Trói buộc cả đời

Chương 25 : Trói buộc cả đời

Edit: Heulwen   Lâm Noãn run rẩy mở cửa, thấy trong phòng tối om, trong lòng nhẹ nhõm hơn.   “Mấy giờ rồi.” Giọng anh đột nhiên vang lên từ phòng khách, giọng nói nhàn nhạt không cảm xúc, vang lên hòa vào màn đêm.   Lâm Noãn sửng sốt, vỗ vỗ ngực, hít sâu một hơi, nhanh chóng nhớ lại kịch bản cô vừa tự bịa xong, nói: “Hôm nay cùng bạn bè đi mua sắm, không để ý thời gian. Khi xem, mới nhận ra đã muộn ...”   Giọng nói của cô càng ngày càng nhỏ, mặc dù trong màn đêm nhưng vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt của anh khiến cô cảm thấy chột dạ.   “Mấy giờ rồi?” Anh vẫn đặt câu hỏi.   “Tám giờ bốn mươi lăm.”   Anh bật đèn lên, ánh sáng đột ngột xuyên qua mắt cô.   Thẩm Hoán chậm rãi đến gần cô, ngửi được một chút mùi rượu, sắc mặt lập tức thay đổi, “Em ở bên ngoài uống rượu!”   Lâm  Noãn vội vàng dùng lời nói dối này để bịa ra lời nói dối khác, bởi vì trong tiềm thức cô cảm thấy không thể để anh biết, cô đi gặp người đàn ông khác.   Mặc dù cô và Lục Ôn Tri luôn vô tội, nhưng có bao nhiêu người tin được điều đó?   “Em… vừa mới gặp một vài người bạn cùng lớp đại học. Em rất vui và uống một chút bia.” Cô né tránh ánh mắt anh và vô thức sờ sờ vào mũi mình.   “Bạn học nào?”   “Là bạn cùng phòng của em, anh không biết đâu.” Anh đột nhiên ôm lấy cô, ghé sát vào lỗ tai cô, hơi thở nóng rực phun lên làn da sau tai: “Em nói xem, anh nên phạt tội uống rượu đã thế về nhà muộn còn nói dối như thế nào đây, hả?”   Âm cuối kéo dài, từ lỗ tai truyền đến khắp toàn thân làm cô nổi hết da gà.   Làm sao anh ấy biết cô ấy đang nói dối?   Thẩm Hoán không quan tâm tối nay cô đi đâu, chỉ cần cuối cùng cô có thể trở về bên anh.   Nhưng cô lại phụ lòng tin tưởng của anh, lừa dối anh.   Anh muốn tin cô, nhưng anh lại càng tin tưởng vào máy định vị GPS của cô.   Thiết bị định vị cho thấy, sau giờ làm việc, cô đến một quán ăn trên phố Tây và ở lại hơn một giờ. Rồi cứ lang thang trên phố.   Cô có thể nói cho anh biết sự thật, tại sao lại nói dối anh? Chẳng lẽ cô có bí mật với người đàn ông nào khác?   Nghĩ đến đây, Thẩm Hoán trở nên điên cuồng, đột nhiên bế cô lên, ném cô lên giường, đồng thời bắt đầu xé quần áo của cô.   May mắn thay, làn da của cô vẫn trắng mịn, không có dấu vết của người khác.   Thẩm Hoán giam cô giữa anh và giường, cúi đầu chạm trán cô, “Anh trừng phạt em thế nào đây? Hay là ... phạt em đêm nay không đạt cực khoái thì sao?”   Cô chưa kịp phản ứng thì hai tay đã bị trói chặt vào đầu giường, thứ khiến cô sung sướng đã bị nhét vào trong quần.   Sau khi tăng tốc độ lên lớn nhất, cơ thể cô đột nhiên không thể chịu đựng được và bắt đầu run rẩy dữ dội. Cô cảm thấy hơi tê dại trước sự chấn động thân dưới, cô không cảm thấy gì ngoài đau đớn, không có chút khoái cảm nào, cô vội vàng nhấc người lên với mong muốn tránh xa.   Cuối cùng, rung động dưới thân cũng dừng lại, Lâm Noãn lấy lại chút sức, thở hổn hển.   “Nói xem, hôm nay em ở với ai, đã đi đâu?”   “Đã đi đến trung tâm mua sắm với ... bạn cùng phòng của em ... Ah!”   Cơ thể cô lại bắt đầu rung động dữ dội, một cú chấn đọng mạnh như vậy khiến cô bắt đầu co giật, tai có thể nghe thấy tiếng ong ong, và đôi mắt bắt đầu mờ dần.   Dưới thân đau nhức tê dại, cô không thích cảm giác này, khó chịu muốn khóc, run giọng nói: “Đừng mà, em thật sự không chịu nổi.”   “Nói cho tôi biết em đã đi đâu, đã đi cùng ai.” Anh tắt công tắc thứ đồ kia đi.   “Là bạn cùng phòng ...” Cô cúi đầu, hi vọng anh có thể tin cô.   “A, em không ngoan tí nào.” Anh cười khúc khích và bật công tắc, nhưng lần này lại chọn sang số nhẹ nhàng hơn.   Lâm Noãn vặn vẹo thoải mái, thân thể càng ngày càng mẫn cảm, tần suất rung động này khiến cô cảm thấy rất thoải mái.   So với những rung động mạnh bạo, cô thích cảm giác nhẹ nhàng này hơn. Cô co chân lại và vô thức dụi chân xuống giường, trong miệng phát ra âm thanh rên rỉ nhẹ.   Ngón chân bấu lấy ga giường, từng đợt khoái cảm trong cơ thể dâng lên, cô nóng lòng ngẩng đầu kéo cà vạt trên taychuẩn bị tận hưởng đỉnh cao tột cùng nhưng lại đột nhiên dưới thân ngưng bặt lại. Lâm  Noãn cắn môi, cảm thấy vô cùng bất mãn.   “Như vậy mà em còn không nói sao?” Anh hỏi.   Lâm  Noãn quay đầu, lấy cánh tay che đi khuôn mặt đỏ bừng dục vọng, không muốn trả lời câu hỏi này.   “Hừ, xem em chịu được bao nhiêu lần.”   Cảm giác tuyệt vời lại đến, lần này nàng kiềm chế giọng nói và cơ thể của mình mong lên đỉnh làm sao để anh không nhận ra.   Nhưng mỗi lần cô sắp đến đích, anh đều tìm cô lại rồi lại kéo cô xuống.   Dục vọng không được bài trừ, cô nóng nảy muốn cọ sát hai chân, nhưng lại bị hai tay anh khống chế.   Sau khi quay đi quay lại bốn năm lần theo cách này, Lâm Noãn gần như gục ngã, cô thở hổn hển, ngực phập phồng lợi hại.   “Em chỉ ngẫu nhiên đi dạo trên phố vào buổi tối và không đi đến trung tâm thương mại ...” Nói xong, cô xấu hổ nhắm mắt lại, côthật sự không cố ý nói dối anh.   “Em đi mua sắm với ai?” Thẩm Hoán lướt ngón tay khắp người cô, cố gắng khiến cô hoàn toàn gục ngã dưới tay anh.   “Em đi một mình.”   “Em nghĩ rằng tôi sẽ còn tin em sao?” Lâm Noãn giống như đứa trẻ, hết lần này đến lần khác phản bội lại lòng tin của anh.   Thẩm Hoán vô cùng thất vọng, lại bật công tắc lên để hành hạ cô, đồng thời tự hành hạ bản thân. “Thật sự chỉ có mình em!” Lâm Noãn rốt cuộc khóc, cảm thấy vô cùng đau khổ, tại sao nói ra sự thật lại phải bị trừng phạt nhiều nhưvậy.   Vẫn tàn nhẫn, Thẩm Hoán lấy đồ dưới người cô ra, thả tay cô.   Anh chống bên người cô, đôi tay chống bên tai cô, hỏi lại: “Thật sự đi một mình sao? Không cùng ai khác nữa à?”   “Thật sự, nếu anh không tin thì cứ hỏi Lục Ôn Tri. Sau bữa tối đi ăn với anh ấy, anh ấy về nhà luôn mà.” Cô vội vàng muốn chứng minh những gì mình nói là đúng, và buột miệng nói.   Chờ đã, điều này dường như không chứng minh cô đã ở một mình.   Không, những gì cô vừa nói,  hình như là nói ra tất cả.   Lâm Noãn muốn cắn lưỡi, nếu cô sớm biết chuyện thành vậy, tại sao cô không trực tiếp nói với anh mà để bản thân chịu nhiều đau khổ vô ích.   Thẩm Hoán sắc mặt ảm đạm xuống, cực kỳ trầm giọng nói: “Cậu ta tại sao ở cùng em? Thích em?”   “Làm sao có khả năng!” Cô kinh ngạc trợn to hai mắt, không phải Thẩm Hoán biết Lục Ôn Tri luôn thích ai, có phải anh luôn không có hứng thú với tất cả những lời đàm tiếu không vậy?   Thẩm Hoán nhìn đôi mắt đỏ hoe như thỏ của cô, cô cảm thấy thật đáng yêu, lửa giận trong lòng dù sao cũng không thắng nối,”Không phải  người tốt, em không thể thích cậu ta, từ hồi đại học đã là tên đào hoa rồi.”   “Thẩm Hoán ...” Cô nhìn anh, “Anh không hỏi em tại sao lại ăn cơm với anh ấy sao?”   Anh ôm cô và im lặng một lúc lâu rồi mới nói: “Anh không quan tâm đến việc em ở một mình với cậu ta, anh chỉ ... không muốn em lừa dối anh.” Tất nhiên, đo là tiền đề cho việc cô không thích Lục Ôn Tri.   “Xin lỗi, em thực sự không muốn anh hiểu lầm chuyện này. Em chưa từng dính líu gì đến anh ấy.”   Cô lùi về phía sau một chút, nhìn thẳng vào mắt anh rồi từ tốn nói: “Em hứa, sẽ không bao giờ lừa dối anh nữa.”   Do dự một lúc, anh ấy tiếp tục nói: “Hôm nay anh ấy gọi điện cho em vì đàn chị Giang Cảnh từ Pháp trở về.”   “Giang Cảnh?” Anh bật cười.   Cô ta trở lại rồi, chuyện này cũng rất thú vị đây!