Lâm Vi Lam bùng bùng lửa giận, lái xe cả một quãng đường bão táp về nhà, phi thường không dịu dàng ném Lâm Thần Hàn lên ghế salon, xoay người rót một cốc nước, lại không chút khách khí hất vào mặt Lâm Thần Hàn. Cốc nước lạnh như băng lập tức làm Lâm Thần Hàn tỉnh lại, nhìn mặt Lâm Vi Lam không chút cảm xúc đứng trước mặt mình, Lâm Thần Hàn bất giác rùng mình một cái, khúm na khúm núm ngồi trên ghế salon không dám nói gì. “Anh trai, anh có chuyện gì cần giải thích không?” Nhìn dáng vẻ của Lâm Thần Hàn, Lâm Vi Lam đang cố gắng nhịn cái cảm giác muốn hành hung hắn xuống, lạnh lùng hỏi. “Không có gì. Anh uống nhiều quá.” Đối với chuyện ngu xuẩn mà mình đã làm tại tiệc rượu của Tả Khưu Nghị, Lâm Thần Hàn căn bản không muốn nhớ lại nữa. Chỉ là, người kia thực sự quá giống tiểu Ly! Tiểu Ly đã rời khỏi hắn lâu rồi, hắn đã rất lâu rất lâu rồi không còn được nhìn thấy cô gái luôn mỉm cười e lệ với mình nữa. “Anh làm ra cái chuyện ngu ngốc đến như vậy, rồi dùng một lý do uống nhiều quá là coi như xong hả?” Lâm Vi Lam muốn đánh người! Chuyện này nên nói thế nào? Nói thế nào đây? Với loại người như Tả Khưu Nghị, không khéo sẽ thù hận anh trai cô cả đời chưa biết chừng! Lỡ như một lúc nào đó, Tả Khưu Nghị hạ độc thủ, thì e rằng ngay cả là rác rưởi anh cô cũng không bằng nữa! Cô thật sự bị chỉ số thông minh của anh mình làm cho phát điên lên rồi! “Anh!” Nhìn Lâm Thần Hàn không có chút tức giận nào, Lâm Vi Lam không nhịn được liền gọi một tiếng. Không phải cô không hiểu được nỗi đau của anh trai mình, nhưng vì hiểu, nên mới không thể để một Dương Nham Du trông giống Thẩm Ly Ly kia vấy bẩn tình cảm đó của anh cô. Lâm Thần Hàn bất giác nhíu mày, chọn một tư thế thoải mái, nói: “Được rồi, anh mệt rồi. Muốn nghỉ ngơi.” Nói xong, Lâm Thần Hàn nằm xuống salon, không để ý đến Lâm Vi Lam nữa. Nhìn dáng vẻ của Lâm Thần Hàn, Lâm Vi Lam chẳng muốn nói thêm gì, oán hận trừng mắt lườm Lâm Thần Hàn đang nhắm chặt mắt kia một cái, rồi mạnh mẽ đóng rầm cửa lại đi ra ngoài. Cô chỉ sợ còn tiếp tục ở đây, cô sẽ xuống tay đánh người mất!!! Shit!!! Chờ Lâm Vi Lam đi ra ngoài, Lâm Thần Hàn nằm trên ghế salon mới mở to mắt, hốc mắt hắn cay xè, có dòng chất lỏng ấm áp chảy ra… Ba chữ Thẩm Ly Ly giống như một vết sẹo khắc sâu vào lòng Lâm Thần Hàn, vĩnh viễn không thể xóa mờ đi được. Mấy năm nay, Lâm Thần Hàn vẫn luôn lừa gạt chính mình, nghĩ rằng cô ấy nhất định sẽ sống tốt ở nơi nào đó trên thế giới. Nhưng mà, năm đó khi ô tô bị lật, cô ấy bị đặt ở bên dưới người hắn, chất lỏng ấm áp mang theo mùi máu tươi nồng đậm khắp không gian, ngay cả hắn còn hôn mê mất ba tháng mới tỉnh lại, thì tiểu Ly sao có thể còn sống được. Tất cả đều là giả thôi. Lâm Thần Hàn đưa tay lên che mắt, khóe miệng cong lên một nụ cười châm biếm, cứ vậy đi!!! *** Lâm Vi Lam vốn nghĩ, ngày mai, chờ anh cô tỉnh lại sẽ đi tìm hắn nói chuyện tiếp. Nhưng mà… nhìn căn phòng trống rỗng, Lâm Vi Lam trợn tròn mắt, anh cô lại dám bỏ bỏ bỏ bỏ bỏ bỏ đi rồi… Gây ra cái chuyện ngu xuẩn kia rồi lại dám bỏ chạy. Chết tiệt!!! Lâm Vi Lam siết chặt nắm đấm, gân xanh nảy lên bần bật! Chết tiệt thật! Chết tiệt!!! Bỗng một tia sáng lóe lên trong óc Lâm Vi Lam, bàn tay đang siết chặt tay nắm cửa càng siết mạnh hơn. Trong tình tiết mây bay gió thoảng ở nguyên tác, sau khi Lâm Thần Hàn nhìn thấy Dương Nham Du lần đầu tiên, liền đi Macao một chuyến với mấy tên bạn thân của hắn. Sau đó, hắn trải qua một màn kịch rất máu chó ở Macao, rồi… Lâm Vi Lam gào thét muốn lật bàn. Mẹ kiếp cái sòng bạc Macao, không phải là ở đó anh trai cô sẽ mất ngón tay sao? Rồi sau đó Lâm Thần Hàn sẽ hoàn toàn bị nhuộm đen sao?!!! Shit thật!!! Không được, cô phải ngăn không để Lâm Thần Hàn đi Macao. Lâm Vi Lam dùng vận tốc ánh sáng thu thập đồ đạc này nọ, rồi đi thẳng ra cửa lớn. Vì Lâm Vi Lam đang chìm trong lo lắng, mở cửa lao thẳng ra ngoài, căn bản không để ý ngoài cửa có người đứng, vì thế liền đụng mạnh vào ngực người kia. Ai ui!!! Đau chết mất, nước mắt, nước mũi, cả máu mũi nữa, chảy ào ào ra đây đi… ui da!!! “Ui da!!! Không có mắt à!!!” Lâm Vi Lam vốn đang căng thẳng thần kinh, bị cú va chạm này làm cho bùng lửa giận, sáng sớm tinh mơ ai đi đến trước cửa nhà họ làm thần giữ cửa thế không biết!!! “Cô Lâm…” Nhìn thấy sắc mặt như bốc hỏa của Lâm Vi Lam, Thẩm Ngạn Vân ấm ấm ức ức gọi một tiếng. Nói đi, hôm nay rốt cuộc là ngày mùng mấy?! Vừa rồi Lâm Thần Hàn vội vội vàng vàng chạy ra, giờ lại đến lượt Lâm Vi Lam cũng vội vàng muốn chạy đi nữa. Trước khi ra cửa anh có xem lịch hoàng đạo mà! Hôm nay làm việc gì cũng tốt cơ mà!!! “Anh Thẩm, xin anh tránh ra giúp, tôi có việc gấp!” Lâm Vi Lam hít sâu một hơi, cố nén cảm giác muốn đập cho Thẩm Ngạn Vân một cái xuống, ngoài cười nhưng trong không cười, như muốn nói, còn không tránh ra, tôi đập u đầu anh bây giờ! Thẩm Ngạn Vân lập tức hiểu ra ngay. Nhìn bộ dạng lén lén lút lút vừa rồi của Lâm Thần Hàn, chắc chắn không phải đi làm việc gì hay ho rồi. Một người có tiền án tiền sự như Lâm Thần Hàn, quả thật không thể khiến người ta yên tâm! Chà, nhưng dù gì hắn cũng là anh vợ tương lai của anh, không thể để thanh danh của hắn bị bôi đen như thế được! Ở nơi xa xa lắm, Lâm Thần Hàn chỉ đang nghĩ cách để tránh mặt em gái mình, căn bản không ngờ có một kẻ địch hùng mạnh đã lẳng lặng xếp hắn vào sổ đen. “Cô Lâm, hình như vừa rồi tôi nhìn thấy anh Lâm đi về hướng kia.” Thẩm Ngạn Vân kiên định với suy nghĩ phải thay đổi anh vợ tương lai, cực kỳ xấu bụng mật báo thẳng thừng cho Lâm Vi Lam. “À, cảm ơn anh, anh Thẩm.” Lâm Vi Lam cũng không kiểu cách làm gì, chỉ muốn nhanh chóng đuổi theo Lâm Thần Hàn, nếu chậm, cô thực sự không dám nghĩ nữa. “Này, đợi đã!” Thẩm Ngạn Vân giữ chặt cổ tay Lâm Vi Lam đang vô cùng lo lắng: “Cô không biết anh Lâm đi đâu, thì làm sao mà tìm?” “Chẳng lẽ anh biết à?” Lúc này đầu óc Lâm Vi Lam cũng dần lấy lại sự tỉnh táo, nếu như anh cô chỉ đi vô định như con ruồi mất đầu, thì đúng là không tìm được, nhưng muốn đi Macao thì phải đi bằng máy bay. Như vậy… Lâm Vi Lam nhìn thấy chiếc xe ô tô dừng cách đó không xa, hai mắt sáng lên, aaa gào thét gào thét… xe ô tô đấy! Xe ô tô thật đấy! Là chiếc xe mà cô bị mọi người cấm sờ vào đấy!!! Lâm Vi Lam vô cùng khí phách, quàng balo vào vai, một tay kéo Thẩm Ngạn Vân vẫn còn đang định nói gì đó. Dưới ánh mắt kinh ngạc của Thẩm Ngạn Vân, cô nhét anh vào ghế phụ lái, rồi vòng sang ghế lái bên này, ném chiếc balo vào ghế sau như ném một bịch rác. Trong đáy mắt Lâm Vi Lam lúc này không thể giấu được sự hưng phấn. Cô cẩn thận sờ sờ tay lái và cần số, nụ cười nhìn thế nào cũng thấy có vẻ hơi… chà… hưng phấn quá độ… Nhìn dáng vẻ của Lâm Vi Lam, không hiểu sao tóc gáy Thẩm Ngạn Vân dựng đứng hết cả lên. Anh có dự cảm không lành, hy vọng… chỉ là do anh nghĩ nhiều….thôi!!!! “Ối ối, đợi đã, a… ặc… á….” Nhìn thấy Lâm Vi Lam khởi động xe, Thẩm Ngạn Vân mới chợt nhận ra chuyện này không ổn, nhưng chưa kịp chờ anh nói xong, lực quán tính cực lớn đã khiến đầu anh lao thẳng về kính chắn phía trước. Thẩm Ngạn Vân xoa xoa cái trán đang cực kỳ đau đớn, bất giác liếc qua đồng hồ công tơ mét, đầu anh lại càng thêm đau đến mức muốn khóc… từ 0 lên đến 100, ít nhiều gì cũng phải cho anh thời gian thở dốc chứ? Vèo một cái chạy lên tốc độ 100km/h này là thế nào đây???!!! “Đợi đã, cô có bằng lái xe không? Không có bằng lái xe mà tự ý lái là không đúng đâu. AAAAA! Cẩn thận aaaaaa!!!!” Thẩm Ngạn Vân cực kỳ mất phong độ, siết chặt hai tay vào hai bên cạnh ghế, hai mắt trợn trừng như sắp rơi ra ngoài, này này này, đằng trước có lối rẽ gấp đấy! Sắp đâm xe rồi aaaaaa!!!! “Tin tôi đi, đây không phải chuyện gì to tát đâu.” Làm một cảnh sát, chuyện nhỏ như lái ô tô này đâu làm khó được cô. Mỗi khi đuổi bắt tội phạm chạy trốn, tốc độ cô chạy còn nhanh hơn bây giờ nhiều. Trước mắt đột ngột đổi hướng, cổ tay cô làm một động tác bẻ bánh lái cực kỳ thành thục, một cú cua cực đẹp. Hoàn thành! Hệ số khó khăn 99,9%! Vỗ tay nào!!! Thẩm Ngạn Vân thở hắt ra một hơi đầy khó nhọc, cố gắng trấn tĩnh trái tim đang đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực của mình, quay sang nhìn Lâm Vi Lam vẫn đang chăm chú lái xe, mặt lại một lần nữa đỏ bừng lên không thể kiềm chế. A… rõ ràng là da mặt anh còn dày hơn áo chống đạn, là người mà chỉ có chút ánh mặt trời cũng dễ dàng tỏa sáng, mặc một chiếc áo bông cũng sẽ đổ mồ hôi cơ mà!!! Vì sao vừa nhìn thấy Lâm Vi Lam, anh đã thấy xấu hổ đỏ mặt thế này? Không khoa học chút nào! Chẳng lẽ đây chính là cảm giác yêu đương mà bạn bè anh thường nói sao? Nhưng mà, anh còn chưa bắt đầu theo đuổi cơ mà? Yêu cái rắm ấy!!! “Khụ khụ!” Thẩm Ngạn Vân nghiêm mặt, khôi phục lại vẻ thâm sâu khó dò như bình thường, cứ như người vừa có vẻ mặt cực kỳ ‘ngây thơ’ vừa rồi không phải là anh vậy: “Chúng ta đi đâu đây?” “Anh không nhận ra à? Đây không phải là đường đi ra sân bay sao?” nhìn dáng vẻ của Thẩm Ngạn Vân, Lâm Vi Lam không kìm được, liền tặng cho anh một cái liếc mắt đầy khinh thường. Bộ dạng này, thực sự rất khó có thể khiến cho cô liên hệ nó với cái thân thế hiển hách kia của anh ta. Cho nên là, nếu tôi có thiếu lễ phép với anh, thì đó chỉ là ảo giác của anh thôi. Ừ, cứ vậy đi! “Khụ khụ! Khụ khụ khụ…” Anh định ho khan để giấu đi sự xấu hổ, không ngờ lại bị sặc thật, (ಥ﹏ಥ), Thẩm Ngạn Vân muốn rớt nước mắt, xấu hổ quá!!! “Ngồi cho vững, tôi tăng tốc đây.” Lâm Vi Lam còn chưa dứt lời, chân đã đạp mạnh chân ga, khiến Thẩm Ngạn Vân chưa kịp chuẩn bị tinh thần lại bị giật ngược người về đằng sau. Đau quá… nhưng Thẩm Ngạn Vân không dám kêu ca, vì Lâm Vi Lam cũng đã cảnh báo anh rồi, ai bảo anh vẫn liều lĩnh chứ. Nói ra sẽ khiến anh tự cảm thấy mình rất ngu ngốc. Tuyệt đối không nói. Thẩm Ngạn Vân căn bản không hề biết, sự gian khổ của anh bây giờ mới chỉ vừa bắt đầu. Vì muốn đuổi theo Lâm Thần Hàn, Lâm Vi Lam quả thực đã dùng hết những tuyệt kỹ đã lâu không được dùng đến. Người ở hai bên đường, chỉ kịp nhìn thấy một chiếc xe BMW trị giá trăm vạn tệ đi theo một cung đường quanh co đến kỳ dị, lách trái lách phải mà đi, vô cùng mạo hiểm, vô cùng kích thích. Bên trong xe, Thẩm Ngạn Vân bị lắc trái lắc phải khiến mắt anh hoa lên, đầu anh hết giật ra đằng sau lại lao ra đằng trước rồi lại giật sang bên phải… Bạn định hỏi vì sao không giật sang bên trái à? Vì không có cơ hội! AAAAA!