Trời sinh một cặp
Chương 22
Vì thời gian gấp gáp, công việc bận rộn, nên Lâm Thần Hàn không đến buổi đấu giá của nhà họ Dương. Có điều, việc làm của Thẩm Ngạn Vân đã lan truyền khắp giới thượng lưu. Lâm Thần Hàn oán hận chỉ biết đấm ngực, dậm chân, nghiến răng ken két, chỉ hận không thể moi tim móc phổi ra mà thôi. Nếu hắn đi, tên nhóc Thẩm Ngạn Vân kia làm gì có cơ hội chứ! Lúc ở Macao hắn đã phát hiện ra tên nhóc kia có tâm địa bất lương rồi mà. Đáng giận!!! Hắn không ngăn được rồi!!!
Vì thế, từ sau buổi tối hôm đó, Lâm Thần Hàn trông coi Lâm Vi Lam rất cẩn thận, nếu không phải là vì giới tính khác nhau, thì có khi Lâm Thần Hàn còn thẳng thừng chui vào ngủ chung với Lâm Vi Lam rồi.
Lâm Vi Lam cực kỳ khổ sở nhìn ông anh trai tinh thần bắt đầu có vấn đề nghiêm trọng nhà mình, không thể không nói: “Anh, rốt cuộc anh muốn làm gì thế?!”
“Em gái à, anh nói cho em biết, em tránh xa cái tên Thẩm Ngạn Vân kia ra một chút cho anh. Tên nhóc đó rõ ràng là không thật lòng.” Lâm Thần Hàn cảm thấy hắn đã thăng chức lên thành bố Lâm Vi Lam rồi. Bố Lâm, bố về hưu được rồi đấy!
“Dạ?!” Lâm Vi Lam thấy rất kỳ lạ, không biết vì sao anh trai mình lại có tâm lý bài xích đối với Thẩm Ngạn Vân như vậy. Thật lâu về sau, Lâm Vi Lam mới hiểu ra, cái cảm giác em gái trưởng thành vượt qua khả năng khống chế của hắn, nó giày vò con người ta thế nào!
“Vì anh của em lúc nào chẳng cư xử như thế khi muốn theo đuổi phụ nữ chứ!” Lâm Thần Hàn nói như chém đinh chặt sắt khiến bước chân của Lâm Vi Lam trượt đi, suýt nữa ngã nhào xuống đất. Anh trai ơi, anh có ngốc hơn được nữa không?!
“Vì thế, em gái ơi, tên nhóc kia chắc chắn có ý đồ xấu.” Lâm Thần Hàn nhìn chằm chằm em gái mình, nói ra những lời rất chính nghĩa.
Lâm Vi Lam chán nản ném cho hắn ánh mắt đầy khinh bỉ. Không phải anh ta muốn theo đuổi cô sao? Cô đã tiên hạ thủ vi cường, bắt sống Thẩm Ngạn Vân vào trong tay rồi còn đâu. Cho nên là, nếu Lâm Thần Hàn mà biết được hành vi của em gái nhà hắn, không biết hắn có suy sụp đến mức quỳ rạp xuống đất không?
“Không được, dù sao em cứ cách xa cậu ta một chút cho anh. Cứ vậy đi!” Nhìn biểu cảm trên mặt em gái nhà mình, Lâm Thần Hàn vênh vênh váo váo, ngửa mặt lên trời, lúc lắc cái ‘eo thon nhỏ’, quay lưng đi mất.
“…” Lâm Vi Lam không còn biết nói gì. Chuyện này là thế nào đây?!
Lâm Thần Hàn muốn ngăn cản em gái hắn gặp Thẩm Ngạn Vân, nhưng Lâm Vi Lam với khả năng chống giám sát tăng đột biến cho rằng, chuyện này cũng chẳng phải vấn đề gì lớn.
Một hôm nào đó, hai cái con người hẹn hò kia lại một nữa vượt qua tầng tầng lớp lớp phòng thủ của Lâm Thần Hàn, để gặp nhau.
Nhìn cô gái mà mình yêu, trong lòng Thẩm Ngạn Vân cảm thấy ngọt như chìm trong hũ mật vậy. Ngọt chết đi được. Nhưng nghĩ đến chuyện ngày mai anh phải rời khỏi đây, sự ngọt ngào lại dần biến thành vô cùng đau khổ.
Lâm Vi Lam cũng nhận thấy Thẩm Ngạn Vân không yên lòng, cô khó hiểu hỏi: “Em nói này, hôm nay Thẩm đại thiếu gia làm sao thế? Bị ai luộc à?”
“Vi Vi” Thẩm Ngạn Vân rối rắm nhìn Lâm Vi Lam đầy vẻ xem thường. Anh đang làm công tác chuẩn bị bầu không khí thích hợp để nói đến việc chia xa, cô có thể đừng phá hỏng bầu không khí này rồi biến nó thành truyện cười như thế không?!
“Sao thế? Có chuyện gì?” Lâm Vi Lam cũng không phải cô ngốc, nhìn dáng vẻ của Thẩm Ngạn Vân rõ ràng là có chuyện mà?
“Vi Vi… Anh… có một số việc, e là không thể đưa em đến trường được.” Thẩm Ngạn Vân cực kỳ buồn bực vì không thể đưa Lâm Vi Lam đến trường. Vi Vi nhà anh đáng yêu như vậy, lỡ có người khác phái nào nhận ra điểm tốt của Vi Vi, không phải anh sẽ ngồi mà ôm mặt khóc hay sao?! Quan trọng nhất là, học viện cảnh sát thành phố X là một trường quản lý rất nghiêm ngặt.
“À, vậy anh nên chú ý một chút.” Lâm Vi Lam hơi ngẩn người, rồi đưa tay vỗ vỗ vai Thẩm Ngạn Vân. Cô không hỏi không có nghĩa là cô không biết công việc của Thẩm Ngạn Vân. Người nhà họ Thẩm hầu như đều trong quân ngũ, Thẩm Ngạn Vân ở bên cô đã lâu, chắc cũng đã hết thời gian nghỉ phép rồi!
“…” Nhìn Lâm Vi Lam, Thẩm Ngạn Vân thật sự muốn rơi nước mắt. Em là bạn gái của anh cơ mà, em không quan tâm đến anh chút nào sao?!!!
“À…” Bị ánh mắt lên án của Thẩm Ngạn Vân nhìn chằm chằm, Lâm Vi Lam cũng hơi ngượng ngùng. Rõ ràng là cô rất biết điều, rất hiểu lòng người mà, sao lại dùng ánh mắt lên án đó để nhìn cô chứ?!
“Ôi dào, hay là sau khi em đến trường xong sẽ tới thăm anh được không? Dù sao ba hôm nữa là em đến trường rồi. Như vậy được không?” Có ông trời chứng giám, cô rất muốn làm một học viên tốt, không muốn làm mấy việc như thế đâu!
“Được, anh chờ em, Vi Vi!” Nhìn khuôn mặt cười đến là ngu ngốc của Thẩm Ngạn Vân, khóe miệng Lâm Vi Lam run lên. Bọn họ thật sự đang nói chuyện yêu đương, chứ không phải cô đang nuôi trẻ con đấy chứ?!
“Đúng rồi, anh sẽ dặn bạn anh để ý, quan tâm đến anh trai em.” Lúc Thẩm Ngạn Vân nói đến hai chữ quan tâm, hình như hơi nghiến răng nghiến lợi thì phải.
“Vậy, cảm ơn anh.” Sao Lâm Vi Lam có thể không hiểu tâm trạng phức tạp của Thẩm Ngạn Vân chứ. Vì anh cô, mà mỗi lần họ muốn gặp nhau đều phải giành giành giật giật từng giây một, lắm lúc còn như đi đánh giặc ấy.
“Phải rồi, Vi Vi, chúng ta lên núi ngắm sao đi!” Quả thật là cũng hơi khó cho người đàn ông tên Thẩm Ngạn Vân này, để lấy lòng Lâm Vi Lam, chuyện gì anh ta cũng có thể làm được.
Nhìn theo hướng tay Thẩm Ngạn Vân chỉ, Lâm Vi Lam nhìn thấy một chiếc xe đạp dựng cách đó không xa! Xe đạp á?! Lâm Vi Lam chớp chớp mắt, giấu đi chút ẩm ướt trong mắt. Cô chợt nhớ đến cảnh bố cô đi xe đạp, chở cô tới trường khi xưa… thoáng một cái mà đã vật còn người mất… A… sao tự dưng lại nghĩ mấy chuyện này chứ!
Lâm Vi Lam vội vàng điều chỉnh lại tâm trạng của mình, nhìn vẻ mặt vui mừng của Thẩm Ngạn Vân, cô đột nhiên bật cười to đầy vui vẻ, khiến Thẩm Ngạn Vân hơi sửng sốt. Hai người lập tức đi xe đạp đến ngọn núi nhỏ cách đó không xa.
Trên đỉnh núi, Thẩm Ngạn Vân và Lâm Vi Lam ngồi tựa vào nhau. Không ai nói gì, nhưng không khí ấm áp đã dần lan tỏa giữa hai người.
Trên không trung, những ngôi sao sáng lấp lánh trên bầu trời đêm, thỉnh thoảng lại có một ngôi sao băng lướt qua.
“Anh nghĩ, sau khi chết, người ta có thể thật sự biến thành sao băng không?” Nhìn bầu trời tối đen, Lâm Vi Lam đột nhiên lên tiếng phá vỡ sự im lặng nãy giờ. Bố, con gái rất ổn. Có phải bố đã tìm được mẹ rồi không?!
“Có lẽ vậy! Nếu người chết thật sự có thể biến thành sao băng, anh cũng không hy vọng chúng ta biến thành sao băng!” Thẩm Ngạn Vân nhìn Lâm Vi Lam đầy vẻ cưng chiều, rồi chậm rãi vòng tay ôm lấy vai cô.
“Vì sao?” Lâm Vi Lam không hiểu.
“Sao băng lướt qua bầu trời nhanh quá, nếu anh không bắt kịp em thì làm sao bây giờ?” Thẩm Ngạn Vân nhìn Lâm Vi Lam, nghiêm túc trả lời.
Lâm Vi Lam sững người, nhìn ánh mắt chân thật của Thẩm Ngạn Vân, cười mắng: “Nói nhăng nói cuội, em còn chưa sống đủ đâu!”
“Ha ha, đúng thế! Đương nhiên là nói bậy rồi, chúng ta còn trẻ mà!” Thẩm Ngạn Vân giấu đi cảm xúc trên mặt mình, nói hùa theo Lâm Vi Lam. Thực ra, mỗi lần đi thực hiện nhiệm vụ, anh luôn rất liều mạng. Hiện giờ anh cũng vẫn sẽ liều mạng như trước, nhưng anh sẽ nhớ rõ, ở đây còn có một người được anh nâng niu trong sâu thẳm trái tim mình. Anh không thể xảy ra chuyện gì được!
Lâm Vi Lam cũng không hiểu rõ lắm tính nguy hiểm trong công việc của Thẩm Ngạn Vân, nhưng hai người cũng không ai muốn tiếp tục đề tài này. Đêm nay họ chỉ tới đây để ngắm sao thôi.
“Ôi, mưa sao băng kìa! Mau ước đi!” Ngay khi nhìn thấy một ngôi sao băng tiếp theo lướt qua bầu trời, Lâm Vi Lam kinh ngạc, nhảy dựng lên. Từ trước đến giờ, cô vốn không có cơ hội được trải nghiệm mấy thú vui của các cô gái trẻ. Trong cuộc sống của cô, ngoài huấn luyện ra cũng chỉ có huấn luyện thôi, không có thời gian dành cho những thứ này. Nhưng hiện giờ, rốt cuộc cô cũng có thể giống các cô nữ sinh bình thường, hét to lên ước nguyện với sao băng rồi…
Trong mắt Thẩm Ngạn Vân tràn ngập vẻ cưng chiều nhìn dáng vẻ của Lâm Vi Lam. Anh đã tham khảo rất nhiều chuyên gia, tra tìm bao nhiêu tài liệu mới xác định chắc chắn được tối nay sẽ có mưa sao băng. Quả nhiên đã khiến Vi Vi thích thú.
Ước nguyện xong, Lâm Vi Lam thả hai tay xuống, ngồi cạnh Thẩm Ngạn Vân. Cô không dám nhìn thẳng vào ánh mắt quá cưng chiều của Thẩm Ngạn Vân, chỉ chậm rãi dựa đầu vào vai anh, khóe môi cong lên. Cô sẽ không nói cảm ơn, nhưng tối nay cô thật sự rất vui, chưa bao giờ vui như thế.
Thời gian thấm thoắt thoi đưa, bên quân đội đã gửi thông báo về, ngày Lâm Thần Hàn nhập ngũ cũng đã được xác định. Lâm Thần Hàn tạm biệt bố Lâm, mẹ Lâm, nhìn cô em gái càng lớn càng xinh đẹp [?] của mình, thật sự chỉ muốn đá bay cái tên Thẩm Ngạn Vân đi. Ngay trước khi đi, hắn vẫn còn vừa nháy mắt vừa lải nhải, ẩn ẩn ý ý nhắc nhở cô phải cách xa cái người tên Thẩm Ngạn Vân một chút.
Lâm Vi Lam bực bội nhìn anh trai nhà mình, chỉ muốn đạp thẳng một cước tiễn hắn lên xe thôi. Anh trai, anh dài dòng vừa thôi. Có nhìn thấy mặt bố rất nghiêm túc không hả?! Cuối cùng, bố Lâm không chịu được nữa, liền đạp thẳng vào cửa xe, Lâm Thần Hàn mới tạm ngừng được cái màn dài dòng thiên thu bất tận này.
Nhìn Lâm Thần Hàn đã đi xa còn không thôi vẫy tay, Lâm Vi Lam khẽ cười. Nhân vật phản diện rác rưởi Lâm Thần Hàn trong nguyên tác đã thay đổi rồi. Bây giờ hắn là một quân nhân, sau này hắn sẽ là người tốt.
Vì sau khi Lâm Thần Hàn nhập ngũ vài ngày cũng là ngày khai giảng của Lâm Vi Lam, Thẩm Ngạn Vân lại vì có công việc riêng nên phải về thành phố X trước, vì thế, mấy ngày này, Lâm Vi Lam chỉ tập trung thu dọn đồ đạc của mình, nhân tiện cùng Lâu Y Y và một số người bạn đã đỗ vào các trường đại học như ý muốn đi đập phá một trận điên cuồng, cuối cùng cũng khiến Lâm Vi Lam thỏa mãn được sự tiếc nuối thời thanh xuân trong kiếp trước.
Truyện khác cùng thể loại
8 chương
52 chương
155 chương
17 chương