Lâm Vi Lam cầm bữa trưa vô cùng thịnh soạn quay về nhà ở khu Ngự Cẩm Hoa, vừa bước vào cửa, cô đã nghe thấy giọng phụ nữ vừa như rất đau đớn lại vừa như rất hưởng thụ vang lên. Mặt Lâm Vi Lam đen lại, một Cố Hiểu Hiểu đi mất, thì tiếp theo sẽ có Lý Hiểu Hiểu, Trần Hiểu Hiểu. Chỉ cần anh cô còn ở lại thành phố W này một ngày, những cô nàng đó sẽ lớp sau đè lóp trước mà nhào tới. Dù cô muốn thay đổi, nhưng cô cũng không thể giờ giờ phút phút đập chết các cô gái ấy như đập ruồi đập muỗi được. Lần này, Lâm Vi Lam không lao thẳng vào phòng ngủ như lần trước, mà đặt cơm trên bàn nước, lặng lẽ quay về phòng mình. Nằm trên giường, Lâm Vi Lam nghĩ không dưới mười cách có thể cứu anh trai cô, nhưng mà, Lâm Vi Lam cũng rất bi thương phát hiện ra rằng, trừ khi tìm được người tên Thẩm Ly Ly đã khiến anh cô bất cần không để ý tới bất cứ chuyện gì kia, thì thật sự không có cách nào để lôi anh cô quay về con đường trở thành người tốt nữa. Có điều, trong nguyên tác không hề có người tên Thẩm Ly Ly này mà?! Cô biết đi đâu mà tìm cô ta đây? Lâm Vi Lam phát điên!!! Ở bên này, sau khi Lâm Thần Hàn đuổi được cô diễn viên nhỏ vẫn luôn mơ được lăn lên giường của hắn kia đi, hắn chán chường ngồi trên ghế salon, vần vò mái tóc ướt sũng vì vừa tắm rửa của mình. Nhìn hộp cơm đã nguội lạnh trên bàn nước, Lâm Thần Hàn rút bao thuốc đã lâu không động đến trong ngăn kéo ra, châm lên. Ánh lửa màu đỏ vụt sáng trong căn phòng tối tăm. Từng vòng khói từ dầy đến mỏng phun ra từ miệng hắn, dần dần biến mất trong không trung, hương vị cay nồng tràn ngập trong miệng. Từ sau khi tiểu Ly đi, đã rất lâu rồi hắn chưa cáu giận như vậy. Cái nhà kia, khiến hắn không thở nổi. Hắn vẫn luôn không thích thú gì. Mà đối với cô em gái này của hắn, cho tới bây giờ cô ấy vẫn không hề thân thiết với hắn. Tuy cô không biết chuyện của tiểu Ly, nhưng đôi khi hắn cũng không kiềm chế được mà giận cá chém thớt, một lần rồi hai lần, rồi nhiều lần tiếp theo, tính cách cô em gái này cũng không hề tốt, quan hệ giữa hai người đương nhiên càng lúc càng tệ. Có điều, không thể phủ nhận rằng, khi gặp lại cô em gái này, hắn đột nhiên phát hiện ra, cô em gái vẫn luôn rất kiêu ngạo của hắn bỗng khác hắn. Tuy hắn không thể nói rõ ràng là cô có gì khác, nhưng thật sự là phát triển theo hướng tốt. Không như hắn, càng lúc càng chìm sâu trong cơn lốc xoáy tối đen, cho đến khi hoàn toàn không thể cứu vãn nữa. Hắn ném điếu thuốc trong tay đi, khẽ cười một tiếng, sa đọa thì đã sao, vẫn còn tốt hơn là làm một con rối, cuộc sống luôn bị người khác sắp đặt. Còn về cô em gái này, Lâm Thần Hàn đưa tay lên che mắt, mỉa mai cong khóe miệng, em gái thì có thể làm được gì chứ? Đây chắc chắn lại là mưu kế của ông già thôi! Ông nhất định không chịu cho hắn sống thoải mái, chuyện gì cũng muốn quản lý, chuyện gì cũng muốn can thiệp. Nghĩ vậy, không hiểu sao, một ngọn lửa hắc ám xông thẳng lên từ đáy lóng hắn. Hắn đứng vụt dậy, đi vào phòng bếp, lấy lon bia, quay lại phòng khách, bắt đầu uống. Uống say rồi sẽ không nghĩ ngợi nhiều nữa. Hắn sẽ không thừa nhận, giây phút vừa rồi, hắn đã đau lòng đến không thở nổi. Có điều, lúc này, Lâm Thần Hàn dù có muốn nghĩ cũng không thể nghĩ ra được, cô em gái của hắn vì muốn cải tạo hắn mà tốn biết bao công sức. Ngày hôm sau, di chứng của việc say rượu khiến toàn thân Lâm Thần Hàn vô cùng đau nhức. Đưa tay xoa xoa cái đầu đau đớn, Lâm Thần Hàn khó khăn chống người ngồi dậy. Khuôn mặt em gái nhà hắn đột nhiên phóng to trước mặt hắn, khiến Lâm Thần Hàn kinh hãi kêu lên một tiếng rồi tung thẳng một đấm ra. “Tốc độ phản ứng không tồi!” Lâm Vi Lam đón lấy nắm đấm của Lâm Thần Hàn, bình luận rất đúng trọng điểm. “Sao cô còn chưa đi?” Nhìn Lâm Vi Lam ăn mặc chỉnh tề trước mặt, Lâm Thần Hàn cực kỳ bực bội, ngày hôm qua đối xử với cô như thế mà cô vẫn chưa đi, thật không giống tính cách của Lâm Vi Lam chút nào. “Vì sao em phải đi?” Lâm Vi Lam kỳ quái nhìn Lâm Thần Hàn, mặt đầy vẻ khó hiểu. Mặt Lâm Thần Hàn đen lại, đã như vậy rồi mà vẫn không thể làm cho em gái hắn không ở đây nữa được sao? Da mặt có cần dầy như vậy không? “Có phải anh đang chửi thầm em không?” Lâm Vi Lam lẳng lặng nhìn vẻ mặt biến sắc liên tục của Lâm Thần Hàn, nhướng mày hỏi. Không cần phải suy nghĩ, cô cũng thừa biết trong lòng ông anh này đang nghĩ chuyện gì. “Không có.” Lâm Thần Hàn không có sức cãi nhau với Lâm Vi Lam, chỉ đưa tay day day đầu rồi đứng dậy. Thích ở thì cứ ở đi! Nhiều người càng nhiều nhân khí, tốt thôi! Tiếng bụng kêu rột rột vang lên rõ rệt khiến mặt Lâm Thần Hàn cứng lại. A... sáng nay thật mất mặt quá! Lâm Vi Lam đưa hộp cơm hôm qua đến trước mặt hắn, dưới ánh mắt kinh ngạc của Lâm Thần Hàn, cô lại ném cho hắn hai tấm thiệp mời màu vàng lóng lánh, mặt đầy vẻ chán ghét: “Tám giờ tối thứ sáu ở Đế Hào. Tiệc rượu của Tả Khưu Nghị.” Còn về chuyện làm thế nào tấm thiệp mời này xuất hiện được ở đây, thì cô có thể nói ra rằng từ lúc trời còn chưa sáng, bố hắn đã sai bác quản gia đưa tới đây, khiến cô muốn ném đi còn không ném được sao? Cầm tấm thiệp mời trên bàn, Lâm Thần Hàn đọc đọc mấy chữ in bên trên, rồi lẩm bẩm: “Tả Khưu Nghị à?” Hắn là ai nhỉ? Lâm Thần Hàn lộ ra vẻ mặt ‘hắn rất mơ hồ’. Đúng vậy, chính là Tả Khưu Nghị đấy, mẹ kiếp! Lâm Vi Lam lẳng lặng chửi thề, cái cảm giác vỡ trứng này là thế nào chứ?! Vì sao bố Lâm vẫn luôn rất yêu thương cô lại không chấp nhận thương lượng, nhất định ép hai anh em họ đi bằng được? Chẳng lẽ bố Lâm không biết rằng hai anh em họ là một quả bom hẹn giờ, chỉ cần không cẩn thận một chút là sẽ nổ tung không cần biết là địch hay là ta sao? Tả Khưu Nghị, thật sự là Tả Khưu Nghị đấy! Ôi trời ơi, nơi có Tả Khưu Nghị, nhất định sẽ có Dương Nham Du!!! Lâm Vi Lam dám dùng bông hoa cúc bé nhỏ mảnh mai của anh cô mà thề rằng, hiện giờ Dương Nham Du và Tả Khưu Nghị chắc chắn đã cấu kết với nhau. Trong nguyên tác, hai người đó đã gặp nhau từ những năm tháng tuổi trẻ xanh tươi mơn mởn, hơn nữa, còn ngay lập tức củi khô gặp lửa cháy, cháy bùng bùng. Lâm Vi Lam đã không còn hơi sức đâu mà phỉ nhổ ý tưởng quái đản của tác giả nữa rồi. Có trời mới biết hiện giờ nội dung vở kịch này đã đi tới đâu rồi. Nếu bây giờ... anh cô và cô lại bước nhầm lên con đường kia, thì kết quả là... Lâm Vi Lam lẳng lặng che mặt, có nghĩ cô cũng không dám nghĩ nữa. Mẹ kiếp, cô muốn trốn còn không kịp đây, bây giờ lại chỉ có thể giương mắt lên mà chờ xem tiếp tục thế nào. Chẹp chẹp, Lâm Vi Lam cảm thấy cô giống như một vị đế vương bị dồn ép, khổ sở nhất trên đời vậy. “Thứ sáu à? Tối mai á?” Lâm Thần Hàn nhíu mày, ngước mắt nhìn Lâm Vi Lam đang mặc trang phục ở nhà, càng nhíu mày chặt hơn: “Cô chuẩn bị quần áo chưa?” Mấy tiệc rượu kiểu này là nơi để tiểu thư các gia đình giàu đó so bì với nhau, trước đây em gái hắn vô cùng hứng thú với những tiệc rượu kiểu này, nhưng bây giờ sao lại... “Bố nói mai sẽ cho người đưa quần áo tới đây.” Lúc nói những lời này, mặt Lâm Vi Lam hơi méo mó, chuyện này khiến Lâm Vi Lam nhớ đến lúc xảy ra cuộc chiến nước miếng giữa cô và bố cô qua điện thoại, cuối cùng cũng chấm dứt vì sự thất bại của cô. Nhìn toàn thân Lâm Vi Lam đều tỏa ra hơi thở không lành, Lâm Thần Hàn chỉ đành yên lặng cầm hộp cơm trên bàn, mở ra ăn. Ai mà biết được cô em gái gần đây càng lúc càng lợi hại lại lúc nào cũng có thể lên cơn động kinh này của hắn liệu có tức đến mức lật bàn hay không chứ. Thời gian luôn trôi qua rất nhanh, ngay vào lúc Lâm Vi Lam vẫn còn đang đấu tranh suy nghĩ xem nên làm thế nào để trốn bữa tiệc rượu này, nhân tiện túm cả anh trai đi, tránh cho anh cô gặp phải nhân vật nữ chính lúc nào cũng tỏa ra luồng hào quang của thánh mẫu Bạch Liên Hoa kia, thì bố Lâm đã cho người đưa lễ phục cần dùng đến, nhân tiện, còn gửi luôn cả Mr. Lý, bậc thầy trang điểm tới cho họ. Thánh mẫu Bạch Liên Hoa: là từ lóng phổ biến trên internet để nói về những người tâm địa độc ác xấu xa mà luôn giả vờ ra vẻ thuần khiết, trong sáng, thánh thiện. Hết chương 6.