Hạng mục lần này bất ngờ khó giải quyết. Cố Bình Sinh chỉ nhất thời phân bổ lại tiết dạy của mình, sau đó chỉ kịp về nhà lấy hành lý, liền vội vàng ra sân bay, Đương nhiên trong lúc vội vàng như thế này, anh vẫn tới bệnh viện thăm ông ngoại. Ông ngoại đã bị bệnh tật đau ốm tra tấn nhiều năm như vậy, cần phải làm đủ mọi hóa trị để kéo dài sự sống, luôn mang theo áp lực về thân thể cũng như tâm lý. Lần này anh đến, lại khó có khi ông ngoại có được khuôn mặt tươi cười, nhìn cháu mình kìm nén đau đớn mà cười, “Hai ông cháu chúng ta xem ra là người có thân thể yếu kém trong gia đình này rồi.” ông ngoại nhìn thấy anh mặc áo vét đi giày da, lại cầm hành lý, thật ra cũng đoán được hành trình kế tiếp của anh, “Cháu đi công tác sao?” Cố Bình Sinh đem hành lý đặt ở bên giường, ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, “Hiện tại phải đi Luân Đôn, đại khái là khoảng 10 ngày sau cháu mới trở về.” Hai ông cháu dường như đều muốn nói cái gì đó, nhưng đổi lại cả hai đều chỉ cười cười, cũng không ai mở miệng trước. Anh không có thời gian để ở lại lâu, khi đứng dậy chuẩn bị đi, bỗng nhiên nói, “Lần trước không có cơ hội để ông gặp cô ấy, lần này sau khi trở về từ Luân Đôn, cháu sẽ mang cô ấy đến ra mắt chính thức với ông.” Có lẽ vì hôm nay thân thể khỏe lên khá nhiều, ông ngoại cũng không có bài xích quá lớn gì. “Cái cô sinh viên kia của cháu năm nay sẽ tốt nghiệp sao? Có lo lắng về việc tìm một nơi làm việc thích hợp hay chưa?” “Cô ấy vừa chấm dứt thực tập.” Cố Bình Sinh nói xong, lại rất nhanh nói thêm một câu vui đùa, “Nhưng mà thành tích của cô ấy chỉ ở mức bình thường, so với cháu của ông thì còn kém nhiều lắm, nếu muốn tìm được một nơi làm việc tót thì còn cần phải dụng tâm một chút.” Ông ngoại bị câu nói của anh làm cho nở nụ cười, “Cháu vẫn rất tự phụ, vẫn tự phụ như trước kia nhỉ, cho tới bây giờ cũng không khiêm tốn được là bao.” Hạng mục lần này ở Luân Đôn bất ngờ gặp phải bạn học cũ. Phía hỗ trợ của hai người đối lập nhau, ban ngày ở trong phòng hội nghị tranh đoạt từng li từng tý, ngay cả là bạn bè lâu năm, bởi vì có quan hệ với hạng mục nên cũng không có xã giao quá nhiều. Cho đến khi chấm dứt đàm phán, mới phát hiện hai người ở cùng một khách sạn. Gặp gỡ bất ngờ là ở trong thang máy của khách sạn. “TK.” Bạn học mỹ nữ tóc vàng bên ngoài cho anh một cái ôm rất nhiệt tình, dùng tiếng trung trúc trắc vui vẻ hỏi anh, “Cậu dạo này thế nào rồi? Vẫn ổn chứ?” “Tớ rất ổn.” Cố Bình Sinh cũng dùng tiếng Trung trả lời, tỏ ý vỗ nhẹ sau lưng của cô. Hai người ân cần thăm hỏi, bạn học cũ kia nghe không hiểu, chỉ khi hai người nói chuyện, cười đùa vui vẻ giống như những đôi tình nhân gặp mặt nhau, chính hai người cũng biết rằng không ai hề có tâm trạng của đôi tình nhân. Đang lúc hai người cười đùa vui vẻ, có người đi vào thang máy, lại có người bước nhanh mà ra. Cho đến khi anh nghe được hai người kia nói đến chuyện trẻ con, anh mới vui vẻ hỏi, “Là chuyện khi nào thế?” “Năm trước, gần cuối năm trước…” Mỹ nữ làm một biểu tình rất tuyệt vời, “Trẻ con thật sự rất đáng yêu, tớ thậm chí cũng đã muốn kết hôn, nên khi có đứa con chúng tớ liền kết hôn thôi.” Cố Bình Sinh lại ôm cô ấy một lần nữa, chân thành chúc phúc cho cô ấy. Nếu có khả năng, anh rất muốn lập tức rời khỏi Luân Đôn. Về nhà, nhìn xem tiểu cô nương kia của mình. Liên tiếp vài ngày rồi cô ấy đều không có liên lạc với anh, dường như là có chuyện rồi. Mười ngày, một tuần ba ngày. Đợi cho đến ngày thứ bảy, Đồng Ngôn bỗng nhiên gọi điện thoại cho Trầm Diêu, “Cậu còn ở Bắc Kinh chứ? Tớ hôm nay muốn đi chơi trò chơi, tớ mời cậu đi chơi trò chơi ở Bắc Kinh được không?” Bên kia điện thoại vang lên thanh âm ồn ào, hiển nhiên là rất nhiều người, Trầm Diêu dùng giọng nói thật lớn mắng cô, “Tớ vừa tới sân bay Bắc Kinh rồi, 1h sau phải đi rồi, cậu cố ý có phải không?” “Trễ một ngày nữa lại đi có được không?” Cô ngồi ở trên ghế sofa, giọng nói cũng nhỏ nhẹ xuống. Trầm Diêu trầm mặc vài giây, sau đó lại mắng tục một câu rồi nói, “Đưa địa chỉ cho tớ, một giờ sau gặp mặt, cậu ở nhà chờ tớ đi, tớ muốn đem hành lý bỏ ở nhà cậu.” Trầm Diêu đứng ở trước máy trò chơi, bắt đầu bỏ tiền xu nhập vai vào nhân vật của mình, còn thật sự nghiên cứu làm thể nào trong thời gian nhanh nhất có thể vận dụng hợp lý mọi thao tác, đem thứ muốn có lấy về cho bằng được. Thậm chí còn thật sự dùng bút đánh dấu trên bản đồ, đem những thứ muốn có viết lên. Cô có chút không yên lòng. “Nói cho cậu biết Đồng Ngôn, nếu không phải tớ muốn ra nước ngoài học tiếp, trong thời gian ngắn sẽ không trở về, thì sẽ không để ý đến loại yêu cầu vô lý này của cậu đâu. Cậu thật sự đem tớ trở thành bạn trai của cậu đấy à? Tớ cũng đã đến sân bay rồi, thế mà còn bị cậu kêu trở lại như thế này. “Cô cắn đầu bút, bỗng nhiên ngẩng đầu lên nhìn cô có chút suy tư, “Xảy ra chuyện lớn gì rồi phải không?” Đồng Ngôn đè lại chiếc mũ trên đầu, chiếc mũ vành rộng che đi hơn nửa khuôn mặt của cô. “Thất tình sao?” Trầm Diêu thở dài, “Phụ nữ là loại sinh vật không kiên cường chút nào, nhưng một khi đã thất tình thì hoàn toàn làm khổ bản thân, thịt nát xương tan thôi.” “Cậu nói như kiểu tớ không giống người thất tình ấy.” Cô chầm chậm đi ở phía trước. Trầm Diêu nghĩ nghĩ rồi nói, “Tớ nói với cậu điều này, cậu đừng tức giận. Trước khi gặp Cố Bình Sinh, tớ chưa thấy qua cậu có bạn trai trong trường học bao giờ, cho nên trước khi đến đây tớ cùng anh chàng nhà tớ đã gọi điện cho nhau, chính là muốn biết bộ dạng thất tình của cậu rút cuộc là thế nào, để chuẩn bị đối sách.” Cô ấy vươn cánh tay, nắm lấy vai của Đồng Ngôn,. “Nói thật, anh chàng nhà tớ cho tới bây giờ chưa được câu nào gọi là lời hay ý khen cho cậu, quan điểm của anh ấy về cậu thật sự rất cực đoan, nhưng những chuyện tình đơn giản như thế này, anh ấy nói cậu so với đàn ông con trai còn mạnh mẽ hơn nhiều.” Đồng Ngôn vẫn im lặng như trước, không nói gì. “Một giọt nước mắt cũng không rơi, nhưng thật ra cậu so với người bạn trai trước đã từng khóc lóc với cậu thì cậu mới thật sự là Đồng Ngôn vô kỵ, cậu tuyết đối đủ nhẫn tâm.” Trầm Diêu thì thoải mái nói ra một trang, đến khi nhìn thấy Đồng Ngôn nghiêng đầu nhìn chính mình thì hoàn toàn ngây dại. Tại sao phải nhẫn tâm? Anh mắt của cô dần dần tan rã nhìn cô bạn, đôi mắt rõ ràng là đã đỏ lên, nhưng không có chứa giọt nước mắt nào. Trầm Diêu chưa từng thấy bộ dạng này của cô, đứa ngốc như cô dường như cũng chỉ biết ôm lấy cô ấy, “Rút cuộc là có chuyện gì thế? Thầy Cố muốn mà không được à? Cũng không phải chứ, lần trước tớ thấy thầy ấy còn cực kỳ bi thảm, vẻ mặt đen ngòm ra.” Trầm Diêu vừa nói xong, còn lo lắng nhìn vào anh mắt của cô. Sao lại thế chứ, thật sự là không khóc. Nhưng có thể thấy so với việc khóc thì bộ dạng bây giờ còn dọa người hơn. Đồng Ngôn bỏ tay cô ra, “Cậu cút, không cho cậu rủa anh ấy..” ……… “Thực sự là chia tay sao?” Trầm Diêu đẩy đẩy cô, “Cậu muốn khóc thì cứ khóc đi, đừng để nghẹn đến uất ức như thế. Cũng chỉ khổ sở vài ngày mà thôi, thật sự là có khi khổ sở đến mấy tháng cũng nên, nhiều nhất là vài năm. Để quên đi rồi có thể tìm một người còn tốt hơn so với thầy ấy cũng khó, bằng ánh mắt nhìn người hơn 20 năm qua của tớ, tớ thực sự chưa thấy ai có thể tốt hơn được Cố Bình Sinh.” Cô bị mấy câu nói của Trầm Diêu làm cho bật cười, cô chưa từng thấy qua Trâm Diêu lại đi khuyên người như vậy, “Tớ cũng không nghĩ sẽ tìm người nào tốt nữa.” Chia tay.. có thể tìm người khác… Từ nay về sau nói tạm biệt với đoạn tình cảm này, cùng người mà mình đã từng yêu sâu đậm kia có thể cả đời không liên lạc với nhau nữa. ở thành phố này, từng con dường góc phố, môi giây mỗi phút đều xảy ra những sự việc tương tự như thế này. Nhưng cô cùng Cố Bình Sinh không giống như vậy, cô nghĩ rằng nguyên nhân phải rời khỏi anh chính là vì gia đình của mình không thích hợp, mà không phải là nguyên nhân do cãi vã ầm ĩ gì. Nhưng thật ra là vì cô. Đến cuối cùng Trầm Diêu lại hoàn toàn quên đi ý định ban đâu, im lặng điên cuồng chơi trò chơi. Đồng Ngôn không dám ngồi tàu lượn siêu tốc, Trầm Diêu đã đi vài vòng nhưng vẫn cảm thấy không đã nghiện, lại đi xếp hàng trong đội ngũ chờ đợi dài dằng dặc, chuẩn bị lại một lần nữa đến với con đường ma quỷ. Cô liền mua chai nước khoáng, ngồi ở khu nghỉ ngơi nhìn cô ấy. Còn chưa tới nghỉ hè, nơi ngồi nghỉ ngơi chủ yếu là những bậc phụ huynh trẻ tuổi, mang theo còn nhỏ hoặc chính là những đôi tình lữ sinh viên. Đồng Ngôn ngồi ở nơi đó, phía sau lưng là một đôi vợ chồng trẻ, đang thảo luận chuyện của con mình ở trên lớp, tranh chấp cùng bạn học, người đàn ông thì chủ trương là để cho con cái tự do phát triển, còn người phụ nữ thì lại muốn dạy bảo con cái từ nhỏ. Đồng Ngôn đưa mắt nhìn điện thoại, đã là hơn hai giờ chiều. Hẳn là anh đã tỉnh dậy rồi? Cô có chút do dự, nhưng cuối cùng vẫn quyết định gửi tin nhắn cho anh : Anh dậy chưa? Anh vừa tỉnh. TK Nhận được tin nhắn trả lời lại, cô không biết nên bắt đầu nói như thế nào. Chính lúc cô đang xuất thần, bỗng nhiên lại nhận được tin nhắn của anh: Anh đêm nay bay chuyến bay trở về Bắc Kinh.TK Tâm tình của cô bây giờ giống như bị ai đó bóp chặt. Hành trình ngắn lại, là anh muốn làm cho cô vui mừng cảm động. Nhưng Đồng Ngôn cô lại không có dũng khí để đối mặt với sự che chở của anh mà nói lời chia tay. Tay phải của cô nắm chặt chiếc điện thoại, suy nghĩ thật lâu, rút cuộc hỏi anh : hành trình hôm nay của anh rất vội sao? Đàm phán chấm dứt thuận lợi, nghiêm khắc mà nói hôm nay được tính là nghỉ ngơi. TK Nghỉ ngơi? Nghỉ ngơi là tốt rồi. Đồng Ngôn nhanh chóng nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, viết rất chậm tin nhắn kế tiếp : Có một việc em đã suy nghĩ thật lâu, em không dám đối mặt mà nói với anh, có thể dùng tin nhắn được không? Cô cầm điện thoại đợi thật lâu, anh cũng không có nhắn tin trả lời lại. Đồng Ngôn có chút hoảng hốt, tay cầm điện thoại cũng run lên. Qua một lúc sau, vẫn không có thấy tin nhắn trả lời, không biết là anh không thấy được, hay là thật sự đã đoán ra được đến cuối cùng là cô muốn nói điều gì, lại hỏi một câu : Có được không? Lần này, anh rất nhanh liền nhắn tin lại : nói đi.TK Hai chữ ngắn ngủ cùng một chữ ký tên, nhìn không ra hỉ giận gì. Đồng Ngôn cảm thấy ngực mình có chút phình ra, sau đó chậm rãi hạ xuống vài lần, nhưng khó có thể liền mạch giống như ngày thường. Cô ngẩng đầu hít một hơi thật sau, nhìn Trầm Diêu đang ở phía xa hưng phấn mà nhảy vào trong chiếc ghế ngồi nơi tàu lượn, chờ đợi dây an toàn buộc chặt trên người, vui vẻ một cách vô tâm vô phế. Lần đầu tiên từ trước cho tới nay, cô thật sự có chút hâm mộ, thậm chí là có chun ghen tị với cô ấy. Nhớ rõ cô từng nghe qua một câu chuyện xưa. Voi trắng ở Thái Lan được coi là quốc bảo, chỉ có người hoàng thất mới có thể có được. Từng có quốc vương bạn cho đại thần một con voi trắng, vị đại thần kia lúc đầu còn được sủng mà sợ hãi, đem con voi trắng kia về nhà nuôi dưỡng tỉ mỉ, lại dần phát hiện ra nuôi dưỡng một bảo vật như vậy thì mỗi ngày hao tổn một lượng của cải rất lớn, nhưng mười mấy năm liền bởi vì vậy mà của cải tan hết, gia đình sa sút. Lúc người giảng câu chuyện xưa này đã từng nói, mỗi người đều khát vọng đến được một thứ hoàn mỹ gì đó, nhưng lại đã quên, hoàn mỹ như vậy không phải mỗi người đều có thể gánh vác được. Giống như câu chuyện của vị đại thần xưa, chiếm được con bảo vật voi trắng tượng trưng cho hoàng thất vinh quanh, nhưng chung quy lại cũng khó có thể gánh vác được. Tình yêu của cô cùng Cố Bình Sinh chính là như thế. Cô cũng cố chấp tin tưởng qua, chính mình đáng giá được hạnh phúc. Lại quên tự hỏi rằng, có năng lực gánh vác cảm tình có sức nặng như vậy. “Cho dù là bệnh tật hay khỏe mạnh, giàu có hay nghèo hèn, anh từ nay về sau sẽ mãi ở bên em.” Lúc trước khi Cố Bình Sinh nói những lời này, tràn đầy tự tin, nghĩ đến chính mình có thể cố gắng dánh vác cuộc sống kế tiếp của anh. Nhưng nếu cô chính là nguyên nhân để anh ngày càng thêm bênh, nhanh chóng dẫn tới nghèo đói thì thế nào. Đồng Ngôn tiếp tục cúi đầu, viết xong những gì mình nghĩ : Em nghĩ mình nên ra đi. Cảm thấy rất vất vả, vĩnh viễn không biết cuộc sống sau này sẽ phát sinh cái gì, chỉ biết so với hôm nay sẽ ngày càng tệ hơn. Thực xin lỗi, em không kiên trì đến cuối cùng. Bình dị như thế, không có dư từ nào vô nghĩa. Cô thậm chí không thể nào tưởng tượng được, chính mình vừa rồi làm thế nào mà có thể viết được câu kia, còn có thể gửi cho anh. Chờ đợi trong thời gian dài… Anh vẫn không có trả lời cô. Vợ chồng trẻ tuổi ở phía sau càng ngày càng tranh chấp kịch liệt hơn, lại bởi vì không dám để cho con trẻ nghe thấy giọng nói cãi vã của bố mẹ, nên cố ý nhỏ giọng xuống. Đồng Ngôn nghe vào được thì lại thất thần, nhưng lại không nhớ được chính mình đã nghe được những gì. Hơn 10 phút sau, Trầm Diêu rút cuộc cũng từ trên tàu lượn đi xuống, lắc lư đi đến bên người cô, hô to một cách thoải mái, “ Có ai giống như cậu đâu, đã đến đây mà không chơi trò này thật sự là đáng tiếc.” Cô đem chai nước khoáng đưa cho Trầm Diêu. Lại cúi đầu, mới nhìn thấy không biết từ khi nào đã có một tin nhắn gửi tới mà cô chưa đọc. Cô mở tin nhắn ra xem, thật sự rất ngắn gọn : Cho anh một ít thời gian, để anh suy nghĩ. TK