Trói buộc cả đời
Chương 36 : Trói buộc cả đời
Edit: Ai Shiteru
Đêm khuya đã qua, mới lúc nãy còn ồn ào tiếng pháo hoa nhưng chung quy sau đó vẫn là sự tĩnh mịch.
Ánh đèn trong nhà Lâm Noãn cũng đã tắt, giống như chìm vào giấc ngủ cùng với thành phố này.
Sợ ba mẹ nghe được tiếng của cô nên Lâm Noãn trốn trong chăn, kéo chăn qua đầu.
Trong hoàn cảnh tối tăm như vậy, ánh sáng từ màn hình điện thoại hắt vào mắt làm cho tấm mắt trở nên mơ hồ.
Lúc đầu bên kia nghe máy, Lâm Noãn cảm thấy tim mình như ngừng đập.
Âm thanh của anh thông qua điện thoại vang lên trong bóng tối, anh, vẫn luôn chờ cô.
Giọng cô nghẹn ngào như nói không nên lời, há miệng thở dốc, cố gắng để phát ra tiếng: “Alo…”
Phía bên kia im lặng một chút: “Sao vậy, ai ức hiếp em?”
“Em biết rồi.” Cô nhỏ giọng nói: “Lúc nhỏ anh từng đến thành phố C, chúng ta đã từng gặp nhau.”
Thẩm Hoán cười khẽ: “Cô gái nhỏ xem ra vẫn không đến mức vô tình nhỉ.”
Lâm Noãn do dự một chút rồi nói tiếp: “Nhưng mà em không nhớ được chúng ta đã gặp nhau như thế nào, chúng ta đã xảy ra chuyện gì sao?”
“Không nhớ ra cũng không sao, sau này anh sẽ kể cho em nghe.” Dường như anh đã thở phào nhẹ nhõm: “Thật ra em không nhớ ra cũng tốt.”
Trong lòng Lâm Noãn có chút khó chịu, vì sao anh lại muốn gạt cô, cô muốn hiểu được anh, cô lẩm bẩm nói: “Chuyện quan trọng như vậy mà anh cũng không nói cho em, trong lòng anh rốt cuộc có em hay không, uổng công em nhớ anh như vậy.”
Thẩm Hoán lại tiếp tục thay đổi đề tài, “Anh có bỏ một thứ ở trong túi của em, em đi tìm thử xem.”
Thứ gì mà thần bí như vậy, Lâm Noãn bò từ trên giường xuống, rời khỏi ổ chăn ấm áp nên bị lạnh run.
Cô lục tay vào túi tìm cả nửa ngày mới sờ được một thứ có hình dạng là lạ, bật đèn điện thoại lên mới nhìn rõ thứ đó rốt cuộc là cái gì.
Trên mặt cô ửng hồng: “Anh bỏ cái này vào lúc nào vậy?”
Thẩm Hoán nói một cách đắc ý: “Không phải em nói em nhớ anh sao, thứ này có thể thay thế cho anh.”
Lâm Noãn sặc một cái, gương mặt nóng bừng: “Em đâu có nói em nhớ anh vì cái này đâu.”
Thẩm Hoán gấp đến mức không chờ được: “Nghe lời anh đi mà, mau dùng thử xem, em mang tai nghe vào để anh nghe được giọng của em.”
Tuy rằng cô cảm thấy thẹn vô cùng nhưng Lâm Noãn vẫn khuất phục trước yêu cầu của anh, cẩn thận đặt nó vào, mang tai nghe lên, nằm trên giường.
“Bây giờ em để tay lên đỉnh đầu, không được anh đồng ý thì không được để tay xuống.”
Lâm Noãn nghe lời anh để hai tay lên đỉnh đầu, nhưng chỉ là do ý thức sai khiến chứ không có bất cứ cảm giác áp đặt nào.
Nhưng mà cô lại nhớ nhưng cảm giác áp bức của anh, nhớ tới độ ấm trong lòng bàn tay anh.
Vật nhỏ ở dưới thân bắt đầu rung động, trong căn phòng yên tĩnh thì tiếng rung lại trở nên vô cùng lớn, Lâm Noãn sợ người nhà nghe được tiếng động nên chỉ có thể lấy chân kẹp chăn lại để giảm bớt tiếng động.
Nhưng lúc cô kẹp chặt cái chăn lại đồng thời cũng kẹp chặt luôn vật nhỏ đó.
Thẩm Hoán biết cô thích tư vị như thế nào, mức độ nhu hòa như vậy làm cho cô thoải mái mà hừ hừ.
Anh vô cùng quen thuộc với cơ thể cô nên chỉ cần thông qua âm thanh đã có thể phán đoán ra trạng thái của cô, ngay lúc cô sắp sửa đạt cao trào thì giảm lực lại, hỏi: “Có nhớ anh không?”
Trong lòng Lâm Noãn đang quẫn bách vô cùng, ngay lúc này mà anh còn hỏi cô thì cô chỉ có thể ậm ừ mà ‘Ừm’ một tiếng.
“Xem ra em không nhớ, vậy hôm nay đến đây thôi.” Giọng nói có chút tiếc nuối.
Lâm Noãn tức giận trong lòng, chỉ đành nói ra lời thật lòng: “Nhớ anh, rất nhớ anh.”
Đối phương rốt cuộc cũng vừa lòng, vật dưới thân bắt đầu rung động, Vừa nãy còn chưa kịp thỏa mãn cơ thể nên trong khoảnh khắc này đã nhanh chóng đạt đến cao trào.
Lâm Noãn nắm lấy cái gối đầu ở bên cạnh, hai chân cong lại, cảm nhận sự thay đổi bên trong cơ thể, dùng tiếng rên vô cùng thấp để nói ra nỗi nhớ nhung trong lòng.
Âm thanh tinh tế, mềm mỏng, thông qua ống nghe truyền tới bên tai anh, kết nối hai con người họ lại với nhau, không bao giờ chia lìa.
Nhưng Lâm Noãn vẫn cảm thấy chưa đủ, không có cái ôm của anh, không có nhiệt độ cơ thể của anh, không có sức nặng của anh, thiếu đi rất nhiều, bên trong cơ thể lại không kiểm soát được mà run rẩy từng chút, cô gọi anh: “Thẩm Hoán…. Em rất nhớ anh.”
Chờ đến khi mọi thứ bình ổn trở lại nhưng Lâm Noãn vẫn còn chìm đắm trong cơn sóng tình lúc nãy, thở hổn hển lắng nghe âm thanh của anh.
Anh nói: “Ra Giêng anh sẽ đi tìm em, chúng ta cùng đến thành phố C.”
Ban ngày ở trong nhà vô cùng náo nhiệt, Lâm Noãn đến nhà thăm hỏi từng nhóm bà con thân thích, buổi tối cô sẽ kể lại những chuyện đã xảy ra ban ngày cho anh nghe, rõ ràng đều là những chuyện lông gà vỏ tỏi nhưng cô lại cảm thấy mọi chuyện đều rất thú vị.
Buổi tối mồng 3, Lâm Noãn nói với ba mẹ mình, cô muốn chuẩn bị trở về sớm.
Ba mẹ cô dường như đã đoán được từ sớm, dù sao con gái mình thì mình hiểu rõ nhất, nhìn thấy vẻ mặt mỗi ngày của cô cũng đoán sơ được vài phần. Hai người chỉ hy vọng sau này con gái có cơ hội dẫn người đó về nhà ra mắt cho họ biết mặt.
Hai ngày sau là mồng 5 tết, là một ngày nắng tươi sáng, Lâm Noãn mở cửa sổ ra, hít thở không khí trong lành, trong lòng không ngừng thổn thức, ngay lập tức cô đã có thể nhìn thấy anh rồi.
Ăn bữa sáng xong, Lâm Noãn cũng bắt đầu thu dọn vật dụng của mình. Chờ khi thu dọn đồ đạc xong xuôi, cô nhìn lại chỗ hành lý một lần nữa, có chút cảm giác ly biệt.
Trước khi ra khỏi nhà, mẹ Lâm đưa cho cô một bao đặc sản, nói cô mang đưa cho bạn trai nếm thử tay nghề của quê nhà.
Lâm Noãn xách theo túi lớn túi nhỏ, lúc đến được nơi đã hẹn thì thấy xe anh đã đậu sẵn ở đó, người đang đứng ở phía trước xe chờ cô.
Đường phố vẫn phồn hoa như vậy, tiếng người vẫn ồn ào như vậy nhưng sau khi nhìn thấy anh thì toàn bộ thế giới dường như đột nhiên yên tĩnh lại.
Truyện khác cùng thể loại
28 chương
46 chương
52 chương
764 chương
45 chương
10 chương