Lâm Vi Lam quyết định không thèm để ý đến ánh mắt xoắn xuýt, khổ sở của lão anh nhà mình. Cô thật sự không thể ngờ được, sức khỏe của lão anh cô lại có thể kém đến mức như vậy, cái người mà chỉ bị đập cho vài cái đã gục sao có thể là anh trai của Lâm Vi Lam cô được chứ?! Vì thế, đang đi trên đường, Lâm Vi Lam bỗng rẽ ngang, đi vào một võ quán. Nhìn con hẻm vừa nhỏ vừa hẹp tước mặt, cả tấm biển hiệu lớn bẩn thỉu kia, Lâm Thần Hàn thật sự muốn quỳ xuống đất mà vái. Em gái hắn định làm gì đây? Liệu đây có phải là lòng dạ Tư Mã Chiêu mà ai ai cũng biết không? “Ông anh, chúng ta phải chăm chỉ học võ, nếu không, muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân mà cuối cùng lại thành mỹ nhân cứu anh hùng thì dở hơi lắm.” Lâm Vi Lam thành tâm nói với Lâm Thần Hàn, vừa nói vừa lắc đầu thở dài, vẻ mặt đó khiến Lâm Thần Hàn chỉ muốn khóc. “Em gái à, chúng ta có thể chọn chỗ khác không?” Lâm Thần Hàn thực sự muốn khóc, nơi này rất tệ rất tệ rất tệ rất tệ rất tệ rất tệ rất tệ rất tệ mà... “Anh trai, chúng ta không có tiền.” Một câu nói của Lâm Vi Lam đã khiến Lâm Thần Hàn ngậm miệng lại. Không có tiền, đúng thế, không có tiền. A a a! Hắn là đại thiếu gia nhà họ Lâm, đúng không? Nhà hắn rất giàu có, đúng không? Nhưng vì sao bây giờ hắn lại biến thành người nghèo chứ? Tất cả đều là tai họa do em gái của hắn gây ra!!! Sự tức giận bùng lên trong lòng Lâm Thần Hàn, khiến hắn cũng to gan hơn, vẻ mặt đầy dữ tợn siết chặt hai tay, bước tới tước mặt Lâm Vi Lam, giơ một ngón tay dí vào đầu Lâm Vi Lam... Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Vi Lam hơi biến đổi, thân người lập tức lùi về sau hai bước. Lâm Thần Hàn đắc ý nhíu mày, hắn biết mà, không phải hắn vẫn rất có sức uy hiếp đấy sao? Lâm Thần Hàn lại giơ tay về phía trước thêm một chút nữa... Một tiếng ‘rầm’ vang lên thật lớn, Lâm Thần Hàn chưa kịp hiểu gì đã nằm bẹp dưới đất khóc, ngửa đầu nhìn em gái nhà hắn tao nhã thu chân lại. Nước mắt chảy thành sông, hắn bị đá ngã, bị đá ngã, bị đá ngã... một người đàn ông to cao lực lưỡng như hắn bị một cô em gái đá ngã... Mặt Lâm Vi Lam đầy vẻ áy náy cúi đầu nhìn Lâm Thần Hàn nói: “Anh trai, liệu có lúc nào anh đánh bại sự kiêu ngạo của em được không? Em chỉ xuất chiêu theo phản xạ thôi, thật sự không cố ý.” Lâm Thần Hàn có thể nói gì, có thể nói gì được đây... em gái hắn đang ngang nhiên phỉ nhổ hắn đây mà!!! Lâm Thần Hàn siết chặt nắm tay, nhe răng trừng mắt gào lên giận dữ: “Lâm Vi Lam, cô muốn ăn đòn phải không!!!” “Em đã bảo anh đánh không lại em rồi mà.” Lâm Vi Lam cất ngay vẻ mặt áy náy đi, ném cho Lâm Thần Hàn một cái nhướng mày đầy khinh bỉ. “Hôm nay chúng ta thử xem xem võ quán nào tốt nhất, rồi đăng ký cho anh. Nếu bố mẹ nhìn thấy sức khỏe của anh tốt hơn, chắc cũng sẽ vui vẻ, khà khà...” Nói xong, Lâm Vi Lam nhấc chân chạy lên cầu thang. Lâm Thần Hàn nằm trên đất nhìn theo bóng Lâm Vi Lam, mặt càng lúc càng đen. Hắn chịu đựng đủ rồi. Lâm Thần Hàn đứng bật dậy, sải bước đến trước mặt Lâm Vi Lam: “Cô quậy đủ chưa? Chơi đùa cũng có mức độ thôi. Cô cứ yên phận làm đại tiểu thư nhà họ Lâm là được rồi, quản quá nhiều chuyện thì cô được lợi lộc gì chứ!!!” Mấy ngày nay, vì Lâm Vi Lam là em gái của hắn, cho nên, dù quan hệ của hai người vốn không tốt, hắn cũng không nói năng gì. Nhưng hắn cũng không thể nuông chiều để cho cô đùa giỡn vô độ thế này được. Còn về lời dặn dò của mẹ Lâm à, ngại quá, hắn căn bản không thèm để tâm. Lâm Vi Lam lau khuôn mặt bị bắn đầy nước miếng, nhìn vẻ mặt giận dữ của Lâm Thần Hàn, khuôn mặt nghiêm nghị bỗng nở một nụ cười, tức giận hỏi: “Vậy, cả đời Lâm Thần Hàn anh cứ tiếp tục mà mơ mơ màng màng sống qua ngày như vậy sao?” Nếu thật sự hắn muốn vậy, cô sẽ thẳng tay đánh cho hắn tàn phế, tránh để sau này hắn lại gây họa cho nhà họ Lâm. “Vậy cô bảo anh nên làm gì bây giờ? Đến tiếp nhận công ty hay sao?” Lâm Thần Hàn phì cười, mặt không giấu được vẻ giễu cợt: “Lâm Vi Lam, cô tỉnh táo lại một chút đi. Đừng làm mấy chuyện vô nghĩa này nữa, ngoan ngoãn quay về làm đại tiểu thư là được rồi, còn anh, sống thế này cũng không tệ.” Nói xong, Lâm Thần Hàn cũng không thèm để ý đến Lâm Vi Lam nữa, trức tiếp xoay người đi mất. Lâm Vi Lam đứng nhìn theo bóng lưng cô đơn của Lâm Thần Hàn, không đuổi theo. Trong sách, đối với Lâm Thần Hàn, tác giả chỉ giới hạn ở việc miêu tả xem hắn bày mưu tính kế hãm hại nam chính thế nào, để giành giật được nữ chính, thậm chí cuối cùng còn không từ thủ đoạn muốn cưỡng bức nữ chính, nhưng chưa từng đề cập tới vì sao một gia đình như nhà họ Lâm lại dạy dỗ ra một đứa con trai độc ác nham hiểm như vậy. Lúc này, Lâm Thần Hàn không phải là Lâm Thần Hàn độc ác trong truyện, cũng không phải là Lâm Thần Hàn có đời sống riêng tư thối nát mà cô nhìn thấy hai ngày trước, chỉ còn lại một Lâm Thần Hàn giống như một đứa trẻ không tìm thấy đường về nhà, bất lực như vậy, mịt mù như vậy... Lâm Vi Lam rút điện thoại ra, nghĩ một lúc, rồi gọi thẳng vào máy của bố Lâm. Trong trí nhớ của cô, cô không biết vì sao Lâm Thần Hàn lại biến thành thế này, vậy thì đi hỏi người biết chuyện là được. Sau khi cúp điện thoại, Lâm Vi Lam không thể không đưa tay lên ôm trán. Chẹp chẹp, tình tiết này, thực sự khiến cô cảm thấy như bị dội cả một chậu máu chó từ trên đỉnh đầu xuống vậy. Câu chuyện của Lâm Thần Hàn, là mô tuýp điển hình cho tình yêu giữa một cậu chủ nhà giàu và một cô bé lọ lem. Kết quả là gia đình của cậu chủ kia sống chết ngăn cản, cô bé lọ lem không làm thế nào được phải rời đi. Cậu chủ nhà giàu liều chết đuổi theo, đương nhiên là đuổi kịp, nhưng khi hai người trên đường chạy trốn, thì trời trút mưa máu chó xuống, giữa đường gặp tai nạn. Cô bé lọ lem biến thành kẻ ngốc, cậu chủ nhà giàu liên tục tự trách, quyết định dù thế nào cũng phải cưới cô bé lọ lem về nhà. Kết quả là bố mẹ cô bé lọ lem rất khí phách, mẳng thẳng vào mặt cậu chủ, rồi cùng con gái biến mất hoàn toàn. Từ đó về sau, tính cách của cậu chủ nhà giàu biển đổi hẳn, từ một thiếu niên thập toàn thập mỹ được người người khen ngợi, biến thành một kẻ chơi bời trác táng. Chia cắt uyên ương gì gì đó, thật sự là không hay chút nào. Bảo sao mà bây giờ bố không thể quản lý ông anh được, chỉ cần là chuyện mà hắn muốn, thì hầu như bố đều ngó lơ mặc kệ cho hắn làm. Vừa mới quan tâm một lần, kết quả đã xảy ra chuyện như vậy, sau này dù có muốn cứu vãn, cũng không thể nào xóa mờ vết sẹo của hắn được. Có điều, chính vì như vậy, cô mới càng phải quyết tâm thay đổi kết cục của Lâm Thần Hàn. Nhớ đến kết cục sau cùng của Lâm Thần Hàn trong truyện, Lâm Vi Lam rùng mình một cái, chiếc xe đắt tiền lao xuống vực thẳm, một mảnh xác cũng không còn. Dù gì cô cũng phải sửa cái kết cục này... Bị cái kết kích thích, Lâm Vi Lam bỗng hăng như đánh tiết gà, toàn thân tràn ngập sự nhiệt tình. Cô bé lọ lem là khối u ác tính của anh trai cô, phải xé nát nó ra, chữa lành nó là ổn thôi. Không thể để cho nó tự do phát triển như thế được, nếu không, càng lâu sẽ càng không thể quay đầu được nữa. Lâm Vi Lam day day thái dương đang đau nhức, ôi, cái thế giới chết tiệt này!!! Sờ sờ cái bụng đang kêu réo ầm ĩ, Lâm Vi Lam định mua hộp cơm trưa đắt tiền về nhà. À, Lâm Thần Hàn chắc hẳn cũng chưa ăn cơm đâu! Sau khi Lâm Vi Lam rời đi không lâu, trong con hẻm nhỏ bẩn thỉu xuất hiện hai người đàn ông, cả hai đều đeo những cặp kinh to bản che hơn nửa khuôn mặt, không thể nhìn rõ được diện mạo của họ. “Chà, lão đại, cú đá kia đúng là vừa nhanh vừa độc, vừa chính xác. Chắc chắn là anh chàng đó bị thương không nhẹ đâu.” Một người đàn ông hơi thấp hơn xoa xoa cổ mình, trong lòng thầm thương cho Lâm Thần Hàn. Người đàn ông được gọi là lão đại, quay đầu sang nhìn người bên cạnh, mỉm cười: “Tôi cảm thấy rất tuyệt.” “Cái gì?” Người đàn ông thấp hơn kia kinh sợ, há hốc mồm, không thể tin nổi, nhìn người kia: “Lão đại, anh cảm thấy một cô nàng bạo lực như thế là rất tuyệt sao?!!!” Nhất định là hắn cách hiểu của hắn không đúng, vì sao lão đại lại có suy nghĩ kỳ quái thế được chứ. Không phải lão đại nhà hắn vẫn luôn thích mấy em gái dịu dàng hay sao? Hết chương 5.