Khi Lâm Vi Lam vừa đến sân bay, Thẩm Ngạn Vân bất chấp hình tượng, lao xuống xe, nôn điên cuồng. Hiện giờ anh chỉ hận không thể nôn hết cả bữa cơm ngày hôm qua ra. Có cần ác thế không chứ?! Nhìn Thẩm Ngạn Vân thảm hại như vậy, Lâm Vi Lam bĩu môi đầy vẻ ghét bỏ: “Tôi nói này, sao anh ăn nhiều thế hả?” Thẩm Ngạn Vân nôn đến mơ mơ hồ hồ, ngẩng đầu lên, mắt rưng rưng nhìn Lâm Vi Lam đang dựa vào cạnh xe, thầm nhỏ lệ trong lòng, chạy tốc độ như thế, em mà ngồi thì em cũng buồn nôn ấy. Bị ánh mắt lên án của Thẩm Ngạn Vân nhìn chằm chằm, Lâm Vi Lam cũng hơi xấu hổ, nghiêm mặt lại, nói với giọng rất nghiêm túc: “Anh cứ nôn đi. Tôi đi tìm anh tôi đã.” Thực ra, cô nói câu này cũng không sai, nhưng nghe vẫn thấy không ổn lắm!” Lâm Vi Lam nhanh chóng biến mất không thấy hình bóng đâu, Thẩm Ngạn Vân trợn tròn mắt, tình hình này là sao đây? Anh đến vì muốn tìm cách tiếp cận cô, đâu phải đến để bị cô bỏ rơi lại chứ! Thẩm Ngạn Vân không nôn nổi nữa, vội vàng đuổi theo Lâm Vi Lam, cũng tiện tay xách theo cả chiếc balo bị Lâm Vi Lam ném ở ghế sau. Người xưa có câu gì ấy nhỉ, dù thế nào thì trái đất vẫn quay, tình tiết câu chuyện như một bánh răng, dù bạn có cố gắng thay đổi thế nào, thì nó cũng vẫn có thể đi theo nội dung vốn có một cách thần kỳ. Dù cho nội dung trong nguyên tác cũng chỉ là một màn kịch vậy thôi. ╮(╯▽╰)╭ Đuổi nhanh hay đuổi chậm, vẫn cứ không kịp. Lâm Vi Lam ngẩn người nhìn theo bóng Lâm Thần Hàn biến mất ở cuối con đường, nhất thời không kịp phản ứng. Đi Macao! Đi Macao! Đi Macao rồi!!! Chẳng lẽ đành phải chịu mất ngón tay sao?? “Cô Lâm!” Thẩm Ngạn Vân đuổi kịp Lâm Vi Lam, nhìn thấy cô đứng ngẩn người ở cửa đăng ký kiểm tra hải quan, anh hơi bất an, liền cất tiếng gọi. A… Lâm Vi Lam quay lại nhìn Thẩm Ngạn Vân đứng sau lưng mình, suy nghĩ rối loạn, nhưng chỉ một lát sau, cô đã nghĩ thông suốt. Hừ, tình tiết câu chuyện chỉ là mây bay gió thoảng, không thay đổi được kết cục sao? Hừ, cô không tin. Dựa vào định luật xuyên không, cô cũng xuyên không, chẳng lẽ từ nữ phụ không thể thành nữ chính được hay sao, cô đã biết hết nội dung nguyên tác, chẳng lẽ còn không thay đổi được tình tiết câu chuyện à? Cô còn muốn làm nó loạn hết lên cơ. Nhưng nếu thật sự không thế thay đổi được, thì cô sẽ… cô sẽ… tiếp tục cố gắng thay đổi là được rồi. Cứ vậy đi!!! Vì thế, Lâm Vi Lam túm lấy cổ tay Thẩm Ngạn Vân, ngang ngược nói: “Chúng ta đi Macao đi!” Cái gì thế?!!! Chúng ta, chúng ta, chúng ta… Phản ứng đầu tiên của Thẩm Ngạn Vân là kinh hãi, rồi dần dần biến thành kinh hỉ, cô ấy nói chúng ta!!! Chúng ta đấy!!! Một từ mới hay ho làm sao!!! Này này này, tiểu Thẩm tử, hình như anh nhầm trọng điểm rồi!!! Lâm Vi Lam cũng không nghĩ nhiều như Thẩm Ngạn Vân. Cô không quen thuộc với cái nơi có tên là Macao kia, nhưng nếu có người đưa cô đi thì tốt hơn nhiều. Tuy cô cũng không quen tay Thẩm Ngạn Vân này, nhưng cô có cảm giác rằng, người này chắc chắn sẽ giúp cô, còn vì sao cô lại tin tưởng như thế thì… quỷ mới biết được! Khi hai người ngồi trên máy bay bay đi Macao, Lâm Vi Lam nhìn người đàn ông ngồi cạnh mình, vì vội vàng mà hơi nhếch nhác nhưng vẫn không mất vẻ tao nhã, cô lặng lẽ ôm trán. Cô lại làm chuyện điên rồ gì thế này!!! Phiền chết đi mất thôi!!! “Cô Lâm, cô không thoải mái ở đâu sao?” Vừa nhìn thấy mặt Lâm Vi Lam trắng bệch ôm trán, Thẩm Ngạn Vân lo lắng, không phải cô ấy bị ốm chứ? Không được không được, lúc này không săn đón thì bao giờ săn đón nữa. “Gọi tên tôi là được rồi.” Vừa nói xong, Lâm Vi Lam đã thấy hối hận ngay, liền đưa tay nhéo mạnh vào đùi mình một cái. Cái miệng hèn hạ của mày này, đây không phải là đi thẳng theo tình tiết trong truyện rồi hay sao hả? Bảo sao bố cô nói cô đầu óc ngu si, tứ chi phát triển. Hức hức hức, cô đúng là người như thế mà!!! Thật hết thuốc chữa. “Được! Vi Vi! Em cũng gọi thẳng tên tôi đi! Lúc nào cũng anh Thẩm anh Thẩm, nghe xa lạ quá.” Thẩm Ngạn Vân rất thoải mái nghe theo, không hề cảm thấy ngượng ngùng chút nào, cười tươi như ánh mặt trời rạng rỡ. Lâm Vi Lam lại nghẹn lời chỉ muốn hộc máu! Lão Đại à, tôi và anh thật sự đâu có quen thân gì cho cam? Chúng ta chỉ mới gặp nhau có một lần thôi mà?! Gọi thân mật như thế là muốn làm cái trò khỉ gì hả?!!! “…” Gọi anh là Thẩm cái gì đó hả? Lâm Vi Lam nghiêng đầu, nước mắt lưng tròng… Ôi, cái thế giới chết tiệt gì thế này!!! Cô đã từng đọc tin về Macao, nhưng căn bản chưa tới bao giờ. Đứng ở trước cửa sân bay nhìn xe cộ qua lại như mắc cửi, Lâm Vi Lam trợn tròn mắt. Cô chỉ vì nhiệt huyết nhất thời mà lao đến Macao theo Lâm Thần Hàn, nhưng bây giờ biết đi đâu tìm hắn chứ?! “Vi Vi, ngồi máy bay lâu như vậy rồi, chúng ta đi kiếm chỗ nghỉ một chút, rồi nghĩ xem anh trai em có thể đi đâu, được không?” Không thể không nói rằng, Thẩm Ngạn Vân là một người đàn ông rất chói sáng, ngay lúc Lâm Vi Lam còn đang mờ mịt không biết phải làm gì, thì anh đã sắp xếp ổn thỏa tất cả mọi chuyện rồi. Lâm Vi Lam chớp chớp mắt, lặng lẽ rơi lệ, cô đúng là một kẻ ngu xuẩn! Nếu không có Thẩm Ngạn Vân, có khi hiện giờ cô đã đang ở sở cảnh sát, nhờ cảnh sát Macao hỗ trợ rồi! Nhưng nếu thực sự muốn đi sòng bạc, không phải chính cô sẽ bị bắt trước hay sao?! Lâm Vi Lam hoàn toàn thất thế, đi theo Thẩm Ngạn Vân tới khách sạn. Rửa mặt xong, Thẩm Ngạn Vân lại đưa Lâm Vi Lam đi ăn tối. Cảm thấy bụng đã no no, Lâm Vi Lam liền vô cùng bất nhã cắn cắn thìa cơm, nhìn Thẩm Ngạn Vân với vẻ muốn nói lại thôi. Thẩm Ngạn Vân vẫn luôn nhìn trộm Lâm Vi Lam, anh cảm thấy có lẽ mình thực sự biết yêu rồi. Nếu không thì vì sao dù động tác cắn thìa cơm của Lâm Vi Lam bất nhã như vậy, mà anh cũng cảm thấy rất đáng yêu chứ?! “Chuyện đó… tôi muốn tới sòng bạc thử một lần!” Lâm Vi Lam nói xong liền cúi đầu xuống! Được rồi, thực ra, cô nàng dũng mãnh này đang rất xấu hổ đây. Thử nói mà xem, ai sẽ vội vội vàng vàng lao tới Macao như vậy chỉ vì muốn đi sòng bạc chứ? Thẩm Ngạn Vân là ai? Đầu óc của anh cũng không phải chỉ để bày cho đẹp. Lâm Vi Lam vừa nói thế, Thẩm Ngạn Vân đã lập tức liên kết được mọi chuyện với nhau, rồi hiểu ra ngay, thì ra Lâm Thần Hàn đến sòng bạc! Sòng bạc cũng không phải nơi tốt đẹp gì, cần phải sửa!!! Khi Lâm Vi Lam đi vào sòng bạc được coi là nổi tiếng nhất Macao, thì cô không thể không thừa nhận, cô out!!! Nhìn thấy sòng bạc người ra người vào xa hoa như hoàng cung, Lâm Vi Lam trợn tròn hai mắt. Với sự hiểu biết của cô, thì cái gọi là sòng bạc vẫn dừng lại ở những thập niên xa xưa, hay là cái thời đại mà đổ thần (*) tràn ngập khắp nơi. Nhưng đứng trước cái nơi xa hoa đến mức khiến người ta chỉ hận không thể tự chọc mù hai mắt này… đây thật sự là sòng bạc sao?! (*) đổ thần: Theo mình hiểu thì là nói về mấy người rất giỏi chơi cờ bạc, được phong lên thành đổ thần, cũng giống kiểu là vua bạc, hay thần bài bạc chẳng hạn. “Chúng ta vào thôi!” Nhìn dáng vẻ ngơ ngác của Lâm Vi Lam, Thẩm Ngạn Vân mím môi cười, không hề do dự, liền nắm lấy móng vuốt bé xinh của cô gái nhỏ Lâm Vi Lam, kéo vào trong. Nếu ai biết Thẩm Ngạn Vân mà giờ phút này nhìn thấy nụ cười ngốc nghếch của Thẩm đại thiếu gia, chắc chắn sẽ đập thẳng đầu vào tường mất. Thẩm đại thiếu gia có bao giờ cười ngốc nghếch như thế chứ? Anh mới là người luôn hành hạ người khác thành ngốc nghếch thì có. Bước vào trong, Lâm Vi Lam lại lần nữa bị kinh hãi. Sao có thể xa hoa đến nhường này, xa hoa đến mức mà chính cô cũng không thể tưởng tượng nổi. Lâm Vi Lam lập tức dùng dáng vẻ như má Lưu (*), lẳng lặng đi sau lưng Thẩm Ngạn Vân như cô dâu nhỏ, đến mắt cũng không dám nâng lên, hoàn toàn quên mất cái móng vuốt nhỏ của mình vẫn còn đang bị người ta cầm trong tay kìa! (*) Má Lưu: một nhân vật trong tiểu thuyết Hồng Lâu Mộng. Thẩm Ngạn Vân được lợi, mặt đắc ý tươi cười, tâm trạng siêu siêu siêu tốt, nhìn ai cũng thấy vừa mắt. Chỉ là, có những kẻ luôn luôn không chịu được khi nhìn thấy người khác vui vẻ, một vài tên ‘diễn viên quần chúng’ chán sống bắt đầu lao đến gây sự. Đặc điểm của ‘diễn viên quần chúng’ khi lao ra, đó là xấu xí, xấu kinh điển, xấu kinh hoàng, xấu đến kinh thiên động địa khiến người ta không dám nhìn thẳng. Khi gã ‘diễn viên quần chúng’ này khoác hai cái móng vuốt lớn cường tráng lên vai cô gái nhỏ Lâm Vi Lam, cả thế giới đều hoàn toàn tĩnh lặng. Cô gái nhỏ nhà họ Lâm trợn trừng mắt nhìn đôi tay lợn đang khoác lên vai mình, cứng ngắc người nhìn gã ‘lợn quần chúng’ nào đó, nghiến răng ken két như muốn cắn đứt nó ra vậy. Gã ‘lợn quần chúng’ nào đó vừa nhìn thấy dáng vẻ ngơ ngác [?] của cô gái nhỏ nhà họ Lâm liền rạo rực trong người, cơ thể béo tốt lại bước thêm về phía trước hai bước, cười vô cùng dâm đãng. Lâm Vi Lam nhìn gã ‘lợn quần chúng’ xấu điên xấu đảo gần sát mặt mình trong gang tấc, móng vuốt nhỏ siết lại, cũng may cô vẫn còn chút lý trí, đây cũng không phải địa bàn cô quen thuộc, không thể gây chuyện được. Lâm Vi Lam cố nén cảm giác muốn đạp bay gã ‘lợn quần chúng’ trước mặt xuống, bước một bước ra sau lưng Thẩm Ngạn Vân, né tránh gã ‘lợn quần chúng’. Vào lúc này, đàn ông nên thể hiện một chút bản lĩnh của mình đúng không? Thẩm Ngạn Vân cực kỳ hài lòng với động tác nhỏ này của Lâm Vi Lam. Nhưng ‘anh lợn’ thì không hài lòng chút nào. Ngón tay béo múp míp chỉ vào mặt Thẩm Ngạn Vân, mũi hướng lên trời ra vẻ ta đây là lão đại, liếc xéo Thẩm Ngạn Vân một cái nói: “Nhóc, biết điều thì cút mịe nó đi cho tao!” Thẩm Ngạn Vân là ai chứ? Ai dám nói chuyện với anh như vậy, đúng là muốn chết sớm! Hiện giờ tự dưng lại có một ‘anh lợn’ không biết chui ra từ xó xỉnh nào, dám đứng đây hung hăng nói chuyện với anh. Muốn so độ hung hăng càn quấy à? Ai sợ ai?!