Học viện cảnh sát của thành phố X đúng là một ngôi trường lớn! Nhìn cánh cửa mang hơi thở từ xa xưa, Lâm Vi Lam thoáng thất thần. Sau đó, cô thầm cười khổ, vừa rồi cô lại đột nhiên xuất hiện cảm giác nhiệt huyết sôi trào nữa chứ! Vô lý! Nhìn đám trai xinh gái đẹp bước xuống từ những chiếc xe hơi sang trọng, Lâm Vi Lam lặng lẽ lắc đầu, chờ đến khi bắt đầu huấn luyện quân sự, chỉ e các vị thiếu gia, tiểu thư này sẽ phát khóc mất. Mỗi một đợt huấn luyện quân sự có khác nào lấy mạng người ta đâu! Sau khi tới trường, Lâm Vi Lam đã đuổi lái xe của nhà họ Lâm về. Vừa đến trường, đừng nên để người khác chú ý tới thì hơn. “Vi Vi!” Lâm Vi Lam giật mình quay đầu, đập ngay vào mắt cô là vẻ mặt vô cùng khó chịu của Lâu Y Y, Lâm Vi Lam kinh ngạc, không phải cô nàng này đỗ vào trường nghệ thuật sao? Sao lại đến trường này?! “Mẹ mình quá đáng cực kỳ luôn! Lén lút sửa nguyện vọng của mình, quá đáng, quá đáng, quá đáng chết đi được!” Lâu Y Y không thèm quan tâm mình đang đứng giữa cổng trường, cứ ôm chặt lấy Lâm Vi Lam rồi than thở. Tuy lúc đăng ký nguyện vọng, vì Lâm Vi Lam nên cô cũng kiểm tra thể năng (khả năng vận động của cơ thể), nhưng đây đâu phải là lý do để mẹ cô sửa nguyện vọng của cô chứ! Nhìn mọi người đang chỉ chỉ trỏ trỏ hai người họ, Lâm Vi Lam ôm trán, một tay kéo hành lý, một tay kéo Lâu Y Y, đi vào trong trường. Họ đừng nên đứng trước cửa trường mà dọa người ta thì hơn. Nghe Lâu Y Y oán trách, Lâm Vi Lam vô cùng đau đầu, thật đáng thương cho lòng cha mẹ!!! Liệu vị đại tiểu thư Lâu Y Y này có thể suôn sẻ mà tốt nghiệp trường này không đây? Cô thật sự rất băn khoăn, không hiểu rốt cuộc dì Lâu nghĩ thế nào chứ?! “Mình ở khoa khoa học kỹ thuật hình sự, cậu thì sao?” Lâm Vi Lam nhìn chuyên ngành được ghi trên giấy báo nhập học, quay sang nhìn Lâu Y Y đang dựa sát vào người mình, lôi kéo thế nào cũng không chịu buông. Còn về chuyên ngành của mình, Lâm Vi Lam thực sự không còn chút hy vọng nào hết! Cái điên khùng chết tiệt gì đây? Thế này thì cô phải làm cảnh sát hình sự à?!!! Lâu Y Y không thèm để tâm tới câu hỏi của Lâm Vi Lam, tiếp tục làm ốc sên, dù Lâu Y Y cô không thích trường này, nhưng dưới sự áp bức của mẹ mình, cô cũng không dám bỏ trốn giữa đường. Vì sao cô lại không dám chạy trốn chứ? Bực chết đi được!!! “Này, dù sao cũng đã đến đây rồi, bà cô nhà cậu hết hy vọng đi!” Nhìn Lâu Y Y đang rúc vào ngực mình, Lâm Vi Lam bất đắc dĩ ném cho cô một cái nhìn khinh khỉnh. Chuyện mà mẹ Lâu Y Y đã quyết định, thì dù bố Lâu cũng không thay đổi được! Phụ nữ mạnh mẽ gì gì đó, thật sự rất độc tài!!! “Không muốn không muốn đâu! Mình chưa từ bỏ ý định đâu!” Lâu Y Y vùi đầu vào cổ Lâm Vi Lam, sống chết không ngẩng đầu lên. Lâm Vi Lam không biết làm sao, đành phải rút tờ giấy thông báo nhập học của Lâu Y Y ra, vừa nhìn vào, cô suýt nữa trượt chân ngã đập mặt xuống đất. “Lâu… Lâu… Y Y…!” Lâm Vi Lam nói lắp bắp. “Cậu sao thế?” Lâu Y Y ngẩng đầu, khó hiểu nhìn Lâm Vi Lam. Có chuyện gì mà khiến mặt Vi Vi run hết cả lên thế kia?! “Pháp y… pháp y đấy!!!” mắt Lâm Vi Lam trợn trừng như muốn rơi ra khỏi tròng mắt. Lâu Y Y và Pháp y à?!!! Đó là hai thứ nằm bên hai bờ biên giới đấy! Lâu Y Y là một thục nữ đúng tiêu chuẩn luôn, vậy mà bắt cô ấy cầm mấy cánh tay cẳng chân gãy lìa này nọ à… hoàn toàn không thể tưởng tượng nổi! “Cái gì?!” Lâu Y Y lập tức hồi phục sinh lực, giật tờ thông báo trong tay Lâm Vi Lam, trợn trừng mắt đọc… trợn trừng lên… hai chữ pháp y vẫn không biến mất. Tiếp tục trừng… vẫn không biến mất!!! “Ôi trời đất quỷ thần thiên địa ơi…” Lâu Y Y bất chấp hình tượng của mình, gào lên giữa sân trường! Pháp y à!!! Cô không muốn không muốn không muốn đâu!!!! Mẹ thật quá độc ác, độc ác, độc ác mà! Aaaaaa!!!! Lâm Vi Lam nhanh chóng bước đi, tránh xa Lâu Y Y. Cô không biết người này, không biết người này! Lâm Vi Lam dùng tốc độ nhanh nhất để đăng ký nhập học, rồi dùng vận tốc ánh sáng kéo hành lý của mình phi về phía ký túc xá. Cô không biết cái người tên Lâu Y Y đáng sợ kia!!! Lâm Vi Lam được phân vào phòng A#303. Chỉ cần đẩy cửa phòng là có thể nhìn hết được cách sắp xếp bố trí trong phòng. Đây là một gian ký túc xá cho bốn người, bên trên là giường ngủ, dưới là tủ quần áo, bàn máy tính, thiết kế rất hợp lý, cũng rất ấm cúng. Người trong phòng vẫn chưa đến, Lâm Vi Lam tự tìm giường của mình, chiếc giường ngay cạnh cửa sổ, một vị trí không tồi, tầm nhìn thoáng đãng khiến cô cực kỳ thích thú. Ném đồ đạc lên, Lâm Vi Lam bắt đầu trải giường chiếu. Vừa trải được một nửa, thì có người đẩy cửa bước vào phòng. Người vừa vào dường như không nghĩ trong phòng đã có người, liền đứng ngẩn ra nhìn Lâm Vi Lam không nói gì. “A! Chào cậu, tôi là Lâm Vi Lam.” Là một người thường xuyên ở ký túc xá, Lâm Vi Lam phản ứng đầu tiên, vội vàng chào hỏi. “Bảo Trân!” Nhìn Lâm Vi Lam đang quỳ gối trải giường chiếu, người kia lạnh lùng buông ra hai chữ, rồi không thèm đếm xỉa gì tới Lâm Vi Lam nữa, tìm giường của mình, bắt đầu trải ga giường. Lâm Vi Lam sờ sờ mũi, cô nàng này khí phách quá đi mất! Rất lạnh lùng, rất tàn bạo!~~~ Còn không chờ cho Lâm Vi Lam sùng bái xong, thì cửa phòng lại lần nữa được mở ra, sau đó… Lâm Vi Lam chỉ muốn lao đầu vào tường. “Cô Lâm! Có duyên quá! Cô cũng học trường này à?!” Cô nàng Dương Nham Du với hào quang tứ phía, dùng vẻ mặt cực kỳ thục nữ cười nói chào Lâm Vi Lam. Cả hai người đều không nhìn thấy mắt Bảo Trân lóe lên vẻ chán ghét ngay sau khi nghe Dương Nham Du cất lời chào. Dương Nham Du, cô có thể cách xa chị đây ra một chút không hả? Lâm Vi Lam nhìn thấy Dương Nham Du mà khổ sở phát khóc luôn. Sao trốn cũng không trốn nổi thế này?! Xoắn ruột quá đi mất! “Cô Dương cũng học trường này à?” Lâm Vi Lam hỏi với vẻ không chắc chắn. Sau khi nhận được cái gật đầu của Dương Nham Du, Lâm Vi Lam thực sự muốn quỳ lạy cái nguyên tác luôn, chuyện này là thế nào thế nào thế nào đây?!!! Lâm Vi Lam cố gắng suy nghĩ rồi lại suy nghĩ, rốt cuộc cũng nhớ ra, cô ả này thật ra còn nhỏ hơn Lâm Vi Lam một tuổi nữa… Sặc máu mất thôi! Thánh mẫu cái chết tiệt gì đó quả nhiên là luyện từ nhỏ mà ra sao?! Mẹ kiếp, bé như thế mà đã ư ư a a với Tả Khưu Nghị à?! Tôi gục với bà mất thôi, tác giả… bà đúng là thiên tài!!! ß đứa bé này bị rối loạn tinh thần rồi! “Gọi mình là tiểu Du đi! Gọi cô Dương nghe xa lạ quá, hơn nữa, chúng ta là bạn học mà!” Dương Nham Du quả không hổ là nữ chính, hào quang bắn ra bốn phía, không ai có thể kháng cự nổi. Lâm Vi Lam suýt nữa thì bị đám hào quang kia chọc mù cả hai mắt. Cái em gái nhà cô, chẳng lẽ cô không biết chị đây không hề muốn tiếp xúc thân cận với cô nên mới không gọi tên cô hay sao hả? “Vậy cậu gọi tôi là Vi Vi đi! Gọi cô Lâm tôi nghe cũng không thấy thoải mái. Ha ha!” Lâm Vi Lam cố kéo khóe miệng, nặn ra một nụ cười cứng ngắc, không khí trở nên vô cùng gượng gạo. Lâm Vi Lam lặng lẽ ôm mặt, đối với nữ chính thánh mẫu Bạch liên hoa, cô thật sự không biết nên nói gì nữa!!! “Ôi trời ơi, mệt chết mất. Hừ hừ…” Lâu Y Y hoàn toàn không thèm để ý đến hình tượng thục nữ của mình, kéo vali to bự bước vào cửa phòng. Nhìn người đang đứng chắn ở cửa, cô chẳng thèm nghĩ ngợi gì, quát luôn: “Này, ai đấy hả? Mau nhường đường cho chị mau lên. Mệt chết chị mất!” “Y Y!” Nghe tiếng quát giận dữ như sư tử rống của Lâu Y Y, Lâm Vi Lam ngẩn người, Lâu Y Y, cậu bị người ta nhổ lông đấy à?! “Lâm Vi Lam, cậu lại dám bỏ rơi chị đây không thèm để ý! Quá đáng vừa thôi!!!” Lâu Y Y liếc mắt đã nhìn thấy ngay Lâm Vi Lam đang nằm trên giường, liền nhảy dựng lên như bị nhổ lông. Nhìn Lâu Y Y đã hoàn toàn bùng nổ, Lâm Vi Lam lặng lẽ đưa tay quệt mồ hôi trên trán, cười gượng gạo. Lâu Y Y đúng là rất thục nữ, nhưng đã bùng nổ một cái thì hoàn toàn biến thành một người khác, mười phần mười mang dáng vẻ của một nữ vương, cô không nên xông vào tìm xui xẻo thì hơn. Sợ sau này Lâu Y Y lại tính toán nợ cũ nợ mới, Lâm Vi Lam vội vàng trải giường chiếu giúp Lâu đại tiểu thư. Giường của Dương Nham Du là do người giúp việc mà cô ta đưa tới chuẩn bị hộ. Phải nói rằng, với địa vị của cô tiểu thư nhà họ Dương, Dương Bách Lợi thực sự đối xử rất tốt với cô con gái này. Nhìn người giúp việc chuẩn bị giường chiếu giúp Dương Nham Du, Lâu Y Y cười lạnh, không thèm để ý đến cô ta. Lâm Vi Lam chỉ nhún vai bàng quan trước mọi hành động của Dương Nham Du, chính sách tránh xa nữ chính phải thực hiện thật triệt để, nếu không, bốn năm học này của cô sẽ cực kỳ vất vả. Đối với bầu không khí lạnh băng như đẩy người ta ra xa ngàn dặm của Bảo Trân, cả ba người không ai dám bắt chuyện với cô ta. Chỉ đến gần một chút có khi đã bị lạnh chết người rồi, ai dám tới gần chứ.