Trời Lạnh Rồi Để Tổng Tài Đi Uống Thuốc Đi
Chương 19 : Tổng tài bị hiểu lầm
Đường Đường nghe lời đi qua.
Sa tổng lấy một miếng băng keo cá nhân từ hộp thuốc ra, vừa định xé vỏ thì đã bị Đường Đường cản lại: “A! Khoan đã!”
Đường Đường nghĩ thầm, tan làm mình còn có hẹn, đi quẩy bar mà trên mặt dán băng keo thì còn ra cái thể thống gì nữa.
Sa tổng nhướng mày.
Đường Đường cười gượng: “Vết thương nhỏ thôi ấy mà, không cần dán băng keo đâu, tôi bôi ít thuốc là được.”
Sa tổng lại nhíu mày, Đường Đường tại sao cứ phải rối rắm như thế, anh có thể không biết sao, chuyện cậu ấy muốn đi bar ngày hôm qua còn được cả đám tám đến ngất trời trong nhóm chat. Tuy vậy, Sa tổng cũng không phản bác cậu, anh trả lời: “Cũng được, dán băng lâu lành lắm, vậy đến đây bôi thuốc.”
Anh nói xong, động tác cực kỳ tao nhã thả băng keo vào hộp thuốc, sau đó móc ra một lọ thuốc tím.
Đường Đường: “…”
Nội tâm của Đường Đường bắt đầu gào thét, nội dung như sau:
AAAAAAAAAAAAAAA!!! XÀ TINH BỆNH TRA CÔNG NHẤT ĐỊNH LÀ CỐ Ý ĐÚNG KHÔNG! MẶT KHÔNG DÁN BĂNG KEO MÀ TRÉT MỘT ĐỐNG THUỐC TÍM LỊM NHƯ THẾ THÌ MÌNH LÀM SAO DÁM ĐI RA NGOÀI GẶP NGƯỜI NỮA ĐÂY?!!!
Sa tổng muốn đi lấy bông gòn, Đường Đường đã nhanh tay lẹ mắt đè tay anh lại, cười gượng nói: “Hahahaha…Phiền Sa tổng quá rồi, tôi vẫn là nên dán băng keo đi thôi…Tôi..tôi tự dán.”
Lúc ra khỏi cửa, Đường Đường mặt đỏ hồng, ngay lập tức làm Lục Manh Manh cùng Cao Dương nhanh chóng vây quanh cậu.
Lục Manh Manh nói: “Ai nha Đường Đường! Sa tổng đưa băng keo cho chú sao? Sa tổng thật dịu dàng a! Còn vụ kia thế nào, ảnh có nói gì chú không?!”
Đường Đường lắc lắc đầu, “Sa tổng bảo đặc trợ Ngô đi xác minh rồi.”
Cao Dương lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng sau đó cậu ta lại kỳ quái hỏi: “Đường Đường, sao mặt chú đỏ au vậy, trong người không thoải mái hở?”
Đường Đường nhanh chóng lắc đầu, kỳ thật không phải là cậu không thoải mái, mà là lúc nãy xà tinh bệnh tổng tài dán băng cho cậu, cả người anh đều dựa vào rất gần cậu. Lúc cảm thấy hơi thở ấm áp của người kia phả vào mặt mình, tim bỗng dưng đập thình thịch! Đặc biệt không được tự nhiên!
Đặc trợ Ngô hiệu suất rất cao, phòng nhân sự nhanh chóng gửi bảo cáo điều tra qua, kết quả đúng là tổng giám Đào gửi nhầm file, gửi xong không kiểm tra nên cũng không biết chính mình đã chuyển sai file, sau đó chạy đi quát tháo tổ B. Lúc bộ phận nhân sự thông báo cho tổng giám Đào xuống kết toán tiền lương, bà ta sợ đến mức choáng váng, sau đó còn đi dây dưa náo loạn một trận. Mới đầu, bà ta nói là bà ta bị Đường Đường hãm hại, cậu đã chỉnh sửa lịch sử mạng nội bộ công ty trong máy của bà ta, bất quá cái này đòi hỏi một kỹ thuật cao siêu, Đường Đường là nhân viên thiết kế, không phải hacker. Sau đó nữa, tổng giám Đào còn hét lên: “Chồng tôi là XXX đó!!! Tại sao các người dám sa thải tôi hả?!”
Nghe thấy thế, nhân viên của bộ phận nhân sự đều sôi nổi lắc đầu tỏ vẻ nuối tiếc. Ở cái công ty này, bố mi hoặc chồng mi có vĩ đại đến đâu cũng vô dụng, bố chỉ có thể có một, chồng có thể có vài đứa, cho dù đúng là chồng của tổng giám Đào cũng lợi hại, nhưng ổng có lợi hại được như bố của Sa tổng không?
Nhân viên ở đây cũng biết cái vị Sa tổng mới tới này của bọn họ rất hẹp hòi, căn bản không chấp nhận bản thân mình bị khó chịu. Rất nhiều những lỗi nhỏ chỉ như lông gà vỏ tỏi cũng đòi trừ tiền lương người ta, nhưng cũng không ai dám phản bác.
Cao Dương trông thấy thông báo bật ra từ website công ty, nói tổng giám Đào đã từ chức, coi như đã cho bà ta chút mặt mũi. Cậu sung sướng cười nói: “Chút về đi ăn cơm không, anh khao nhá?”
Đường Đường trả lời: “Hôm nay em có hẹn mất rồi.”
Lục Manh Manh ánh mắt sáng như đèn pha, “Lại có hẹn? Xem mắt tiếp hả?”
Đường Đường cười gượng không nói chuyện.
Trước khi tan tầm 30 phút, Sa tổng bước ra khỏi văn phòng, đặc trợ Ngô đi phía sau, tay ôm một cái cặp đựng laptop, theo Sa tổng vào thang máy. Mọi người trông thấy, còn tưởng Sa tổng phải đi ra ngoài bàn công chuyện. Làm tổng tài thật bận rộn a.
Kỳ thật Sa Tuân phải đi quán bar a…
Nếu Sa tổng đã biết Đường Đường muốn đi bar nào, đương nhiên anh không thể không đi cắm cọc. Hôm nay công việc của anh hơi nhiều, anh vẫn chưa xử lý xong bèn bảo đặc trợ Ngô mang theo laptop, vào bar rồi làm tiếp, đúng là thật bận rộn.
Sa Tuân mới vừa vào quán bar, anh đã thấy Thời Minh Châu đang ngồi ở trên ghế salon, hai bên đều có hai người nam trẻ tuổi đang dựa sát vào, bộ dáng như một hoa hoa công tử. Thời Minh Châu mắt sắc, liếc mắt một cái cũng trông thấy Sa Tuân, lập tức đứng lên, “Ô, Sa tổng! Ngọn gió nào đã thổi em đến đây vậy ta? Sa tổng bình thường đâu có thích đến mấy chỗ như thế này đâu. Haha, hay là em biết anh ở đây nên mới đến tìm anh? Cảm động quá đi a, không ngờ em lại đối với anh tình sâu tựa biển…”
Sa tổng: “…”
Sa Tuân không thèm để ý đến anh ta, trực tiếp đi thẳng vào trong, tìm một chỗ yên tĩnh ngồi xuống, bảo đặc trợ Ngô lấy máy tính ra. Thời Minh Châu cũng không chê chán, chạy đến đây dựa vào bên cạnh đặc trợ Ngô, nhìn cậu từ trên xuống dưới. Sau đó, anh ta nở một nụ cười mê người khêu gợi, nói, “Chào em, lâu quá không gặp.”
Nói xong, anh ta vươn tay ra.
Đặc trợ Ngô đẩy đẩy kính mắt, cậu cũng không bắt tay với anh ta, chỉ nở một nụ cười xã giao tiêu chuẩn, “Thời tổng, thật ngại quá, chúng ta mới gặp nhau sáng nay.”
Thời Minh Châu: “…”
Sa Tuân thâm ý liếc nhìn Thời Minh Châu, sau đó cầm sổ tay của đặc trợ Ngô lên, mở ra, viết một dãy số điện thoại vào rồi đưa cho cậu.
Sa tổng: “Đây là số điện thoại của bố anh ta, nếu anh ta dám quấy rối *** cậu thì cậu cứ gọi điện thoại méc ổng là được.”
Thời Minh Châu: “…”
Đặc trợ Ngô: “…Vâng, thưa Sa tổng.”
Sa tổng mở laptop ra, vào QQ. Nhóm “Sắp sửa trở thành đại thần của chúng ta” đang rất là náo nhiệt, bọn họ còn đang tính xem Đường Đường rốt cuộc có đến quán bar đó hay không, nếu đi thì chắc giờ này đã tới, không biết có diễm ngộ nào hay không.
Sa Tuân vừa chỉnh lý bảng biểu vừa nhìn đối thoại trong nhóm, Đường Đường là lần đầu tiên đi bar, cảm thấy hồi hộp nên cậu ấy nhất định sẽ liên tục báo cáo cho đồng bọn. Quả nhiên, Đường Đường rất nhanh liền online.
[Đường cát trắng]: Tui sắp tới rồi.
[Sản phẩm 3 không]:!!!!!!!!!!!
[Sản phẩm 3 không]: Đường Đường!!!
[Sản phẩm 3 không]: Hiu hiu hiu, tiểu bạch thụ Đường Đường đáng yêu của chị vậy mà sắp bán thân rồi, hiu hiu hiu cảm giác như con trai lớn rồi không thể giữ trong nhà nữa ý…
[Đại thần bị mất ngủ]: …
[Đường cát trắng]: = =
[Tui đang offline]: Đường Đường đừng có sợ nha, quán này không có giống mấy cái bar tạp nham kia đâu, yên tâm!
[Đường cát trắng]: Ai sợ! Lão tử mới không sợ!
[Đường cát trắng]: Không sợ!
[Đường cát trắng]: Không có sợ!
[Sản phẩm 3 không]: Nói liên tục ba lần không sợ…
[Sản phẩm 3 không]: Có thể thấy được Đường Đường đã sợ tới cực điểm [Đường cát trắng]: …
[Đường cát trắng]: Tới nơi rồi, tui không nói nữa.
[Sản phẩm 3 không]: Đường Đường!!!
[Sản phẩm 3 không]: Có gì nhớ kể liền nha!!!
[Sản phẩm 3 không]: Thấy trai đẹp nhớ chụp hình!!!
Sa Tuân im lặng nhìn mọi người nói chuyện, đến khúc Đường Đường bảo rằng cậu sắp tới, kỳ thật, anh cũng có cảm thấy hồi hộp một chút.
Hai người lúc nãy cũng đi theo Thời Minh Châu, bọn họ vừa nhìn thấy Sa tổng, ánh mắt nhất thời sáng như đèn pha, thấy Thời Minh Châu tỉnh queo đặt mông ngồi bên cạnh đặc trợ Ngô tán tỉnh, hai người nam kia lớn mật, cũng chuẩn bị lao vào tán tỉnh Sa Tuân.
Bọn họ nhìn thấy bộ dáng lạnh như băng của Sa Tuân, nghĩ chắc anh cũng sẽ không thèm đáp lại bọn họ, nhưng nói không chừng ảnh là một người muộn tao, bề ngoài cứng rắn lãnh đạm, nhưng lúc beep lại rất là lợi hại!!!
Đúng vậy, Sa tổng cho dù không thân thế không bối cảnh, chỉ dựa vào cái mặt đẹp trai đến mức nhân thần cộng phẫn cộng thêm vẻ cấm dục mê người kia cũng đủ hút biết bao nhiêu là fan! Mấy người không biết có bao nhiêu kẻ cả nam lẫn nữ muốn trèo lên giường Sa tổng đâu!
Một người đàn ông trong tay nâng hai chiếc cốc chân cao tiến đến, cười tủm tỉm nhìn Sa tổng, “Vị tiên sinh này, tôi mời anh một li có được không?”
Sa tổng ngay cả đầu cũng không thèm ngẩng lên, người kia hừ nhẹ một tiếng, cốc rượu trong tay nghiêng đi, rượu trào ra, rớt lên áo khoác của Sa tổng. Sa tổng lập tức nhíu mi, anh là cuồng sạch sẽ có được không!
Nam nhân giả bộ kinh ngạc, sau đó luống cuống tay chân phủi phủi trên người Sa tổng, nhân cơ hội ăn đậu hũ, mồm nói: “Ngại quá, xin lỗi anh, tôi rất xin lỗi! Tôi không phải cố ý đâu, để tôi lau cho anh.”
Sa Tuân không thèm để ý đến anh ta, anh rất không vui, âm trầm bước vào wc.
Sa Tuân mới vừa đi, Đường Đường cũng nhắn tin cho nhóm chat biết mình đã đến nơi. Sa Tuân vừa đi toilet, Thời Minh Châu lập tức liền ưỡn mặt tranh thủ đi thông đồng đặc trợ Ngô, đặc trợ Ngô rất muốn đi theo giúp Sa tổng xử lí vết ố trên áo nhưng cứ bị Thời Minh Châu cản lại.
Đường Đường vừa bước vào quán bar đã trông thấy cái bản mặt nhăn nhở lỗ mãng của Thời Minh Châu. Trong lòng cậu vẫn luôn nghĩ Thời Minh Châu và Sa tổng là gian phu *** phụ chuyên đào tường nhà người khác, cho nên cậu vừa nhìn thấy Thời Minh Châu đã cảm thấy trên mặt anh ta có viết bốn chữ: Không biết xấu hổ!
Đường Đường rất muốn về nhà, dù sao nơi này cũng là gay bar, lão tổng người ta có tiền, muốn cong cỡ nào cũng được, công nhân quèn như mình mà bị phát hiện có khi bị đuổi việc như chơi!
Cậu nào biết Thời Minh Châu cũng nhìn thấy cậu, anh lập tức cười tủm tỉm, ô, là cái nhóc eo nhỏ mặc âu phục kia, người trong lòng của Sa tổng đây mà.
Thời Minh Châu vẫy vẫy tay, “Nè nè, bên này nè!”
Đường Đường trên mặt nhất thời một đống hắc tuyến, đành phải kiên trì đi qua, cười gượng: “Thời tổng, trùng hợp quá a.”
Thời Minh Châu nói: “Đúng vậy đúng vậy, cậu đến đây tìm Sa tổng hở?”
Đường Đường kinh ngạc, sau đó lập tức nghiến răng nghiến lợi, quả nhiên là gian phu *** phụ, ngay cả đi bar mà cũng đi chung. Thôi thì dù sao đây cũng là gay bar, chắc hai người này tới đây đi chơi thôi.
Thời Minh Châu kéo cậu ngồi xuống, cười tủm tỉm nói: “Đúng lúc lắm, lát nữa Sa tổng mời khách để tôi gọi rượu quí cho cậu nếm thử nha, chúng ta phải cạn với nhau mấy li, cậu đừng từ chối đó!”
Đường Đường nhanh chóng xua tay, đừng nói là rượu quí, rượu cặn cũng không được! Chỉ cần là rượu, ngay cả rượu gạo cậu uống một li thôi thì cũng say bét nhè! Nhưng cậu còn chưa kịp nói gì, đã trông thấy chiếc laptop đặt bên cạnh Thời Minh Châu.
Laptop đang mở, màn hình còn sáng trưng, phía trên còn hiện ra mấy cái bảng biểu. Đường Đường là chỉ là công nhân quèn, bản thiết kế thì còn được, bảng biểu thì cậu xin chào thua, nhưng cái này không phải là trọng điểm!
Trọng điểm là, trên màn hình cũng mở một cái cửa sổ QQ, trên đề: Nhóm [Sắp sửa trở thành đại thần của chúng ta]
Con trỏ vừa lúc dừng ở icon QQ nên avt cũng bị bật lên, tên là… Sa tổng moe moe!!!
Đường Đường nháy mắt trong lòng gào thét, giống như có một ngàn con thảo nê mã đang điên cuồng chạy qua. Hóa ra Sa tổng moe moe quả thật là nam, lại còn là đại gia, hơn nữa còn là một thằng đại gia không biết xấu hổ!!!
SA TỔNG MOE MOE = THỜI MINH CHÂU!!!
Đường Đường cũng không biết đây là laptop của Sa Tuân, cậu thấy Thời Minh Châu ngồi ở bên cạnh bèn thuận lý thành chương cho đó là laptop của anh ta. Đường Đường nhất thời đứng ngồi không yên, bật dậy nói, “Ngại quá, tôi có việc đột xuất, đi trước!”
Thời Minh Châu: “…”
Thời Minh Châu còn đang buồn bực, sao Đường Đường giống như bị kim châm ấy. Đường Đường chân trước vừa đi, Sa Tuân đã chân sau bước ra.
Thời Minh Châu: “Mới nãy bảo bối của chú em có đến đây đó.”
Sa tổng: “Mới nãy? Đâu?”
Thời Minh Châu: “Đi rồi, đột nhiên bỏ chạy.”
Sa tổng nguy hiểm nheo mắt, Thời Minh Châu nhanh chóng xua tay thanh minh.
“Anh vô tội mà! Người của em anh tuyệt đối không dám động! Thật đó! Lúc cậu ấy còn ở đây anh ngồi im thin thít luôn!”
“…”
Đường Đường chạy như điên lao ra khỏi quán bar, bắt xe về nhà, bật máy tính lên vào QQ, tìm tên Sa tổng moe moe trong danh sách bạn tốt. Quá tốt, đối phương còn đang online, Đường Đường quyết đoán chính nghĩa nghĩ, kết hôn xong lại đi thông đồng với em rể của mình, đi chết đi! Cút khỏi giang hồ đi!
Sau đó, cậu kéo chuột.
Kéo thẳng Sa Tuân vào sổ đen.
Truyện khác cùng thể loại
72 chương
59 chương
112 chương