.” Cô không nói dứt khoát, “Em từng gặp qua tại Moscow. Trình Mục Dương là một tên khốn kiếp, một tên khốn nạn từ trong ra ngoài,” Trình Mục Dương khẽ nhướng mày, trong mắt ẩn chứa ý cười. Tên trùm nghe vậy cười to: “Chúng tôi đang trên đường quay về Mindanao, có muốn đi cùng không?” Kẻ đó vừa nói, vừa nghiêng người nhường đường. Nói là mời đi, nhưng giống như nửa mời nửa cưỡng ép thì đúng hơn. “Được.” Trình Mục Dương thản nhiên, “Vừa hay, tôi cũng có chút việc làm ăn muốn bàn bạc với các anh.” Cuối cùng, tất cả nhân viên cứu viện của chính phủ đều bị áp giải đến một con tàu khác, chỉ có Trình Mục Dương và Nam Bắc ngồi tàu của tên trùm. Nam Bắc tranh thủ ngủ được một giấc trên tàu. Khi cô tỉnh lại, Trình Mục Dương không có bên cạnh. Suốt mấy ngày vật vờ, cô thật sự mệt mỏi, nhưng đêm qua vì trông nom hắn, hình như cô không ngủ. Hai ngày ba đêm không được nghỉ ngơi làm cô ngủ mê mệt, mơ hết giấc mơ này đến giấc mơ khác, kéo dài triền miên. Khi tỉnh dậy, xương cốt cô như muốn rụng rời. Thậm chí còn hơi ngẩn người nhìn lên trần tàu, mấy giây sau mới biết rốt cuộc mình đang ở đâu. Mùi ẩm mốc xa lạ khiến cô từ từ tỉnh táo trở lại. Hai ba đêm nay tình trạng của Trình Mục Dương không được tốt, cô chỉ mải chăm sóc hắn mà không nghĩ đến ảnh hưởng do việc này gây nên. Đêm qua trên tàu cứu viện, Trình Mục Dương nói với cô, mỏ khoáng sản này lúc mới bắt đầu đã là cuộc trao đổi giữa hắn và Thẩm Gia Minh, hắn giúp Thẩm Gia Minh lấy được quyền khai thác mỏ khoáng sản, còn Thẩm Gia Minh hợp tác diễn vở kịch này với hắn. Chẳng trách trước canh bạc, cha của Thẩm Gia Minh lại đích thân lên tiếng bảo cô tránh xa Trình Mục Dương. Có điều, chắc Thẩm Gia Minh không biết việc này. Nam Hoài đương nhiên càng không thể biết, cô biến mất đột ngột như vậy, cho dù Thẩm Gia Minh có giải thích anh cũng sẽ kiên quyết tìm được cô bằng mọi giá. Cô thở dài thườn thượt, muốn tìm cơ hội truyền tin cho anh trai mình. Hắn chỉ nói mơ hồ rằng muốn loại trừ kẻ phản bội trong nội bộ gia tộc, nhưng nếu chỉ là kẻ phản bội đơn giản, cơ bản không cần người có địa vị như hắn và Trình Mục Vân phải lần lượt mạo hiểm dẫn dụ thế này. Vậy hắn đang che giấu điều gì? Rốt cuộc, Trình Mục Dương này còn có bao nhiêu bí mật, là những điều cô không biết sao? Lúc Nam Bắc ra khỏi khoang tàu, Trình Mục Dương và tên trùm kia đang ăn tôm nướng, con tôm còn to hơn bắp tay, hai người vừa ăn vừa uống bia. Trên sàn tàu, mười mấy người cầm súng đang quan sát xung quanh, trông ánh mắt như thể vươn xa không có điểm dừng, nhưng cô có thể nhìn ra ánh mắt của ba, bốn người trong số đó từ đầu đến cuối luôn theo dõi theo hai người đang ăn uống. Đây gọi là giam lỏng một cách lịch sự. Người họ Trình cho dù đang đương nhiệm hay đang chạy nạn, đều là báu vật với những tổ chức phản chính phủ này. Cô liền lật lại suy nghĩ ban nãy của mình, nếu có khả năng phải cố gắng lặng lẽ rời khỏi đây. Bất cứ phương thức truyền tin ra ngoài nào cũng đều nguy hiểm, ít nhất hiện tại cô vẫn chưa tìm ra lựa chọn hợp lý. Nam Bắc nhìn hắn, Trình Mục Dương bỗng có cảm giác, ngước mắt hướng về phía cô. Cô đi tới, bị hắn ôm chặt eo, nhấc ngồi lên chân phải mình: “Đói không?” “Hơi hơi.” “Loại tôm này em ăn hai con là no.” Trình Mục Dương bón cho cô ăn nửa con tôm trong tay. Cô cắn một miếng, vị thịt rất ngon. “Anh biết Jollibee không? Chuỗi cửa hàng ăn nhanh bản địa lớn nhất Philippin ấy, ông chủ của chuỗi cửa hàng này chính là người gốc Hoa.” Tên trùm kia uống ngụm bia, cười mập mờ khó hiểu, “Anh biết chứ? Ở Philippin, chỉ cần nơi nào có McDonald, nơi đó có chuỗi cửa hàng Jollibee. Tôi không hề nói quá đâu, một mình người Hoa Kiều đó đã kiếm được số tiền mà người khác mấy chục kiếp cũng không kiếm nổi. Nếu tôi có bản lĩnh như ông ta, việc gì phải liều mạng với chính phủ?” Trình Mục Dương chỉ cười không nói. “Người Hoa các anh thật biết kiếm tiền.” Trong lời nói của gã có chút tâng bốc, cũng không tránh khỏi sự đố kị mơ hồ, “Cho nên, tại các quốc gia Đông Nam Á, người giàu có nhất định lúc nào cũng là người Hoa. Có phải không? Anh Trình?” Dứt lời, gã này còn cười khan mấy tiếng. Trình Mục Dương vẫn im lặng, từ nãy đến giờ trên miệng luôn giữ nụ cười hờ hững, khiến người ta bất giác lạnh gáy. Nam Bắc cầm lấy cốc bia của hắn, uống một ngụm nhỏ. Tàu sắp đi qua bãi đá ngầm rất lớn. Phong cảnh càng ngày càng nên thơ. Nam Bắc đến đuôi tàu, nhìn thấy trong làn nước biển có đứa trẻ da rám nắng không mang theo công cụ gì, lặn ngụp chơi đùa. Ban đầu cô không chú ý lắm, sau đó bỗng phát hiện, mấy đứa bé đó đều đang vây quanh một con cá mập voi nhỏ. Cách đó không xa còn có một cô bé ngồi dang chân trên con thuyền độc mộc, tươi cười đưa đồ ăn vào miệng cá mập voi. Cô từng nhìn thấy loài cá mập này, nhưng chưa từng thấy nhiều như vậy. “Thú vị không?” Trình Mục Dương bỗng vươn tay bế ngang người cô lên, làm bộ định vứt cô xuống biển. Nam Bắc túm chặt cổ áo hắn, chẳng thèm để tâm: “Vứt đi, em nhất định sẽ kéo anh xuống cùng. Tiếc là bọn cá kia không thích ăn thịt người, chỉ thích ăn vỏ ốc vỏ sò gì thôi.” “Kể cũng phải.” Trình Mục Dương mỉm cười đặt cô ngồi lên lan can, giữ eo cô, “Nơi này không thích hợp để tự tử vì tình nhỉ?” Cô cười. Lan can bị nắng chiếu rọi nên hơi bỏng, làm cô ngồi không thoải mái. Vừa mới định nhảy xuống, Trình Mục Dương đột nhiên nói: “Anh sẽ tìm cơ hội đưa em về Uyển Đinh.” Nam Bắc ngẩn người, ôm chặt cổ hắn, khẽ hỏi: “Sao lại đưa về?” “Vừa nãy thông qua bọn họ anh đã liên lạc được với Oman, chị ấy sẽ đích thân mang một ít vũ khí đến, chứng minh thân phận của anh.” Bàn tay hắn bám trên eo cô, “Hi vọng có thể dùng danh nghĩa của Trình Mục Vân để kết thành đồng minh với họ rồi đưa em về nhà.” Cô như bừng tỉnh. Cuối cùng cô đã hiểu được dụng ý khi hắn “thừa nhận” mình là Trình Mục Vân. Trong hoàn cảnh đó, nếu nói mình là lính đặc chủng đã giải ngũ, chuyên buôn vũ khí hoặc ma túy, đều có thể che giấu thân phận, nhưng không biết sẽ bị xử lý ra sao. Chỉ có Trình Mục Vân mới có thể thu hút hứng thú của tên trùm kia. Dưới con mắt của người ngoài, “Trình Mục Vân” này có thể chống đối gia tộc những bốn năm, chắc chắn sẽ có tài sản khiến quân phản chính phủ thèm nhỏ rãi. Ví dụ như vũ khí đạn dược. Đúng là người đàn ông mưu ma chước quỷ. Hoàn cảnh nguy hiểm như vậy, nhưng hắn vừa nghĩ đã ra cách giải quyết. Gặp phải Moro là chuyện ngoài ý muốn, nhưng hắn đã nhanh trí lợi dụng chuyện ngoài ý muốn này. Bằng không bây giờ hai người chắc chắn đã bị nhốt trên tàu tù binh khác, không thể liên lạc với Oman, cứ tiếp tục hoàn thành kế hoạch của hắn. Nam Bắc thầm than thở, tiếp tục hỏi: “Oman đến rồi thì khá an toàn, vì sao còn bắt em đi?” “Chỗ này không an ninh lắm, họ…” Ánh mắt của Trình Mục Dương quét qua tên trùm ở phía xa kia, “Hoàn toàn không đơn giản chỉ là Mặt trận Giải phóng Moro, mà là đảng phái phân li từ hai năm nay. Đây là lực lượng vũ trang nguy hiểm nhất Philippin, vì Mặt trận Giải phóng muốn hòa giải với chính phủ nên các phần tử cực đoan đã độc lập đứng ra tiếp tục đối lập với chính phủ Philippin.” Cô ừm một tiếng. Trình Mục Dương cười nhẹ, bàn tay luồn vào từ vạt áo cotton của cô, nhẹ nhàng mân mê làn da mềm mại nơi thắt lưng kia, trông họ cứ như đang tình tự với nhau, hưởng thụ kì nghỉ vậy. Nhưng lời nói của hắn lại chẳng hề liên quan đến khung cảnh hữu tình này. “Anh tưởng kế hoạch nhảy xuống biển rất hoàn hảo, nhưng em lại bất ngờ xuất hiện, lộ trình rời khỏi Philippin rất hoàn mỹ, nhưng không ngờ Philippin lại niêm phong lại không phận. Ngay đến việc đi tàu cứu viện của chính phủ cũng gặp phải Moro.” Trình Mục Dương bất đắc dĩ nói, “Anh có dự cảm không lành, sau này sẽ càng nguy hiểm.” “Vậy à.” Nam Bắc dịu dàng nói, “Anh là khắc tinh của em, có anh ở bên cạnh em, ngay đến kẹt xe cũng có thể gặp phải đọ súng. Trình Mục Dương? Lần này kết thúc, nếu anh còn sống, có cần suy nghĩ đến việc ăn chay lâu dài không? Tích đức một chút xem sao?” “Ok, ăn chay lâu dài.” Hắn cười tủm tỉm, “Nhưng phải uống rượu.” “Đồ ma men.” Cô bật cười. “Ngoan.” Trình Mục Dương quay trở lại chủ đề, “Em ở đây chỉ làm anh phân tâm thôi.” Một câu nói rất bình thường, nhưng xuất phát từ miệng hắn lại có thể khiến người ta mê muội. “Bao giờ Oman tới?” Cằm cô tì lên vai hắn, ngắm nhìn cảnh biển với những chú cá mập voi lớn nhỏ lấp lánh dưới ánh nắng chói chang phía sau lưng hắn. “Muốn tránh khỏi chính phủ Philippin, nhanh nhất là nửa tháng.” Trình Mục Dương nói. Tay cô đặt trên lưng hắn, cũng nhẹ nhàng vuốt ve, cảm nhận thấy dải băng bó vết thương hơi nổi lên. Trong bãi đá ngầm, những đứa trẻ bơi qua bơi lại vui đùa cùng cá mập voi chốc chốc òa lên tiếng cười ngây thơ trong sáng. Cô không đồng ý trở về, song với cá tính của Trình Mục Dương, hắn sẽ chẳng cần cô đồng ý. Có lẽ đến lúc đó, hắn sẽ có cách ép cô rời đi. Người đàn ông này đa mưu túc trí, thủ đoạn cực đoan, quả thật vô cùng nguy hiểm. Nhưng cô vẫn một mực tin tưởng hắn. Tâm niệm thành ma. Tâm niệm thành ma. Rõ ràng là hắn đã thành bóng ma trong trái tim cô.